Thư Thanh Vũ khẽ ngừng lại, không rõ câu "rất tốt" kia của bệ hạ là có ý gì.
Tiêu Cẩm Sâm cũng chẳng buồn giải thích, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, mí mắt hơi nâng lên, đuôi mắt ánh lên một tia sáng khiến lòng người run rẩy.
"Thư tài nhân," Tiêu Cẩm Sâm mím môi, bỗng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn làm hoàng hậu?”
Nữ nhân trong cung, ai mà chẳng muốn làm hoàng hậu? Kiếp trước Thư Thanh Vũ từng khao khát điều ấy, khao khát đến nỗi đêm không yên giấc, mệt mỏi rã rời. Cuối cùng nàng vẫn là người chiến thắng, trở thành chính cung hoàng hậu của Tiêu Cẩm Sâm.
Cũng chính vì từng làm qua, nên nay nàng chẳng còn ôm chút mộng tưởng nào.
Làm một phi tần chỉ cần ăn ngon mặc đẹp, hưởng vinh hoa phú quý chẳng phải rất tốt sao? Nếu sớm được tấn phong vào hàng trung tam vị, làm một sủng phi không phải bận tâm điều gì, ngày tháng sẽ càng dễ chịu hơn.
Có điều, đối mặt với Tiêu Cẩm Sâm, lời nói cần phải cẩn trọng. Vị thiên tử này nào phải kẻ dễ bị lừa gạt?
Thư Thanh Vũ ngẫm nghĩ, len lén ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, thấy hắn đang chăm chú dõi theo nàng, liền như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau nửa bước.
Đợi đến khi hoàn tất chuỗi động tác này, ngay cả chính nàng cũng muốn khen ngợi bản thân, diễn xuất thật sự không tệ.
“Khởi bẩm bệ hạ, thần thiếp tiến cung làm phi, chỉ cần được hầu hạ bên cạnh bệ hạ, được ở gần bệ hạ, ấy đã là vinh hạnh lớn nhất trong đời thần thiếp, cũng là vinh hạnh lớn nhất của Thư gia.”
Nàng khẽ cắn môi, giọng có phần thấp xuống, song đuôi mắt và giữa chân mày lại điểm thêm vài phần quyến rũ thong dong: “Nhưng bệ hạ có tài mạo song toàn, khiến thần thiếp si mê không dứt, nói một câu thật lòng, dĩ nhiên thần thiếp cũng muốn trở thành thê tử của bệ hạ, để trăm năm về sau cùng được ghi tên vào ngọc điệp thái miếu, nhận lễ bái cúng tế của con cháu hậu thế.”
“Nếu nói không muốn, tất nhiên là giả.”
Thư Thanh Vũ vừa nói vừa siết chặt hai tay lại, trông vô cùng căng thẳng.
Nghe vậy, Tiêu Cẩm Sâm bất giác bật cười, tiếng cười dường như phát ra từ trong khoang mũi, mang theo một chút tê dại khó diễn tả thành lời.
Khuôn mặt Thư Thanh Vũ lập tức đỏ bừng.
Tiêu Cẩm Sâm bước tới nửa bước, đưa tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng nâng cằm Thư Thanh Vũ lên.
“Ái phi nói thật chăng?”
Thư Thanh Vũ rũ mắt xuống, mặt đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt hắn.
Đôi mắt của hoàng đế, có thể nhìn thấu lòng người, thấy rõ quá khứ.
Mỗi khi nói dối, Thư Thanh Vũ chưa từng dám nhìn hắn.
“Bệ hạ chớ trêu ghẹo thần thiếp, lời thần thiếp nói đều là thật tâm.”
Tiêu Cẩm Sâm hơi cúi người, áp mặt lại gần nàng, đôi mắt sâu thẳm như tinh tú khóa chặt lấy Thư Thanh Vũ, dường như muốn soi thấu xem nàng có đang lừa gạt hay không.
Thư Thanh Vũ căng thẳng đến tột cùng, sắc đỏ trên mặt càng thêm rực rỡ, nhưng thực chất là vì lo sợ, e rằng bị hoàng đế phát hiện điều gì.
Tiêu Cẩm Sâm dùng đôi tay thô ráp có vết chai nhẹ nhàng vuốt ve cằm nàng một lượt, sau đó nhéo má nàng một cái rồi buông ra ngay lập tức.
“Trẫm đâu có trêu ngươi.”
Tiêu Cẩm Sâm nói xong liền xoay người bước đi, lần này không để Thư Thanh Vũ theo sau nữa.
