Mỗi tháng Tiêu Cẩm Sâm đến thăm Thái hậu cũng chẳng quá hai ba lượt.
Trừ khi Thái hậu có việc gấp tìm hắn, hoặc thân thể có bệnh tình gì cần hắn đích thân thăm hỏi, nếu không thì hắn thật sự rất ít bước chân đến Từ Ninh cung. Nói trắng ra, còn không bằng đám phi tần đến thường xuyên hơn.
Hôm nay hắn cố tình đến, lại còn vừa vặn giải vây cho Thư Thanh Vũ, lập tức khiến ánh mắt các phi tần không hẹn mà cùng đổ dồn về phía nàng.
Thư Thanh Vũ không cần nhìn cũng biết, trong lòng các nàng ta hẳn đều đang thì thầm to nhỏ.
Chẳng qua, lần này Tiêu Cẩm Sâm đến, sao có thể vì một người xa lạ vừa mới “quen biết” được một lần là nàng?
Vậy chẳng phải là quá xem thường Hoàng đế bệ hạ, hay là quá xem trọng nàng, Thư tài nhân này rồi?
Trong lòng Thư Thanh Vũ còn đang ngẫm nghĩ, mấy vị cung phi phía trước đã lần lượt được Tiêu Cẩm Sâm gọi dậy, đồng loạt an tọa.
Trong điện lại chỉ còn mình nàng vẫn đang quỳ nguyên tại chỗ.
Thái hậu không cho phép đứng lên, nàng không thể tự tiện đứng dậy.
Ánh mắt Tiêu Cẩm Sâm cuối cùng cũng quét qua người nàng, nhưng lại như phù dung chớm nở, chớp mắt liền tan biến.
Thái hậu thấy hắn bỗng dưng đến đây, kỳ thực trong lòng vẫn có chút vui mừng, nhưng vừa quay đầu đã nghe hắn nói như thế, lập tức lại có chút không hài lòng.
Nhưng bà vẫn giữ dáng vẻ bề trên của một sinh mẫu, dù trong lòng không vui cũng không tiện nói ra miệng, lúc này chỉ đành hỏi: “Chuyện nhỏ như vậy, để mẫu hậu tự xử trí là được, sao hôm nay hoàng nhi lại có nhã hứng đến đây? Còn bận rộn chính sự tiền triều chứ?”
Quan hệ giữa bà và Tiêu Cẩm Sâm vốn đã lạnh nhạt, dù muốn quan tâm cũng chẳng bao giờ trúng chỗ.
Tiêu Cẩm Sâm lại chẳng đáp lời bà, chỉ nói: “Hôm nay mọi người đều đến thỉnh an mẫu hậu, vốn là chuyện vui, cũng không cần so đo mấy việc vụn vặt.”
Người khác có thể không nghe ra, nhưng Thư Thanh Vũ vừa nghe liền biết, Tiêu Cẩm Sâm đã tức giận.
Tính khí của vị Long Khánh đế này của bọn họ, thật sự không dễ chịu như vẻ bề ngoài.
Thái hậu vẫn cố chấp: “Lời này của hoàng nhi sai rồi, Thư tài nhân này dựa vào việc từng hầu hạ lâm hạnh, vậy mà dám thất lễ với chủ vị, ngay trong Từ Ninh cung còn chẳng mấy phần tôn kính với ai gia, đương nhiên phải phạt.”
Thái hậu nói rất nghiêm nghị, Tiêu Cẩm Sâm lại bất chợt bật cười.
“Mẫu hậu, Thư tài nhân đang quỳ rất đoan chính đấy, trẫm chẳng thấy nàng có chỗ nào thất lễ cả.” Tiêu Cẩm Sâm dứt điểm một lời.
Thái hậu bị nhi tử chặn lời, nhất thời á khẩu, phải hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Xem ra bệ hạ thật sự rất để tâm với Thư tài nhân này.”
Tiêu Cẩm Sâm lại mỉm cười: “Chẳng phải Mẫu hậu vẫn luôn nhân hậu với biểu đệ Trương gia đó sao?”
Rốt cuộc thì Thái hậu làm như hôm nay, mục đích cũng không phải vì muốn trừng phạt một tài nhân nhỏ bé như Thư Thanh Vũ.
Bà là muốn bày tỏ sự bất mãn với Hoàng đế.
Vì vậy, Tiêu Cẩm Sâm chỉ cần nói một câu như thế, bà cũng chẳng giấu giếm nữa, trực tiếp nói ra: “Từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay, vất vả sớm hôm, cần mẫn lo việc nước, đối đãi với thần tử có công thì khoan dung nhân hậu, nhưng…”
Thái hậu dừng lại một chút: “Nhưng với Trương giq, lại chẳng thấy một chút ân sủng nào.”
