Chiều cuối thu, gió lùa nhẹ qua những tán cây phượng già, khiến hàng lá rung rinh như đang thì thầm điều gì đó với bầu trời. Trường THPT Minh Khai khoác lên mình một màu vàng nhạt, êm dịu và đầy hoài niệm. Từng viên gạch lát sân, từng chiếc bàn ghế gỗ sờn màu đều mang hơi thở của thời gian. Nơi đây đã chứng kiến biết bao mùa thi trôi qua, bao lứa học trò lớn lên và rời đi, để lại sau lưng những kỷ niệm như chiếc bóng nhạt dần giữa buổi hoàng hôn.

Nhật Hạ ngồi một mình ở góc sân sau của trường – nơi hiếm người lui tới, cũng là nơi cô thấy bình yên nhất. Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn về khoảng trời phía xa, nơi những tia nắng cuối ngày đang vẽ những vệt sáng cam vàng lên nền mây trắng. Một ngày nữa lại trôi qua, giống như biết bao ngày khác. Không có gì đặc biệt, cũng chẳng có điều gì khiến người ta phải ghi nhớ.

Nhưng đối với Nhật Hạ, hôm nay vẫn là một ngày cần được viết lại.

Từ trong balô, cô lấy ra một tờ giấy nhỏ được gấp gọn, đặt trên lòng bàn tay. Đôi mắt nâu nhạt khẽ nhìn lướt qua những dòng chữ mềm mại:

“Hôm nay, mình thấy một bông hoa tím nở bên chân tường lớp học. Nhỏ thôi, nhưng vẫn rực rỡ giữa màu nắng nhạt. Mình bỗng nghĩ, đôi khi chỉ cần một điều nhỏ bé cũng có thể khiến trái tim mình dịu lại. Nhưng… nếu có ai đó cũng nhìn thấy bông hoa ấy, và mỉm cười, liệu niềm vui có nhân đôi?”

Cô thở ra thật khẽ, như sợ làm phiền không khí tĩnh lặng xung quanh. Rồi, bằng một động tác quen thuộc, Nhật Hạ tiến lại gần bức tường gạch cũ ở cuối sân – nơi có một chiếc hộp thư gỗ cũ kỹ đang lặng lẽ nằm đó.

Chiếc hộp đã mất đi màu sơn đỏ nguyên thủy, góc dưới bị mối mọt ăn mất một phần, còn chiếc khóa nhỏ thì gỉ sét đến mức không ai còn tin nó dùng được nữa. Nhưng Nhật Hạ thì biết – chỉ cần xoay nhẹ một góc, nó vẫn mở ra được. Như một bí mật nho nhỏ mà chỉ riêng cô mới biết.

Cô đặt tờ giấy vào bên trong, gập nắp hộp lại rồi đứng lặng nhìn nó một lúc lâu. Không ai biết, và cũng không ai cần biết. Những bức thư cô viết không dành cho ai cả. Chúng không có tên người nhận, không có địa chỉ, cũng chẳng có hồi âm.

Chúng chỉ đơn giản là… nơi để những cảm xúc không lời được ở lại.

---------------------------

Từ nhỏ, Nhật Hạ đã sống trong thế giới của riêng mình – một thế giới đầy màu sắc nhưng luôn thiếu đi tiếng nói. Cô không giỏi giao tiếp, cũng chẳng thích chen vào những cuộc trò chuyện ồn ào. Trong lớp, cô ngồi ở bàn gần cửa sổ, lặng lẽ nghe giảng, làm bài, rồi lại rời đi như một làn gió. Bạn bè biết tên cô, đôi khi hỏi bài, nhưng ít ai thực sự quan tâm cô nghĩ gì, cảm thấy ra sao.

Và thật ra, cô cũng đã quen với điều đó.