Thư Thanh Vũ cúi người hành lễ tiễn biệt, chờ bóng dáng hắn khuất hẳn mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vân Vụ đi theo phía sau lập tức tiến lên đỡ lấy Thư Thanh Vũ đang có phần lảo đảo: “Tiểu chủ...”
Thư Thanh Vũ vỗ vỗ tay nàng ấy: “Về rồi nói.”
Trời đông lạnh lẽo, tuy trong cung không quá thoáng đãng, nhưng gió lùa vẫn men theo tường cung cuốn tới mà rợn người.
Thư Thanh Vũ quấn chặt áo choàng lông chồn, bước nhanh trên hành lang cung điện, những cung nhân qua lại nhìn thấy nàng đều quỳ xuống hành lễ.
Tâm trí nàng nặng nề, không mấy dừng lại, đi thẳng về đông điện phía sau tẩm điện của Cẩm Tú cung.
Vừa bước vào điện, Vân Yên liền đón lấy, hầu hạ nàng thay y phục và giày. Đợi đến khi Thư Thanh Vũ ngồi phịch xuống nhuyễn tháp quý phi với dáng vẻ uể oải, Vân Yên lại dâng trà nóng lên, rồi lui ra cùng Vân Vụ.
Nhìn thần sắc của Thư Thanh Vũ lúc này, hẳn là muốn yên tĩnh một mình, không cần ai nhiều lời.
Đợi mọi người rời khỏi, Thư Thanh Vũ mới hoàn toàn buông lỏng phòng bị, cả người nằm dài trên nhuyễn tháp, mở mắt nhìn trần nhà chạm trổ hoa văn.
Lời nàng nói hôm nay, những chuyện đã thấy, người đã gặp, đều lần lượt hiện lên trong đầu, ngoại trừ đoạn cuối cùng giằng co cùng Tiêu Cẩm Sâm, còn lại không hề có sơ hở.
Thư Thanh Vũ khẽ thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ: khó đối phó nhất, vẫn là vị hoàng đế này.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, cẩn thận hồi tưởng lại cảnh tượng kiếp trước.
Thật ra cho đến lúc chết đi, rồi lại sống lại, nàng cũng chưa từng hiểu vì sao bệ hạ lại ưu ái nàng đến vậy, bỏ qua bao nhiêu quý nữ xuất thân cao quý, chỉ chọn một mình nàng, nâng đỡ nàng lên đến ngôi vị hoàng hậu.
Dù nàng có xuất thân tầm thường, gia thế không hiển hách, lại chưa từng sinh con, Tiêu Cẩm Sâm vẫn một mực gạt bỏ dị nghị, kiên quyết lập nàng làm hậu.
Ban đầu nàng từng cho rằng, Tiêu Cẩm Sâm không muốn bị triều thần kiềm chế, càng không muốn để ngoại thích can dự triều chính, nên mới chọn nàng với thân phận thích hợp nhất. Nhưng về sau, để nàng làm hoàng hậu, hắn cũng không phải chưa từng ban ân cho Thư gia.
Vấn đề này từng ám ảnh Thư Thanh Vũ suốt nhiều năm, khi xưa nàng sợ đánh mất tất cả những gì khó khăn lắm mới có được, không có can đảm mở lời hỏi bệ hạ một lần.
Mà giờ đây, nàng cũng không còn cơ hội để hỏi nữa.
Nghĩ đến đó, Thư Thanh Vũ lại khẽ thở dài, dẫu sao hôm nay đối mặt với Tiêu Cẩm Sâm, câu trả lời của nàng cũng coi như hoàn mỹ không tì vết.
Trong cung này, ngoại trừ vị hoàng đế kia, chẳng ai cần nàng hao tâm tổn trí đến thế. Chỉ là từ nhỏ hắn đã được giáo dưỡng để làm đế vương, lại do tiên đế đích thân dạy dỗ, tầm nhìn và tâm cơ đều không ai theo kịp.
Chỉ cần dập tắt được sự chú ý đặc biệt của hoàng đế đối với mình, trở thành một phi tần bình thường, hẳn sẽ không còn lo lắng về sau.
Thư Thanh Vũ gỡ bỏ tạp niệm, nghĩ rằng trong thời gian ngắn hoàng đế sẽ không triệu nàng thị tẩm, liền gọi Vân Vụ vào, sai nàng ấy hầu hạ mình nghỉ ngơi.
Hôm nay dậy sớm, lại ra ngoài quá lâu, nàng vẫn còn mệt.
Vân Vụ thấy sắc mặt nàng giãn ra, không còn quá căng thẳng như lúc nãy, liền nhẹ giọng hỏi: “Tiểu chủ không sao chứ?”
