Thư viện chiều thứ năm yên tĩnh hơn mọi ngày. Những ánh nắng cuối ngày rơi nghiêng qua khung cửa sổ, phủ lên từng kệ sách một màu vàng nhạt dịu dàng như nỗi nhớ.

Nhật Hạ ngồi ở góc quen thuộc – chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh cửa sổ tầng hai. Trước mặt cô là quyển sách mở dở, nhưng mắt lại lạc về phía những dòng chữ cuối cùng Minh Triết viết:

“Nhật Hạ, mình nghĩ… có lẽ cảm xúc không cần phải quá nhiều lời.

Có những điều lặng yên mà người khác vẫn hiểu.

Như cách mình nhìn cậu – không một câu nói, nhưng luôn là thật lòng.”

Cô khẽ mỉm cười. Có những thứ tình cảm lạ lắm. Không ồn ào, không cần hiện diện rõ ràng, nhưng cứ lặng lẽ lớn lên từng ngày như cách hoa nở – chẳng ai nghe thấy tiếng.

Đang mải miết với suy nghĩ, một giọng nói vang lên bên cạnh khiến cô giật mình.

– Cậu rảnh không? Mình có chuyện muốn nói.

Là Khánh Linh.

Nhật Hạ ngước lên, ngỡ ngàng. Khánh Linh hiếm khi nào chủ động tìm cô như thế. Trong lớp, cả hai vốn không thân, cũng chẳng có nhiều lý do để trò chuyện.

– Ừ… được – Nhật Hạ đáp khẽ, gập sách lại.

Họ rời thư viện, bước ra khoảng sân phía sau trường – nơi mà ngày xưa cô từng lần đầu đặt lá thư đầu tiên vào chiếc hộp cũ. Nơi bắt đầu mọi điều lặng lẽ.

Khánh Linh khoanh tay, nhìn lên bầu trời đang dần chuyển sắc tím nhạt. Một lúc lâu, cô mới cất lời:

– Mình đã đọc một lá thư… của Minh Triết. Không cố ý. Nhưng là tình cờ.

Nhật Hạ đứng sững lại. Mắt cô hơi mở to, tay siết nhẹ mép áo đồng phục.

– Mình… xin lỗi – Linh tiếp lời. – Nhưng… có lẽ vì vậy mà mình hiểu được một chút về cậu, về cậu ấy. Và về điều đang diễn ra giữa hai người.

Im lặng bao trùm lên khoảng không giữa họ. Chỉ còn tiếng lá cây xào xạc trong gió và tiếng chim chiều gọi nhau về tổ.

– Mình không có ý xen vào – Linh nói tiếp, giọng nhẹ hơn. – Chỉ là… đôi khi, mình tự hỏi, tại sao những thứ đẹp đẽ lại cứ phải giấu đi?

Nhật Hạ cúi đầu, mắt cô cụp xuống.

– Vì… không phải điều gì cũng có thể giữ được khi mang ra ánh sáng. Có những thứ… chỉ đẹp khi nằm yên trong góc khuất.

Khánh Linh im lặng nhìn Nhật Hạ. Dưới ánh chiều tà, cô gái ấy giống như một giọt nước long lanh mắc lại nơi kẽ lá – mong manh nhưng vẫn luôn tỏa sáng theo cách riêng.

– Vậy nếu một ngày… điều ấy bị mang ra ngoài, cậu có tiếc không?

Nhật Hạ ngước lên, đôi mắt dịu lại:

– Mình không tiếc vì đã viết những lá thư đó. Chỉ sợ… khi bị biết đến, người ta sẽ chỉ nhìn chúng như một trò đùa.

– Minh Triết sẽ không để điều đó xảy ra đâu – Linh đáp, ngắn gọn.

Câu nói khiến Hạ thoáng ngẩn người. Khánh Linh mỉm cười – nụ cười không còn mang sự tò mò, mà là một sự công nhận lặng lẽ.

– Cậu ấy khác biệt – Linh nói, mắt xa xăm. – Có lẽ vì vậy mà mình từng thích cậu ấy. Nhưng không giống cậu.

– Mình…? – Hạ bối rối.

– Cậu không cần cố gắng để hiểu cậu ấy. Chỉ đơn giản là, cậu đã luôn nhìn cậu ấy bằng một ánh mắt khác. Và điều đó… khiến cậu ấy thay đổi.

-------------------------

Sau buổi trò chuyện đó, Nhật Hạ trở về phòng trọ với một nỗi bâng khuâng dịu nhẹ. Mọi điều Khánh Linh nói – cô hiểu. Và hơn hết, cô cảm thấy biết ơn, vì cuối cùng, Linh không chọn làm tổn thương điều đẹp đẽ ấy.

Tối hôm đó, Nhật Hạ lại viết thư.

“Triết, hôm nay mình thấy buổi chiều trôi thật chậm. Gió cứ như lùa vào tận bên trong những suy nghĩ.

Mình đã nói chuyện với Khánh Linh.

Mình biết… có lẽ điều giữa chúng ta sẽ không còn là điều bí mật. Nhưng có hề gì đâu, nhỉ?

Vì mình chưa từng hối hận, chưa từng thấy xấu hổ khi gọi tên cậu trong lòng.”

Cô gấp thư lại, đặt vào phong bì màu nâu, và chậm rãi viết lên đó dòng chữ đầu tiên – điều mà trước nay cô chưa từng làm:

“Gửi Minh Triết – người bạn thầm lặng của những dòng thư."

-----------------------------

Sáng hôm sau, trời trong đến lạ. Bầu trời xanh như được gột rửa qua cơn mưa đêm. Không khí trong veo, mang theo mùi cỏ mới cắt.

Minh Triết ngồi ở bàn, mắt hướng về phía cửa sổ. Nhật Hạ bước vào lớp, chậm rãi như thường lệ. Nhưng lần này, khi ánh mắt họ gặp nhau, cả hai cùng khẽ gật đầu.

Không còn e ngại. Không còn tránh né.

Chỉ là một sự thừa nhận trong im lặng – rằng họ đã hiểu nhau hơn cả một lời giới thiệu.

Giờ ra chơi, Minh Triết đi ra sau trường. Trong chiếc hộp gỗ quen thuộc, có một lá thư mới. Phong bì được viết rõ ràng dòng chữ: “Gửi Minh Triết”.

Cậu đứng lặng một lúc. Rồi mở thư ra đọc, tim khẽ rung lên theo từng con chữ.

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía dãy lớp học. Ở tầng hai, phía khung cửa sổ thư viện, Nhật Hạ đang đứng đó. Mái tóc cô lay nhẹ trong gió, ánh mắt dịu dàng.

Không một lời. Không một động tác dư thừa.

Chỉ là… lặng yên qua ánh mắt.

Và như thế, họ hiểu nhau.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play