Thời gian trôi qua nhẹ như một làn gió. Mỗi buổi chiều sau giờ tan học, khi sân trường bắt đầu thưa dần bóng người, hộp thư cũ kỹ nơi góc sân lại có thêm một mảnh giấy mới được đặt vào. Có hôm là chữ của Nhật Hạ – mềm mại, đầy cảm xúc. Có hôm là nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát nhưng không kém phần trầm lặng của Minh Triết.

Họ không nhắn tên nhau, cũng chẳng hẹn trước. Mỗi lá thư giống như một đoạn độc thoại dài được viết ra cho một người duy nhất có thể hiểu. Và kỳ lạ thay, cứ mỗi lần một người viết, người kia lại luôn có mặt để lắng nghe – dù là qua từng con chữ, hay chỉ bằng sự im lặng đáp lại đúng lúc.

“Mình từng nghĩ rằng những điều mình viết sẽ không có ai đọc. Nhưng giờ đây, mỗi lần viết, mình thấy yên tâm lạ thường… Vì có người sẽ hiểu.”
– Nhật Hạ

“Có đôi lúc, mình thấy mình chỉ đang tạm trú trong cuộc đời người khác. Nhưng đọc thư của bạn, mình lại cảm thấy… được chào đón.”
– Minh Triết

Không ai nói về những bức thư khi ở lớp. Họ vẫn giữ khoảng cách vừa đủ – như những người bạn ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng trao đổi một vài lời về bài học, thi thoảng nhìn nhau một cái rất khẽ. Nhưng ánh mắt ấy, sự trầm mặc ấy… như thể họ đang giữ chung một bí mật đẹp đẽ chỉ dành cho hai người.

Mỗi chiều, khi mặt trời nghiêng nhẹ xuống hàng cây trước sân, Nhật Hạ lại cẩn thận đặt vào hộp thư một lá giấy mới. Cô bắt đầu trang trí chúng bằng những cánh hoa ép mỏng, bằng nét vẽ nhỏ xinh ở góc trang. Còn Minh Triết, từ một người chỉ viết ngắn gọn, dần dần cũng viết nhiều hơn. Có hôm, cậu viết về giấc mơ kỳ lạ. Có hôm, lại viết về một bản nhạc cậu từng nghe khi cảm thấy lạc lõng.

Cả hai như đang viết một cuốn nhật ký chung – dù chẳng ai gọi đó là nhật ký.

--

Nhưng thế giới yên tĩnh nào rồi cũng sẽ có người chạm vào.

Một chiều cuối tháng, khi Nhật Hạ vừa rời khỏi hộp thư, phía sau hành lang có một bóng người đang lặng lẽ đứng nhìn. Đó là Khánh Linh – cô bạn cùng lớp, nổi bật với tính cách sôi nổi, luôn xuất hiện trong mọi câu chuyện của đám đông.

Linh không cố ý theo dõi. Nhưng vài lần gần đây, cô để ý thấy Nhật Hạ cứ hay rẽ sang hướng sân sau một mình. Bắt đầu từ tò mò, rồi dần trở thành quan sát. Và lần này, cô thực sự thấy Nhật Hạ đặt một lá thư vào chiếc hộp gỗ ấy.

Chiều hôm sau, Linh thử tìm đến góc sân khi không ai ở đó. Cô mở nhẹ chiếc hộp cũ, bên trong là một mảnh giấy gập vuông vức.

Một chút do dự, rồi Linh mở thư ra đọc.

“Mình đã không còn sợ những buổi chiều mưa nữa, kể từ khi có một người lắng nghe. Dù không nói, không hỏi, không trả lời… nhưng sự tồn tại ấy đủ khiến mình thấy mình không lạc lõng.”

“Mình không biết mình đang chờ điều gì. Nhưng nếu một ngày, mọi thứ dừng lại, hy vọng chúng ta vẫn sẽ giữ được những gì đã từng viết.”

Đọc xong, Linh đứng lặng. Cô không rõ người viết là ai. Nhưng sự chân thành, sự yên ả len lỏi trong từng câu chữ khiến cô bất giác chạnh lòng.

Cô nhìn quanh – không thấy ai. Rồi cẩn thận đặt lại lá thư vào đúng vị trí cũ, nhẹ nhàng như thể sợ làm vỡ một điều gì đó mong manh.

--

Tối hôm ấy, Nhật Hạ ngồi bên bàn học, đôi mắt nhìn xa xăm qua khung cửa kính mờ hơi sương. Cô cầm trên tay một mảnh giấy – chưa viết gì. Bỗng nhiên, cô cảm thấy… chênh chao.

Không phải vì cạn ý. Mà vì trong lòng cô, một cảm giác mơ hồ cứ lặng lẽ lớn dần. Giữa họ – cô và Minh Triết – liệu có thể mãi là những người “viết cho nhau mà không cần tên”? Có thể giữ được bình yên như thế này mãi không?

Cô không dám hỏi. Và càng không dám nghĩ xa.

Chỉ là… dạo này, tim cô đập nhanh hơn mỗi khi thấy Triết bước vào lớp. Cô để ý từng cái gật đầu khẽ của cậu, từng lần cậu ngồi chống cằm nhìn trời – đôi mắt như đang chứa cả một vũ trụ u uẩn mà dịu dàng.

--

Một tuần sau đó, trời đột ngột chuyển lạnh.

Minh Triết đến lớp sớm hơn thường lệ. Cậu rẽ qua góc sân sau, mở hộp thư. Có một lá thư mới – nét chữ Nhật Hạ vẫn mềm mại, nhưng lần này, có một điều gì đó rất khác.

“Nếu một ngày, mọi thứ bị ai đó phát hiện, mình sẽ không trách cậu đâu.

Vì chúng ta đã thực sự tồn tại trong những trang giấy ấy – rất thật.

Và nếu… một ngày nào đó, mình đủ dũng khí, mình sẽ hỏi cậu:

‘Chúng ta là gì trong những dòng thư đó?’”

Minh Triết đọc đi đọc lại đến ba lần. Cậu ngẩng lên, mắt nhìn trời – một mảng xám dịu phủ kín, gió thổi qua lạnh như đầu đông đến sớm. Trái tim cậu như bị kéo nhẹ về một nơi nào đó sâu trong lồng ngực, âm ấm, rồi lại se thắt.

Cậu muốn trả lời. Nhưng bằng cách nào?

Viết tiếp một lá thư? Hay lần đầu tiên… nói điều gì đó bằng lời?

--

Sáng hôm sau, trong lớp học, Nhật Hạ đang lơ đãng nhìn bảng thì có ai đó nhẹ nhàng đặt vào tay cô một mảnh giấy gập nhỏ.

Là Minh Triết.

Không qua hộp thư. Không ngăn bàn. Mà là… trực tiếp.

“Mình nghĩ… nếu cậu hỏi ‘Chúng ta là gì trong những dòng thư đó?’,

Thì câu trả lời là:

Chúng ta đã là một phần của nhau – kể từ khi bắt đầu lắng nghe.”

Nhật Hạ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Triết. Không còn là cái nhìn lạnh lùng như buổi đầu gặp gỡ, mà là một ánh mắt đầy sự dịu dàng không thể giấu.

Cô cười. Lần đầu tiên, một nụ cười nở ra trọn vẹn – như mặt trời ló rạng sau màn sương mờ mịt.

Và chiều hôm đó, có một mảnh thư mới xuất hiện trong hộp gỗ – nhưng lần này, được ký tên bằng ba chữ rõ ràng:

"Từ: Nhật Hạ"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play