Nàng mới hầu hạ long sàng cách đây hai ngày.

Theo tính tình của Tiêu Cẩm Sâm, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không bước vào hậu cung lần nữa, vậy mà giờ lại lật bài tử của nàng, khiến Thư Thanh Vũ thoáng chút nghi hoặc.

Nàng cúi đầu nhìn tay mình, lại đưa tay vuốt mái tóc dài, không hiểu rốt cuộc là điểm nào đã thu hút sự chú ý của Tiêu Cẩm Sâm.

Cuối cùng khi ngồi xuống trước gương trang điểm, ngắm nhìn dung nhan tươi trẻ trong gương, nàng mới phần nào ngộ ra.

“Bệ hạ vẫn xem trọng khuôn mặt này của ta.”

Quả thật thì nàng cũng được xem là mỹ nhân bậc nhất, từ nhỏ đã xinh đẹp, lúc còn nhỏ đến thư đường đọc sách, luôn có những thiếu niên vì trông thấy nàng mà bước không nổi.

Có lẽ đối với Hoàng đế bệ hạ mà nói, dung mạo là điều quan trọng nhất, nếu không thì kiếp trước nàng đã chẳng thể từ trong hàng trăm phi tần mà nổi bật, trở thành người chiến thắng sau cùng.

Không, cũng chỉ là thắng được mấy năm mà thôi.

Thư Thanh Vũ đang soi gương tự ngắm, thì nghe Vân Vụ bên cạnh hỏi: “Tiểu chủ muốn thay kiểu tóc khác sao?”

Nàng lựa một hồi trong hòm trang sức, cuối cùng vẫn lấy bộ trâm hồng ngọc vừa được bệ hạ ban thưởng: “Dùng bộ này đi, phối thêm búi tóc Lăng Vân kế*, chắc chắn sẽ rất đẹp.”

*Lăng vân kế:

Vân Vụ có con mắt thẩm mỹ rất tốt, vừa nghe đã hiểu ngay, cười nói: “Phối với bộ trâm hồng ngọc này, nhất định phải thay y phục khác. Hay là mặc bộ đồ mới của mùa đông năm nay vừa được trình lên từ phường dệt, có một bộ áo gấm dệt hoa văn đỏ nhạt thêu quế đỏ, rất hợp với tiểu chủ.”

Gấm dệt hoa văn là chất liệu thượng hạng, Thư Thanh Vũ mặc vào để hầu hạ cũng là hợp tình hợp lý, lại tỏ ra thêm phần mến mộ bệ hạ.

Trong lòng nàng đã có chủ ý, bèn gật đầu: “Được, ngươi cứ làm đi.”

Trang điểm một hồi mà chỉ mất có một khắc, Thư Thanh Vũ vốn đã trẻ trung xinh đẹp, chỉ cần điểm trang sơ sơ cũng đủ khiến vẻ đẹp càng thêm nổi bật.

Đúng lúc này, kiệu Thạch Lựu Bách Phúc cũng vừa đến cửa. Thư Thanh Vũ khoác áo choàng lông chồn, vẫn được Vân Vụ hầu hạ ra khỏi điện.

Hoạn quan đứng chờ bên ngoài vẫn là người hôm trước.

Mấy ngày nay Thư Thanh Vũ đã điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này cũng có lòng trò chuyện cùng người khác, thấy hắn ta cung kính đợi ở cửa thì mỉm cười nói: “Làm phiền công công rồi.”

Vị tiểu hoạn quan này trông còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, vậy mà đã là quản sự hoạn quan, chắc hẳn là có chút bản lĩnh.

Có điều, trong cung người đông, kiếp trước Thư Thanh Vũ cũng không nhớ rõ bên cạnh bệ hạ có người này, giờ lại muốn hỏi thử.

Tên hoạn quan kia rất khách khí, lập tức nói: “Không dám không dám, tiểu chủ gọi tiểu nhân là Tiểu Phúc Toàn là được rồi.”

Thư Thanh Vũ được Vân Vụ dìu lên kiệu, mỉm cười hỏi hắn: “Công công họ gì?”

Kiệu lập tức khởi hành theo nghi thức, hướng ra ngoài mà đi.

“Tiểu nhân họ Vương, là người dưới trướng của Cát công công ở Càn Nguyên cung.” Người tên Vương Phúc Toàn vừa nói vừa nở một nụ cười rạng rỡ với Thư Thanh Vũ, hắn ta là một thanh niên có gương mặt khá thanh tú.

