Jack khí thế hung hăng bước tới. Chung Minh chỉ liếc hắn một cái thật nhanh, rồi lại cụp mắt xuống, lùi sát vào tường như thể muốn dán hẳn vào đó.

Thấy vậy, nét mặt Jack càng thêm dữ tợn, hắn bước lên một bước, ép Chung Minh vào góc tường:
“Lên tiếng đi.”

“Tôi... tôi không cố ý.”
Chung Minh cúi đầu nhìn mũi chân mình, giọng nói rất nhỏ, cuối câu còn mang chút run rẩy, nghe có phần đáng thương.

Âm thanh ấy chui vào tai Jack khiến hắn rùng mình, lồng ngực cũng khẽ phập phồng. Chung Minh lại ngẩng đầu liếc hắn một cái, như bị nét dữ tợn trên khuôn mặt người da trắng dọa sợ, lập tức rụt cổ lại:
“Hôm qua... việc tôi làm chưa xong, thật sự là không cố ý.”

Cậu nói giọng nhỏ nhẹ. Jack thần sắc hơi sững lại, mắt dán vào đôi môi khẽ mấp máy đỏ hồng của Chung Minh. Lý Dật Chi đứng bên cạnh thấy Jack có vẻ không có ý gây sự, vốn định bước lên cản lại, giờ lại khoanh tay đứng dựa vào tường, ánh mắt nhìn Chung Minh như viết mấy chữ to: ‘Anh cứ từ từ diễn.’

“... Ngay cả cái cầu thang mà mày cũng lau không xong?”
Jack hoàn hồn lại, vừa mở miệng đã nhớ ra hôm qua chính mình là người đá đổ thùng nước của cậu. Hắn bực bội "chậc" một tiếng, thầm mắng bản thân—ấm giường nhỏ không có, nửa đêm còn phải khổ sở lau bậc thang!

“Thôi được rồi.”
Hắn vò rối tóc mình, đưa tay nâng cằm Chung Minh lên, tay thô ráp chạm vào gương mặt mềm mại tinh tế của cậu:
“Hôm nay không tính toán với mày. Tay chân nhanh nhẹn một chút.”

Cơn đau khiến Chung Minh khẽ nhíu mày. Lòng bàn tay Jack đầy chai sạn thô ráp, vừa cọ qua để lại một vệt đỏ trên má cậu.

Nam nhân thu tay lại, Chung Minh lại cúi đầu. Nhìn từ góc độ hai mét, có thể thấy cần cổ mảnh khảnh lộ ra, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
“Tôi biết rồi.”

Jack thấy cậu ngoan ngoãn như thế, trong lòng liền hài lòng. Cơn bực tức cũng tan đi, hắn sải bước rời khỏi hành lang.

Chung Minh vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu. Đợi đến khi nhóm người khuất hẳn ở cuối hành lang, cậu mới đứng thẳng dậy. Lý Dật Chi lập tức quay lại, giơ ngón tay cái:
“Đỉnh thật đấy.”

Chung Minh liếc cậu ta một cái, xoay người bước về phía trước. Lý Dật Chi vội vàng đuổi theo, nụ cười cũng thu lại đôi chút, thấp giọng hỏi:
“Chiêu này chỉ dùng được thêm lần nữa thôi. Đêm nay cậu tính sao?”

Chung Minh không trả lời. Thực ra cậu cũng không biết phải làm gì.

Lý Dật Chi nghiêm túc được chưa đến hai giây, ánh mắt lại lấp lánh ý xấu, nói như đang chọn lời thoại cho phim truyền hình:
“Nghe lời anh này, cậu cứ giả vờ yếu đuối với Matthew như vậy đi. Tôi thấy hắn đối xử với cậu không tệ, nếu cậu ôm được đùi hắn, thì cuộc sống coi như xong rồi, khỏi lo ăn mặc, một bước lên mây!”

Cậu ta nói giọng khoa trương, vẻ mặt hí hửng như bà cô khuyên cháu lấy chồng đại gia. Chung Minh liếc cậu ta lạnh nhạt, cảm thấy sáng nay chắc mình cho Lý Dật Chi ăn no quá rồi, người này chỉ có đói bụng mới ít nói.

Buổi sáng nay vẫn như thường lệ, mỗi người hầu đều nhận việc riêng. Chung Minh được phân đi lau cầu thang, Matthew quả nhiên không tới làm phiền, cả buổi sáng cậu đã lau xong một nửa.