Thời tiên đế tại vị, mẫu tộc của Thái hậu là ngoại thích, tiên đế vì nghĩ cho Tiêu Cẩm Sâm mà chưa từng nâng đỡ Trương gia.
Phủ An Quốc Công to lớn hoa lệ, nhưng không một ai được bước chân vào triều, chỉ có thể giữ được vẻ vẻ vang bề ngoài.
Điều Thái hậu sốt ruột chính là chuyện này.
Tuy Trương Thải Hà đã vào cung, cũng được phong làm chủ vị nương nương, nhưng rốt cuộc vẫn chưa phải Hoàng hậu. Tôn vinh và phú quý của Trương gia có thể tiếp tục hay không, chẳng ai dám chắc.
Tuy Thái hậu đơn thuần, nhưng không hề ngu. Bà vào cung đã hai mươi năm, hai mươi năm nay tận mắt chứng kiến bao kẻ lên như diều gặp gió, cũng bao kẻ ngã từ trên cao xuống vực sâu. Vinh hoa phú quý, đều chỉ trong một ý niệm của đế vương.
Tuy không thân thiết với Tiêu Cẩm Sâm, nhưng bà cũng hiểu phần nào về con mình, biết rằng hiện tại hắn còn chưa thể mang tiếng bất hiếu, vẫn còn muốn giữ sự vinh hoa ở ngoài mặt cho Trương gia. Một khi bà nhắm mắt xuôi tay, sự sa sút của Trương gia đã hiển hiện trước mắt.
Điều đó, bà không dám nghĩ tới.
Kế sách lúc này, chỉ có thể là để con cháu Trương gia sớm bước chân vào triều đình. Dù là chức vị nhỏ bé cũng còn hơn ở nhà rỗi rãi.
Vì vậy, vừa hết kỳ để tang, Thái hậu liền lập tức ra tay. Hôm nay thấy Tiêu Cẩm Sâm cuối cùng cũng đến Từ Ninh cung, liền chẳng kiêng dè gì nữa.
Nhưng Tiêu Cẩm Sâm lại chẳng đếm xỉa gì đến tâm tư của mẫu hậu, cũng như chẳng hề biết sự lo lắng của bà và nhà họ Trương, chỉ dịu giọng nói: “Mẫu hậu, Trương biểu đệ còn nhỏ, vẫn nên ở thư viện đọc sách thêm vài năm, hiện tại vẫn là thiếu niên non dại, cần gì phải sớm ra làm quan?”
Lông mày Thái hậu lập tức chau lại, vô cùng không vui.
“Hoàng nhi, trong lòng con, có thật sự còn mẫu thân này nữa hay không?” Thái hậu vừa nói, vành mắt đã đỏ lên.
Kỳ thực bà là người dám làm dám chịu, trước mặt bao nhiêu phi tần cũng chẳng ngại rơi lệ, muốn lấy chữ hiếu để ép Tiêu Cẩm Sâm khuất phục.
Chỉ là, bà vẫn chưa đủ hiểu con trai mình.
Thư Thanh Vũ vẫn đang quỳ bên dưới, chỉ nghe Tiêu Cẩm Sâm trầm giọng: “Mẫu hậu, việc tiền triều, người không hiểu thì không nên xen vào. Cữu cữu đã kế thừa tước vị nhất phẩm An Quốc công, còn biểu đệ, trẫm cũng không qua loa, đã phong thẳng làm thế tử phủ An Quốc công.”
Tiêu Cẩm Sâm dừng một chút, giọng càng thêm lạnh lẽo: “Mẫu hậu, đến hoàng thân quốc thích cũng chưa từng được vinh sủng đến vậy. Tất cả những điều này, chẳng qua là nhi thần kính trọng mẫu hậu mà thôi.”
Ngụ ý rất rõ, đã nể mặt hết mức, đừng ép quá đáng.
Nếu không phải đang ở Từ Ninh cung, nàng còn đang quỳ đó, thì Thư Thanh Vũ thật sự đã nhịn không được mà bật cười.
Hoàng đế mắng người, một lời tục tĩu cũng chẳng dùng đến, vậy mà vẫn khiến người ta bị mắng đến toàn thân đau nhức.
Quả nhiên, lời vừa dứt, đã nghe Thái hậu hít một hơi thật sâu.
“Hoàng nhi…” Thái hậu ngập ngừng một lát, rồi thở dài: “Thôi được rồi, con cũng chẳng dễ dàng gì.”
Hôm nay Tiêu Cẩm Sâm đến đây là để cảnh cáo Thái hậu. Thấy bà cuối cùng cũng chịu xuống nước, lúc này mới nới giọng đầy ẩn ý: “Mẫu hậu đừng vội, gần đây triều đình có việc, đợi sự tình qua đi, chưa biết chừng sẽ có chuyển biến.”