Thư Thanh Vũ gật đầu, liếc nhìn Vân Vụ, bảo nàng ấy sắp xếp, rồi không nói thêm gì nữa.

Người có được sự tín nhiệm lớn nhất bên cạnh bệ hạ chính là tổng quản thái giám Hạ Khải Thương, người này đã theo hầu bệ hạ từ nhỏ, được hắn hết mực tin tưởng.

Người có địa vị cao nhất trong Càn Nguyên cung chính là hắn cùng Lý Tố Thấm, Lý đại cô cô. Kế đó là hai đồ đệ của Hạ Khải Thương, một cặp song sinh chẳng giống nhau chút nào, một người tên Vương Tiểu Cát, người kia tên Vương Tiểu Tường.

Cái vị Cát công công mà Vương Phúc Toàn nói đến, chính là Vương Tiểu Cát.

Hắn chuyên quản việc nội cung, bởi vậy mà nói Vương Phúc Toàn người dưới trướng của hắn, cũng là hợp lý.

Thư Thanh Vũ âm thầm ghi nhớ người này, kiệu rung lắc một lúc thì đã đến Càn Nguyên cung.

Vẫn là lộ trình quen thuộc, thời điểm quen thuộc, khi Thư Thanh Vũ bước xuống kiệu, lại trông thấy Lý Tố Thấm đang chờ trước Như Ý các.

“Thỉnh an tiểu chủ.” Lý Tố Thấm bước lên trước, đích thân đỡ Thư Thanh Vũ xuống.

Thư Thanh Vũ cũng hòa nhã: “Lại làm phiền cô cô đến đón, thật vất vả cho người rồi.”

Lý Tố Thấm đỡ nàng vào Như Ý các, nhỏ giọng nói: “Hôm nay bệ hạ lật bài tử sớm, Kính Sự phòng lại không nắm rõ, nên đã cho mời tiểu chủ đến từ sớm, bữa tối đành phải dùng luôn ở đây.”

Trong cung, việc thị tẩm đều có quy tắc rõ ràng.

Thế nhưng đã một năm bệ hạ không triệu hạnh ai, mấy lần trước chỉ đến Bích Vân cung của Đoan tần và Trường Xuân cung của Ninh tần, mà một năm nay thì chỉ có mình tài nhân Thư Thanh Vũ may mắn được dùng Như Ý các hai lần.

Thành ra chuyện hôm nay có chút trục trặc.

Lần trước bệ hạ muốn dùng bữa cùng nàng nên bữa tối chưa đến mà Kính Sự phòng đã sắp xếp kiệu sẵn. Lần này bọn họ cũng theo lệ cũ, Thư tài nhân đành phải chịu đói đến Như Ý các.

Lý Tố Thấm rất biết làm người, vừa đến đã xin thứ tội. Thư Thanh Vũ cũng không muốn nói gì thêm, dịu dàng đáp: “Không sao, ta cũng không ăn nhiều, chỉ cần dâng chút điểm tâm đơn giản là được.”

Ngự trà thiện phòng vốn chỉ phục vụ riêng cho bệ hạ, giờ thêm một tài nhân đến Như Ý các nhưng chưa được ăn tối, theo lý cũng không thể chuẩn bị bữa tối riêng.

Thư Thanh Vũ cũng không làm khó nàng ấy, chỉ dặn nàng ấy sắp xếp là được.

Tuy Lý Tố Thấm không thân với nàng, nhưng cũng biết Thư tài nhân có tính tình tốt, hiểu lễ nghĩa, bèn thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn tiểu chủ thấu hiểu.”

Sau khi nàng ấy lui xuống, Vân Vụ có hơi bất mãn: “Rốt cuộc Kính Sự Phòng làm ăn thế nào vậy, nô tỳ còn tưởng hôm nay bệ hạ sẽ dùng bữa cùng tiểu chủ chứ.”

Thư Thanh Vũ khẽ cười, đang ngồi trong nhã thất chế hương, dường như chẳng để tâm.

“Không sao, hôm nay đến không phải để dùng bữa, hầu hạ mới là việc chính.” Nàng ngừng một chút, lại thêm một chút hoa nhài vào lò hương. “Lại đây ngửi thử, hương này thế nào?”