Vào buổi trưa, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ rực rỡ, sắc hoa bảy màu phản chiếu lên bậc thang đã được lau sạch bóng.

Chung Minh cúi đầu nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt bậc thang, trong lòng cân nhắc liệu giả vờ không cẩn thận làm đổ thùng nước có còn hiệu quả hay không.

Jack có lẽ không dễ bị lừa như thế. Nghĩ đến đây, cậu thở dài một hơi.

Tiếng thở dài nhỏ bé vang vọng trong đại trạch có trần cao ngất.

Trước mắt Chung Minh xuất hiện một đôi giày da — kích cỡ nhỏ hơn bình thường, bề mặt giày ánh lên vẻ bóng loáng tinh tế.

“Ngươi là ai?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên. Chung Minh ngẩng đầu, nhìn thấy một bé trai mặc áo choàng lông dê, đứng cạnh là vị tiểu thư tóc vàng ban sáng từng ngồi đối diện cậu. Hai người đồng loạt cúi đầu nhìn xuống cậu.

Bé trai nhìn chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, làn da trắng nhợt, khuôn mặt tinh xảo với mái tóc nâu và đôi mắt xanh biếc — giống hệt một con búp bê Tây phương đáng yêu, tinh xảo.

Chung Minh hơi mở to mắt. Ánh nhìn thoáng lướt qua bức họa treo trên tường khiến cậu cảm giác bé trai này như vừa bước ra từ trong tranh.

“Cậu ta là người hầu mới.”

Khi Chung Minh còn đang ngơ ngác, tiểu thư tóc vàng liếc qua người cậu, nghiêng đầu nói nhỏ với cậu bé, giọng nhẹ nhàng như nước chảy: “Là người tối hôm qua bị phu nhân dọa sợ đó.”

“Ồ?”

Đôi mắt cậu bé lập tức sáng rỡ, lần đầu tiên nhìn chăm chú vào Chung Minh, hơi nheo lại. Chung Minh lại có thể đọc được nét chế giễu trên gương mặt nhỏ nhắn kia.

“Cái tên nhát gan đó là ngươi sao?”

Chung Minh không biết phải phản ứng thế nào. Cậu cảm thấy bất kỳ người bình thường nào nhìn thấy một con nhện to hơn cả người mình đều sẽ bị dọa sợ cả.

Không biết phản ứng nào của cậu khiến cậu bé phật lòng, thiếu gia nhỏ lập tức đổi sắc mặt, vẻ trào phúng chuyển thành lạnh lùng. Cậu ta bất chợt vung chân, đá văng thùng nước bên tay phải của Chung Minh.

“Thiếu gia.” Người phụ nữ tóc vàng bên cạnh cau mày, giọng nghiêm khắc: “Ngài không nên làm vậy.”

Cậu bé quay sang cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, lễ phép cúi người: “Thật xin lỗi, Quỳnh tiểu thư.”

Sau đó cậu bé nhanh chóng rời đi, giày da gõ lộp cộp xuống nền đá. Khi đi ngang qua Chung Minh vẫn còn cúi đầu, cậu bé ném lại một câu lạnh lùng:

“Thật là nhàm chán.”

Người phụ nữ tên Quỳnh lập tức đuổi theo. Chiếc váy nhung màu xanh ngọc khẽ quét qua tầm mắt Chung Minh. Chỉ khi tiếng bước chân của họ biến mất, cậu mới từ từ đứng dậy, nhìn về phía thùng nước lăn xuống cuối cầu thang, bĩu môi.

Vị thiếu gia nhỏ kia quả thật có tính khí không nhỏ. Đây là lần đầu tiên cậu gặp một đứa trẻ con mà khí thế lại mạnh đến vậy. Còn Quỳnh tiểu thư kia, có vẻ như là gia sư hay người giám hộ gì đó.

Không biết cậu đổ phải cái vận gì mà mỗi ngày đều bị người ta bắt nạt. Nhưng cũng tốt, ít nhất cậu có thể kéo dài thêm một ngày không phải đối mặt với Jack.

Vừa nghĩ, cậu vừa cúi đầu nhặt khăn lau dưới đất, men theo bậc thang đi xuống, bắt đầu lau lại từ bậc dưới cùng.

Không ngoài dự đoán, cậu lại làm việc tới nửa đêm.