Hắn vỗ vỗ tay Thái hậu, bỗng chốc lại trở thành đứa con ngoan ngoãn: “Mẫu hậu yên tâm, nhi tử luôn ghi nhớ công ơn sinh thành của người, cũng nhớ rõ sự trợ lực của cữu cữu, tất cả đều khắc sâu trong lòng.”
Thái hậu lập tức cúi đầu lau lệ: “Hoàng nhi là người hiếu thuận nhất, những điều này mẫu hậu đều biết, con nói vậy, mẫu hậu đã yên lòng rồi.”
Vì vậy mà mẫu tử bọn họ lại diễn cảnh mẫu từ tử hiếu, xúc động đến mức khiến các phi tần cũng rưng rưng lau lệ, nhất thời vô cùng cảm động.
Thư Thanh Vũ chỉ nghĩ trong lòng, bản cung vẫn còn đang quỳ đây này.
Không biết có phải nghe thấy tiếng lòng của Thư tài nhân hay không, hay là thật sự không muốn tiếp tục diễn kịch với Thái hậu nữa, Tiêu Cẩm Sâm qua loa vài câu rồi đứng dậy.
“Mẫu hậu, trẫm còn có việc, hôm khác sẽ lại đến thỉnh an người.”
Tiêu Cẩm Sâm chẳng buồn nói chuyện phiếm với các phi tần lấy một câu, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, không hề dừng bước.
Chỉ là khi đi ngang qua Thư Thanh Vũ, hắn bỗng dừng chân.
Trong lòng Thư Thanh Vũ chững lại, tưởng rằng hắn sẽ vì chuyện hôm nay mà nói gì đó, nào ngờ lại nghe hắn nói: “Thư tài nhân, đi theo trẫm.”
Thư Thanh Vũ: “?”
Nàng chẳng rõ bệ hạ gọi nàng làm gì, chỉ là bị một đám người dùng ánh mắt chửi rủa cũng chẳng dễ chịu gì, liền không nghĩ ngợi nhiều, hành đại lễ với Thái hậu xong, vội vàng đuổi theo Tiêu Cẩm Sâm rời khỏi Từ Ninh cung.
Vì sao hôm nay Hoàng đế bệ hạ lại tới, kỳ thực trong lòng nàng đã đoán được bảy tám phần, nhưng khi hắn rời đi lại mang theo cả nàng, thì nàng thật sự không đoán nổi.
Dù sao Tiêu Cẩm Sâm xưa nay chưa từng là vị phu quân dịu dàng biết thương hương tiếc ngọc, hắn lạnh lùng đến cỡ nào, vô tình ra sao, Thư Thanh Vũ so với bất kỳ ai đều hiểu rõ hơn hết.
Vì thế, sau khi theo Tiêu Cẩm Sâm rời khỏi Từ Ninh cung, thấy hắn không ngồi kiệu, nàng cũng lặng lẽ bước theo sau, vừa đi vừa chạy, cố sức đuổi kịp bước chân hắn.
Khi nãy Tiêu Cẩm Sâm chỉ như tùy ý gọi nàng, giờ phút này lại chỉ chuyên tâm đi phía trước, hoàn toàn không để mắt đến Thư tài nhân đang vất vả theo sau.
Đến khi đi tới đầu ngõ trước Từ Ninh cung, Tiêu Cẩm Sâm mới chịu dừng lại.
Thư Thanh Vũ cúi đầu, yên lặng đứng sau lưng hắn, dáng vẻ vô cùng nhu thuận.
Tiêu Cẩm Sâm bất ngờ lên tiếng: “Ý chỉ của Thuần hoàng hậu của Cao Tổ, ngươi cũng từng đọc qua?”
Câu hỏi này quả thực khó lòng trả lời.
Một tài nhân như nàng, cả ngày đọc ý chỉ của Thuần hoàng hậu của Cao Tổ quả thật là không hợp quy củ, không tương xứng với thân phận. Nhưng nếu bảo là chưa từng đọc, thì hành vi hôm nay lại lộ vẻ bất thường.
Vừa mở miệng đã có thể đọc ra nội dung chuẩn xác, đến cả Thái hậu cũng chưa chắc làm được chuyện này.
Trước mặt các phi tần thì còn có thể mang chuyện của Thuần hoàng hậu ra nói, nhưng trước mặt bệ hạ thì tuyệt đối không thể.
Thư Thanh Vũ ngừng lại trong chốc lát. Những ý chỉ ấy là nàng của kiếp trước, khi làm hoàng hậu đã từng đọc qua, bởi vì Thuần hoàng hậu của Cao Tổ có ảnh hưởng rất lớn đối với nữ nhân hậu thế. Khi nàng nắm quyền lục cung, việc học hỏi theo tiền lệ thật sự đã giúp nàng không ít. Có dấu tích để lần theo, có điển cố để tham khảo, mọi hành sự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cho nên, tuy không đến mức là đều thuộc làu làu từng điều từng chữ, nhưng những đoạn hay dùng thì nàng đã sớm ghi tạc trong lòng, chỉ cần mở miệng là có thể thốt ra.