Vân Vụ hết cách với nàng, thấy vẻ mặt thản nhiên của nàng, đành tiến lại gần ngửi thử mùi hương mới.

Chỉ bước vài bước, một làn hương nhẹ nhàng thoang thoảng pha chút ngọt dịu đã lan đến, so với mùi Tĩnh Ninh trước kia Thư Thanh Vũ thường dùng thì thơm hơn nhiều. Chủ yếu là có thêm hương hoa nhài, khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.

“Thơm quá, mùi này vừa đặc biệt vừa dễ chịu, tiểu chủ thật tài giỏi.” Vân Vụ lập tức khen ngợi.

Thư Thanh Vũ mỉm cười, giọng trong trẻo: “Dùng hương trà đêm kết hợp cùng hoa nhài, quả thực có điểm mới mẻ. Một lát nữa chúng ta cũng điều thêm ít hương để dùng thường ngày.”

Vân Vụ cúi mình: “Dạ, tay nghề chế hương của tiểu chủ hiện nay quả thực đã vượt xa trước kia.”

Thư Thanh Vũ cúi mắt nhìn lò Bác Sơn trên bàn, hít nhẹ hương thơm, lòng càng thêm tĩnh lặng.

Kiếp trước, mỗi lúc có chút rảnh rỗi, nàng đều điều hương chế hương, dường như chỉ trong mùi hương tĩnh lặng ấy mới có thể tìm lại chút thư thái và vui vẻ.

Giờ ngửi lại, không còn nhiều cảm khái, chỉ thấy yêu thích và thấu hiểu.

Hương thơm chẳng qua là một thứ phụ trợ mà thôi.

Nói cho cùng, ảnh hưởng lớn nhất đến con người vẫn là khát vọng bồn chồn trong lòng.

Nàng của biện tại, tuyệt đối sẽ không bị những chuyện này ảnh hưởng.

Nội tâm của nàng đã trở nên vững vàng, trầm ổn.

Chỉ một khoảng thời gian bằng nửa nén hương, bữa tối đã được đưa tới, Lý Tố Thấm đích thân đến nói lời xin lỗi, giới thiệu sơ qua tình hình đêm nay rồi vội vàng lui ra.

Thư Thanh Vũ liếc mắt nhìn qua, còn đặc biệt thấy có hai chén canh, cùng vài món mặn và điểm tâm ngọt, kỳ thực so với một bữa tối chính thức cũng không kém là bao.

Nàng dùng đại vài miếng, lại uống thêm hai bát canh, cũng xem như no bụng được bảy, tám phần.

Vân Vụ bĩu môi, trông vẫn còn không vui vì chuyện này, Thư Thanh Vũ cũng không khuyên nàng ấy, sau khi ăn tối xong liền ngồi nghỉ một lát, rồi định đi tắm rửa. Một khi bắt đầu bận rộn, nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến những chuyện vặt vãnh này nữa.

Có điều, có lẽ vì bữa tối chuẩn bị có phần sơ sài, nên khi tắm rửa, Lý Tố Thấm ngược lại lại dụng tâm hơn hẳn. Không chỉ điều đến Thúy Vân Long Tường vốn không dễ gặp trong ngày thường, mà còn chuẩn bị đầy đủ một bàn son phấn, thậm chí còn đặc biệt sai người mang tới một dây cột tóc mới, để sau khi nàng tắm rửa xong còn có thể trang điểm ăn vận một hai phần.

Thư Thanh Vũ liền cười nói với Vân Vụ: “Người trong cung này ai nấy đều cực kỳ quy củ, chỉ cần có một việc làm chưa chu toàn, cũng sẽ dốc hết sức để bù đắp về sau. Nhất là người trong Càn Nguyên cung, bệ hạ là người cực kỳ nghiêm khắc, bọn họ lại càng không dám lười biếng.”

Một hiểu lầm nhỏ, bọn họ nhất định sẽ tìm cách xóa bỏ, sẽ không để nó lan rộng ra ngoài.

Vân Vụ như có điều suy nghĩ rồi gật đầu: “Tiểu chủ nói rất đúng, cho nên tuy bữa tối có chút sơ sài, nhưng bây giờ lại được lợi ích thiết thực.”

Thư Thanh Vũ mỉm cười nhàn nhạt: “Ngươi nói xem vì sao Tố Thấm cô cô lại đặc biệt đưa tới Thúy Vân Long Tường?”