Thư Thanh Vũ mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng ấy: “Ngươi yên tâm, ta vẫn ổn. Nhìn hôm nay bệ hạ đối đãi với ta như vậy, cái Tết năm nay nhất định sẽ trôi qua yên ổn.”
Vân Vụ cũng thở phào nhẹ nhõm: “Lúc nãy thấy tiểu chủ căng thẳng như vậy, nô tỳ cũng rất lo lắng.”
“Không sao, những việc này cứ để tiểu thư nhà ngươi lo là được, ngươi chỉ cần hầu hạ ta cho tốt.”
Vân Vụ mỉm cười, hầu hạ nàng ngủ, sau đó nhẹ nhàng lui ra khỏi tẩm điện.
Vân Yên đang ngóng ngoài cửa, thấy nàng ấy đi ra liền hỏi nhỏ: “Thế nào rồi?”
"Không sao, tiểu chủ rất cẩn trọng, sẽ không có chuyện gì đâu," Vân Vụ đáp, ngừng một chút lại dặn dò thêm: “Có điều chuyện hôm nay đã xảy ra, sau này chắc chắn sẽ xảy ra sóng gió, muội nhớ bảo các tiểu nha đầu cẩn thận lời ăn tiếng nói, ngoài điện nhất định phải kín đáo.”
Vân Yên cũng thở ra: “Muội hiểu rồi, tỷ cứ yên tâm.”
Thư Thanh Vũ ngủ một giấc thật say, đến khi tỉnh lại thì trời đã vào trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua song cửa rồi vào tẩm điện, khiến chim bói cá trên bình phong tỏa sáng lấp lánh.
Nàng vén màn trướng, làm quen với ánh sáng rực rỡ một lát rồi nở nụ cười nhẹ.
Nói ra, ngày tháng hiện tại quả thực thú vị hơn trước kia rất nhiều.
Vân Vụ nghe thấy động tĩnh bên trong, liền vào hầu hạ nàng rời giường.
Thư Thanh Vũ hỏi: “Đã trưa rồi phải không?”
Vân Vụ cười đáp: “Tiểu chủ nói phải, bữa trưa đã được dọn sẵn, vừa hay có thể dùng ngay.”
Nàng ấy quỳ xuống giúp Thư Thanh Vũ mang giày thêu đế mềm, rồi dâng trà bạc hà cho nàng súc miệng: “Như tiểu chủ nói sáng nay, bữa trưa hôm nay quả thực rất phong phú, ngự thiện phòng đúng là rất biết quy củ.”
Thư Thanh Vũ dịu giọng nói: “Lý Hữu Vị bên ngự thiện phòng là người cũ trong cung, nói đến khôn khéo thì ngay cả Triệu Tố Liên của Thượng cung cục cũng không bằng ông ta.”
Cho dù dạo này hoàng đế không triệu nàng thị tẩm, thì đãi ngộ tốt như vậy cũng đủ duy trì ít nhất nửa tháng, bởi thế Thư Thanh Vũ mới nói năm nay sẽ dễ sống.
Ngự thiện phòng và Thượng cung cục mà biết quy củ, nàng sẽ được hưởng lợi, hưởng tiện nghi.
Ngồi xuống trước bàn ăn, ánh mắt Thư Thanh Vũ lập tức nhìn thấy món hải sâm xào hành ở giữa, nhìn màu sắc bóng loáng kia, hẳn là tay nghề của Lý Hữu Vị.
"Không tệ," Thư Thanh Vũ mỉm cười, “Mùa đông ăn hải sâm là bổ dưỡng nhất, lát nữa thu dọn bàn, mỗi người các ngươi cũng nếm một con.”
Sau bữa trưa ngon lành, Thư Thanh Vũ đi dạo trong viện. Cẩm Tú cung bảo lớn thì không lớn, mà nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, ít nhất thì gió lạnh không tràn vào được hậu viện, thời điểm chính ngọ lại có chút ấm áp.
Ăn no rồi, nàng cũng không buồn ngủ ngay, sáng nay vừa mới chợp mắt thêm một giấc, lúc này hoàn toàn không thấy mệt.
“Lát nữa đến tiểu khố phòng tìm xem còn thừa vải trơn không, chiều nay ta muốn làm kim chỉ.”
Vải trơn là thứ tốt nhất, một năm cũng chỉ có thể được nhận vào mùa đông hoặc khi bệ hạ ban thưởng. Nàng muốn lấy vải trơn, hẳn là có dụng ý riêng.
“Vải thừa vẫn còn, có xám, xanh lục và xanh nhạt, tiểu chủ muốn màu nào?”
Thư Thanh Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Lấy xanh nhạt đi, làm túi thơm thêu 'Hải thượng sinh minh nguyệt’* là vừa vặn.”