Ban đầu vốn chỉ định dùng để ứng phó Đàm Thục Huệ và Trương Thải Hà, giờ lại bị Tiêu Cẩm Sâm nắm được sơ hở, lập tức khiến bản thân trở nên nổi bật một cách không ngờ tới.
Thư Thanh Vũ âm thầm thở dài trong lòng, nhưng không thể cứ mãi im lặng, đành chần chừ một hai giây rồi nhẹ giọng đáp lời.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần thiếp chỉ là tình cờ đọc được một đoạn ý chỉ của Thuần hoàng hậu, thấy hoàng hậu nương nương khi xưa thực sự có lòng nhân hậu, nên liền khắc ghi trong tâm.”
Nàng nói điều này với giọng hơi thấp, nghe ra lại đặc biệt ủy khuất.
“Không ngờ hôm nay sẽ gặp chuyện như vậy, lúc ấy chỉ là thần thiếp nóng vội, nên mới buột miệng thốt ra...” Thư Thanh Vũ dừng lại một chút, “Bệ hạ có thể cho thần thiếp nói một lời từ tận đáy lòng không?”
Tiêu Cẩm Sâm xoay người lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía nàng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như xưa.
“Ngươi cứ nói, trẫm nghe.”
Giọng nói của Tiêu Cẩm Sâm mang theo khí thế khiến người khác không thể kháng cự, nhưng dường như lại có phần thăm dò trong đó. Trong lòng Thư Thanh Vũ khẽ chấn động, không rõ mình đã khiến bệ hạ chú ý từ khi nào, chỉ có thể kiên trì ứng phó cho qua chuyện.
Lúc này quả thực là Thư Thanh Vũ ủy khuất đến cùng cực, trong mắt ầng ậc nước, giọng nói cũng khẽ run rẩy: “Bệ hạ, tuy thần thiếp chỉ là tài nhân, trong nhà hiện nay cũng không còn được hưng thịnh, nhưng dù sao cũng xuất thân từ thư hương môn đệ. Nếu để người ngoài biết giữa mùa đông giá rét lại phải quỳ ngoài trời không ngừng, e rằng sẽ bôi nhọ thể diện Thư gia.”
Vừa nói nàng vừa cố đưa bản thân trở về tâm thái của kiếp trước, lời nói bi thương mà kiên cường.
“Thần thiếp bất tài, tuy là nữ nhi, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý ‘uy vũ bất năng khuất’. Bị người khác làm nhục, sao có thể cúi đầu chịu đựng? Nhất định phải lấy lý lẽ mà biện bạch.”
*Uy vũ bất năng khuất (威武不能屈)có nghĩa là dù bị uy hiếp hay đe dọa bằng sức mạnh, cũng không thể khuất phục.
Nói tới đây, rõ ràng nàng đang bóng gió nói rằng mình sẽ không chịu khuất phục trước uy nghi của Thái hậu.
Thế nhưng dù nàng có diễn bao nhiêu bi thương hay kiên cường, Tiêu Cẩm Sâm vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của phi tần nhà mình.
Thư Thanh Vũ nói đến đây, cũng không thể tiếp tục ám chỉ nữa, bèn đổi giọng: “Nhưng sau đó thần thiếp cũng tự cảm thấy bản thân quá mức cứng cỏi, chưa đủ tôn kính chủ vị, trong lòng có phần lo lắng. Vừa rồi trong Từ Ninh cung, nếu không nhờ bệ hạ đích thân đến, e rằng thần thiếp đã nhận sai với Thái hậu nương nương rồi.”
“Nói cho cùng, thật ra là thần thiếp đáng bị phạt.”
Nói xong, nàng liền im lặng đứng yên tại chỗ, không nói thêm gì nữa.
Lúc ấy một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của quế bốn mùa, cũng phảng phất đưa tới mùi Long Tiên hương thoang thoảng trên người Tiêu Cẩm Sâm.
Mùi hương ấy trầm ổn mà nhẹ nhàng, tựa như có thể trấn an lòng người, lại như lúc nào cũng âm thầm thăm dò tâm ý người khác.
Tiêu Cẩm Sâm nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của Thư Thanh Vũ, ánh mắt trầm xuống, bỗng nhiên bật cười.
“Rất tốt.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Thư tài nhân: Lại là một ngày bộc phát tài năng diễn kịch.
Hoàng đế bệ hạ: Lại là một ngày bị qua mặt thành công.