Vân Vụ hỏi: “Vì nó quý hiếm? Trong cung ít có?”

Thư Thanh Vũ lắc đầu: “Vì bệ hạ thích mùi hương này, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Thúy Vân Long Tường chỉ có ở Càn Nguyên cung, đốt lên thường có khói mỏng lượn lờ, tựa như rồng bay mây cuốn, ý cảnh thâm trầm.

Nhìn qua có chút mông lung huyền ảo, hương thơm cũng nhẹ nhàng an bình, không gay mũi, trong đó lại có chút thanh tĩnh dịu dàng của long tiên, đinh hương, trần bì…

Điện thất trống trải, chỉ cần đốt một hồi là có thể khiến người ta cảm thấy mê say thư giãn, rất dễ chịu.

Vân Vụ tự tay đốt Thúy Vân Long Tường, đặt trên lư hương trong đình tròn làm bằng núi đá, chẳng bao lâu sau, trong tẩm điện liền tràn ngập một tầng ý cảnh sâu lắng.

Hòa quyện lại với mùi hương mà Thư Thanh Vũ mới điều chế, lại tăng thêm ba phần quyến rũ và ngọt ngào.

Khi Tiêu Cẩm Sâm đến, thứ đầu tiên đập vào mặt chính là làn gió nam ấm áp, quyến luyến lòng người ấy.

Thư Thanh Vũ mặc một bộ váy lụa hồng phấn thêu mẫu đơn, trên đầu buộc dây cột tóc màu hồng nhạt, đuôi dây cột tóc có tua rua, rủ xuống một bên má ửng hồng, càng khiến nàng tăng thêm vài phần kiều mị.

Có lẽ vì nghe được tiếng bước chân của Tiêu Cẩm Sâm, Thư Thanh Vũ liền nhẹ nhàng ngẩng đầu, khóe mắt phiếm hồng do mới tắm rửa, khẽ nhìn sang.

"Thần thiếp thỉnh an bệ hạ, bệ hạ vạn an." Thấy người tới là Tiêu Cẩm Sâm, Thư Thanh Vũ lập tức đứng dậy, cúi đầu hành lễ từ xa.

Ngay cả giọng nói lúc lên tiếng, cũng lộ ra mấy phần ý vị ngọt ngào.

Tựa như một món đồ chơi bằng đường hình dạng kết đồng tâm, phần đuôi cong lên móc chặt lấy sợi tóc của Tiêu Cẩm Sâm, khiến hắn không tự giác bước về phía trước hai bước.

"Ái phi mau ngồi." Giọng Tiêu Cẩm Sâm trầm thấp, đi hai ba bước đến bên giường, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng.

Hắn chọn chỗ ngồi cách nàng không xa cũng không gần, giống như khoảng cách ấy vừa vặn, gần hơn thì không ổn, mà xa hơn cũng chẳng thích hợp.

Thư Thanh Vũ đỏ mặt, nhưng vẫn tiến lại gần.

“Tạ ơn bệ hạ.”

Tiêu Cẩm Sâm quay đầu nhìn nàng, thấy dáng vẻ thẹn thùng ấy, chẳng hiểu sao lại hơi ngẩn người.

Thư Thanh Vũ ngồi một lúc, không thấy có động tĩnh gì tiếp theo, đành ngẩng đầu nghi hoặc nhìn sang.

"Bệ hạ, làm sao vậy?" Nàng dịu dàng hỏi.

Giọng nói ấy mềm mại ngọt ngào, như thể ngậm mật, khiến người nghe không nhịn được muốn nếm thử xem mùi vị ra sao.

Rốt cuộc là ngọt, hay không ngọt?

Tiêu Cẩm Sâm cụp mắt, giấu hết những suy nghĩ trong đầu vào nơi sâu nhất, rồi xoay người tìm đến môi nàng.

Ừm, vẫn là rất ngọt.

Tác giả có lời muốn nói:

Thư tài nhân (mặt không cảm xúc): Thần thiếp dùng son dưỡng vị mật ong bưởi, đương nhiên rất ngọt.

Hoàng đế bệ hạ: Đó là thứ gì?

Thư tài nhân: Màu son "chém thẳng nam", bệ hạ đáng được sở hữu.

Lý mỗ nào đó trong Thượng Cung Cục chuyên làm đồ cho Hoàng thượng: OMG! Các tỷ muội, mua giúp ta cái này mau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play