*Hải thượng sinh minh nguyệt (海上生明月) là một câu thơ nổi tiếng trong bài 《望月怀远》 (望月懷遠 – Trông trăng nhớ người phương xa) của thi nhân Trương Cửu Linh đời Đường. Câu này dịch nghĩa thuần Việt là: "Trên biển mọc lên vầng trăng sáng.” Toàn câu gợi hình ảnh trăng sáng mọc lên từ mặt biển, vừa đẹp đẽ vừa gợi cảm giác xa xăm, thường mang ý niệm nhớ thương, cô quạnh.
Nghe thấy hoa văn này, Vân Vụ lập tức hiểu ra, túi thơm này là làm cho bệ hạ.
“Vâng, nô tỳ hiểu rồi. Mấy hôm trước Thượng cung cục đưa lễ Tết tới, vừa hay có loại chỉ vàng bạc thượng hạng, nô tỳ cũng mang tới cùng.”
Thư Thanh Vũ mỉm cười: “Vẫn là ngươi chu đáo.”
Dạo trong viện mấy vòng, nàng khẽ toát mồ hôi, quay về tẩm điện rồi ngồi xuống, cảm thấy toàn thân ấm áp, rất dễ chịu.
"Lần bắt mạch bình an sắp tới là khi nào?" Nàng hỏi Vân Yên.
Vân Yên đang ngồi bên lò sưởi nướng quýt, nghe xong nghĩ một lát: “Chắc là sau tết sẽ có một lần bắt mạch bình an nữa, năm nay coi như kết thúc.”
Thư Thanh Vũ gật đầu: “Sớm chuẩn bị bao lì xì.”
Vân Yên bóc quýt ra, đặt từng múi lên đĩa sứ, lại lấy ấm trà nhỏ đặt lên bếp lò đun nước.
“Ngự thiện phòng vừa dâng lên lộ hoa hồng, tiểu chủ nếm thử đi, uống vào mùa đông là hợp nhất.”
Kèm theo hương hoa hồng thoang thoảng ngọt ngào, Thư Thanh Vũ nhận lấy khung thêu đã được Vân Vụ chuẩn bị xong, ngồi dưới ánh nắng bắt đầu công việc, từng mũi từng chỉ bận rộn không ngơi.
Miệng đã nói phải thật lòng cung kính với bệ hạ, vậy thì cũng phải thể hiện chút thành ý. Dù chiếc túi thơm nhỏ này không phải vật gì quý giá, nhưng là do chính tay nàng làm ra, tới dịp lễ tết liền sai người dâng lên, cũng coi như là lễ vật đúng với tuổi của nàng.
Thư Thanh Vũ thêu kim rất khéo, vốn dĩ nhà nàng đã nổi danh là gia giáo nghiêm ngặt, sau khi nhập cung, vì muốn lấy lòng thái hậu cũng từng khổ luyện thêu thùa rất lâu. Bây giờ dùng lại, có thể nói là theo ý mà làm, chỉ vài mũi đơn giản đã đủ để lộ ra sóng nước lăn tăn.
Cứ thế mà làm, chớp mắt đã tới trưa, đến khi mặt trời ngả về tây, Thư Thanh Vũ mới đặt khung thêu xuống, ngẩng đầu xoay xoay lưng.
Vân Yên rót thêm lộ hoa hồng vào chén cho nàng, hỏi: “Buổi tối tiểu chủ có cần tắm không ạ?”
Thư Thanh Vũ vốn ưa sạch sẽ, đến cả ngày đông cũng muốn hai ba ngày phải tắm một lần. Nàng là người chu toàn, tự mình không ngại cực nhọc, đám cung nhân theo hầu cũng không thấy phiền phức.
“Hôm nay ra ngoài đi dạo một vòng, cũng đổ kha khá mồ hôi, vẫn nên tắm cho thoải mái.”
Vân Yên khẽ cúi người, vừa định lui ra ngoài chuẩn bị nước nóng, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân chầm chậm không vội.
Thư Thanh Vũ hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn Vân Vụ.
Vân Vụ ra ngoài đón, chẳng bao lâu sau đã quay lại tẩm điện, trên mặt mang theo vẻ vui mừng hiếm thấy.
“Tiểu chủ, bệ hạ đã lật thẻ bài của ngài, triệu ngài hầu hạ đêm nay.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Thư tài nhân (kinh hãi): Lại nữa à? Trước đây hắn đâu có như vậy... Quả là có bản lĩnh!
Hoàng đế bệ hạ (híp mắt): Thư tài nhân đang nói gì?
Thư tài nhân: ... Bệ hạ đúng là người tài cao, gan cũng lớn, thần thiếp xin khâm phục.