Ánh trăng chầm chậm bò lên ngọn cây. Khi tiếng động nhỏ khe khẽ lại vang lên lần nữa, Chung Minh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý, rồi mới từ từ ngẩng đầu.

Một con nhện khổng lồ đang từ trong bóng tối chậm rãi bò ra, tám con mắt của nó cùng lúc nhìn thẳng vào cậu. Chung Minh lập tức cứng đờ, nhìn thân hình con nhện mới ló ra nửa người nhưng đã chiếm quá nửa cầu thang, cậu không dám thở mạnh.

Con nhện phát hiện ra cậu, tốc độ lập tức tăng vọt, tám chân lạch cạch đập xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã bò đến trước mặt Chung Minh. Tất cả con mắt đồng loạt phản chiếu gương mặt hơi tái nhợt của cậu.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Chung Minh hơi run rẩy cúi đầu chào: “Phu nhân, buổi tối tốt lành.”

“Ồ, lại là ngươi.”

Tiếng nữ nhân vang lên trên đầu cậu. Chung Minh kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện giọng nói giống hệt một người phụ nữ lại phát ra từ chính miệng con nhện khổng lồ kia.

“Ta còn tưởng ngươi đã ngã chết rồi.”

Con nhện vừa nói, vừa vòng quanh cậu một vòng. Mỗi bước chân của nó như dao cạo quét lên đá cẩm thạch, khiến da đầu Chung Minh tê dại. “Ngươi là người mới đến à? Lá gan nhỏ thật đấy.”

“Vâng.” Chung Minh hơi nhũn chân, giọng run run: “Xin… xin lỗi…”

“Không sao, ta tha thứ cho ngươi.”

Tri Chu Nữ Tước bật cười, nhìn Chung Minh, đột nhiên nói: “Máu của ngươi… rất ngọt.”

Chung Minh lập tức cứng đờ. Trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng bản thân ngã ngất dưới bậc thang, còn con nhện khổng lồ kia đang cúi xuống hút máu từ thân thể cậu.

“Nhìn ngươi nhỏ bé như vậy,” Tri Chu Nữ Tước nói giọng càng vui vẻ, “Đừng sợ. Ta còn chưa đói đến mức phải ăn người hầu đâu.”

Nếu không ăn người hầu, thì ăn ai? Đáp án hiện lên trong đầu cậu — chỉ có thể là ăn… người chơi.

Chung Minh cảm thấy như thể con nhện này là một con Boss trong trò chơi, có thể còn là một đại Boss. Cậu nghĩ đến cảnh những người chơi đánh boss trong các trò chơi, bất ngờ gặp phải một con nhện khổng lồ ở góc rẽ, không khỏi rùng mình. Nếu là cậu, chắc chắn không thể sống sót, trò chơi này quả thật quá khó.

"Đến đây đi."

Khi cậu còn đang chửi thầm trong lòng, Tri Chu Nữ Tước quay người lại, ánh mắt nhìn qua cậu: "Cùng ta về phòng."

Chung Minh nhìn vào ánh mắt của con nhện, cảm nhận được một chút uy lực, lập tức run rẩy, chân như dính vào đất, đứng yên không thể nhúc nhích.

Tri Chu Nữ Tước đợi vài giây mà không thấy cậu động đậy, chậm rãi lấy lại tinh thần, tất cả tám đôi mắt cùng lúc nhìn chằm chằm vào Chung Minh. Cậu cảm thấy như bị một dòng nước lạnh tạt vào người, cơ thể càng cứng đờ, không thể cử động.

"… Thật phiền phức."

Ngay lập tức, Chung Minh cảm thấy cơ thể nhẹ đi, cậu bị con nhện ngậm lấy cổ và nâng lên. Âm thanh khinh khỉnh của người phụ nữ vang lên bên tai cậu:

"Lá gan nhỏ như vậy, không biết công tước nghĩ gì về ngươi —"

Cô ta tức giận mà ngậm Chung Minh, rồi đi nhanh về phía một căn phòng. Tám chiếc chân của con nhện bò nhanh như chớp, chỉ trong giây lát, Chung Minh đã bị ném vào một căn phòng. Tay phải của cậu nắm chặt một chiếc lược lớn, nhìn lên một chiếc chân nhện to đùng đặt trên đầu gối mình, cậu rơi vào trạng thái im lặng.