Mỗi người đều có một cách riêng để tồn tại trong thế giới này. Có người chọn nói nhiều để lấp đầy khoảng trống, có người cười thật to để giấu đi sự mệt mỏi. Còn Nhật Hạ chọn viết – viết những lá thư không người nhận. Những dòng chữ là nơi duy nhất cô có thể sống thật với cảm xúc của mình mà không sợ bị phán xét, không lo lắng liệu có ai đó hiểu sai ý.

Đôi khi, cô tưởng tượng chiếc hộp thư cũ ấy là một người bạn – trầm lặng, không đặt câu hỏi, chỉ lắng nghe. Người bạn ấy đã cùng cô đi qua biết bao tháng ngày lặng lẽ, từ những buổi chiều đầu năm lớp mười, đến khi mùa thi cận kề. Trong mỗi bức thư, Nhật Hạ đều gửi vào đó một chút tâm trạng, một chút ký ức, một chút điều chưa dám nói ra với bất kỳ ai.

Thỉnh thoảng, cô tự hỏi: “Liệu có ai tình cờ đọc được những lá thư ấy không?” Nhưng rồi lại tự cười vì ý nghĩ ấy thật viển vông. Ai lại rảnh rỗi đến mức mở một chiếc hộp thư bỏ hoang chứ? Mà nếu có, chắc họ cũng sẽ chẳng hiểu những điều cô viết.

Vậy nên cô cứ viết – như một thói quen, một cách để giữ mình không tan vào hư vô.

--------------------------

Tiếng chuông báo tan học vang lên từ phía xa, vọng qua hàng cây và dãy lớp học cũ kỹ. Ánh nắng cuối cùng của buổi chiều cũng sắp tắt. Nhật Hạ lặng lẽ đeo balô lên vai, ngoái nhìn chiếc hộp thư một lần nữa rồi quay bước. Gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc vương trên má, mang theo chút lành lạnh của mùa thu đến sớm.

Trên đường về nhà, cô đi qua những con phố quen thuộc – tiệm sách nhỏ góc đường, quán trà sữa có cửa kính mờ, và tiệm bánh mì luôn thơm lừng mùi bơ sữa. Mọi thứ vẫn như mọi ngày, như thể thế giới chẳng có gì thay đổi. Nhưng Nhật Hạ biết, mỗi ngày mình sống, dù trôi qua rất lặng lẽ, vẫn có một điều gì đó đáng để ghi nhớ.

Có lẽ, chính sự lặng lẽ ấy mới là vẻ đẹp thực sự của thanh xuân.

------------------------------

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, Nhật Hạ mở quyển sổ tay nhỏ màu xanh biển – nơi cô ghi lại những dòng nhật ký ngắn, đôi khi chỉ vài dòng, đôi khi là cả một trang giấy. Ánh đèn vàng dịu rơi xuống trang giấy, khiến từng nét chữ trông như đang thở.

“Ngày… tháng… năm…

Có một khoảng lặng trong lòng mình mà không ai nhìn thấy. Nó không ồn ào, không làm đau, nhưng đôi khi lại khiến mình thấy trống rỗng. Mình không biết có ai từng cảm thấy như vậy chưa… nhưng nếu có, mình hy vọng họ cũng tìm được một nơi để giữ lại những điều chưa kịp nói. Giống như mình có chiếc hộp thư ấy.”

Cô đặt bút xuống, nhắm mắt lại. Trong bóng tối, Nhật Hạ tưởng tượng mình đang đứng trước chiếc hộp thư, với một ai đó đang lặng lẽ đọc từng lá thư cô từng viết. Cô không thấy rõ gương mặt người ấy, nhưng trong tưởng tượng của cô, người đó luôn lắng nghe – không cười cợt, không phán xét. Chỉ đơn giản là… hiểu.

Không ai biết rằng, từ khoảnh khắc đó trở đi, một điều gì đó đã bắt đầu thay đổi. Lặng lẽ. Nhẹ nhàng. Như cách mà những bông hoa đầu mùa nở rộ mà không cần báo trước.

Một chương mới của thanh xuân đang mở ra, dù Nhật Hạ chưa hề hay biết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play