"Thất thần làm gì?" Tri Chu Nữ Tước bất mãn quát, chân cô ta giật giật: "Nhanh lên!"

Chung Minh cúi mắt nhìn chiếc chân nhện trên đùi mình, cái chân này phân thành nhiều đoạn, màu sắc tím đen, mỗi đoạn đen đậm, trên đó có những sợi lông tơ thưa thớt. Cậu nhìn những chiếc lông đó, không biết có cần phải chải vuốt hay không. Tuy nhiên, cậu vẫn cầm chiếc lược lên, làm theo yêu cầu.

"Vâng—"

Tri Chu Nữ Tước phát ra một tiếng thỏa mãn như gầm nhẹ, toàn thân cô ta tựa vào một chiếc ghế, phát ra tiếng động lớn, làm không ít bụi bay lên. Chung Minh kinh ngạc một chút, nhưng vẫn không ngừng động tác, cẩn thận chải lông nhện trên đùi, cậu cố gắng nhớ lại cách các cô gái chăm sóc mèo hoặc chó, và bắt chước họ.

"Vẫn là ngươi làm tốt." Tri Chu Nữ Tước duỗi chân ra, tự động thay đổi một chân nhện khác lên đùi Chung Minh: "Những nam phó khác thì thô lỗ, không cẩn thận như ngươi."

Cô ta nhìn Chung Minh, ánh mắt của con nhện quay sang phía tay của cậu:

"Nhìn bàn tay nhỏ nhắn này, lại trắng và mềm."

Chung Minh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy qua tay mình, cả người không khỏi rùng mình, cảm giác như bị trêu đùa.

"… Cảm ơn phu nhân."

Chung Minh nói những lời này như một lời khích lệ. Việc chải lông hình như khiến cho con nhện cảm thấy thoải mái, Tri Chu Nữ Tước như đang chuẩn bị ngủ, bụng cô ta từ từ phập phồng lên xuống. Chung Minh tiếp tục chải lông trên đùi con nhện, thấy vậy, cậu không tự chủ được mà chậm lại, nhưng ngay khi cậu hơi dừng lại, tiếng nói của nữ nhân lại vang lên:

"Đừng có lười biếng!"

Chung Minh lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng làm động tác chải lông nhanh hơn. Cậu liếc nhìn vào đôi mắt tròn xoe của con nhện, không có mí mắt, nên cậu không thể biết liệu nó có đang ngủ hay không.

Cứ như vậy, cậu tiếp tục làm việc, ánh mắt mờ dần, không có cảm xúc, cứ như một con rô-bốt chải lông cho con nhện từ đầu đến cuối.

Cho đến sáng ngày hôm sau, Chung Minh mới được Tri Chu Nữ Tước thả ra.

Cả một đêm không ngủ, sắc mặt của Chung Minh tái nhợt, trước mắt mờ mịt, bởi vì giữ tư thế quỳ lâu, chân tê cứng. Khi đi xuống từ cầu thang, suýt chút nữa cậu đã giẫm phải một bậc thang, suýt nữa ngã xuống.

May mắn là Lý Dật Chi phản ứng nhanh chóng, kéo cậu lại: “Ôi, cẩn thận chút!”

Chung Minh loạng choạng đứng vững, ngẩng đầu nhìn Lý Dật Chi với vẻ mặt hoảng hốt: “A, là ngươi… Cảm ơn.”

“Cậu làm sao vậy?” Lý Dật Chi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, ánh mắt mờ mịt và những bước đi lảo đảo, đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Chung Minh rồi nháy mắt: “Tối qua cậu có phải là cùng Matthew gì đó không? Hắn làm cậu bị thương à?”

Chung Minh không biết phải làm sao. Cậu không hiểu tại sao Lý Dật Chi lại có những suy đoán thái quá như vậy, đẩy tay của cậu ta ra và nhỏ giọng nói: “Tôi thích con gái.”

“Cậu?” Lý Dật Chi nói với giọng cao, vài bước đuổi theo, nhìn sang mặt Chung Minh rồi nói: “Tôi không tin.”

Chung Minh liếc nhìn cậu ta một cái, cúi đầu quyết định không tranh cãi. Lý Dật Chi lại huýt sáo, nhìn chằm chằm vào cậu rồi nói:

“Nhìn cậu kìa, còn nói thích con gái? Thật sự là không thể tin nổi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play