Tiễn Hách Ngưng Hàn xong, Thư Thanh Vũ biết sau đó đã có Thái y viện ra mặt, nàng không cần bận tâm thêm, liền dẫn Vân Vụ quay về Cẩm Tú cung.

Bởi hôm nay không thấy mệt, lại thêm tiết trời dịu mát, nàng bèn ngồi trong sân sưởi ấm bên lò hương, chăm chú thêu túi thơm Hải thượng sinh minh nguyệt.

Không ngờ nàng mới làm được một lúc, Phùng Thu Nguyệt đã lại bước qua cửa vòm, đi về phía hậu điện.

Thư Thanh Vũ trông thấy nàng ta, lập tức đặt túi thơm trong tay vào giỏ trúc, đứng dậy đón.

“Sao tỷ tỷ lại có thời gian rảnh rỗi mà ghé qua đây vậy?” Thư Thanh Vũ hành lễ, cười nói.

Sắc mặt nàng hôm nay tươi tắn đến lạ.

Giống như một đóa hoa chớm nở còn đọng sương sớm, toát ra hương thơm nhè nhẹ, khiến người ngây ngất.

Phùng Thu Nguyệt âm thầm bấm tay, đại khái cũng đoán được vì sao mỗi ngày nàng càng thêm rạng rỡ, trong lòng xót xa đến cực điểm, ngoài mặt vẫn phải khen ngợi.

“Muội đúng là càng ngày càng xinh đẹp, xem ra người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phơi phới theo, tỷ cố ý tới đây chúc mừng muội đấy.”

Phùng Thu Nguyệt tiến lên, thân mật nắm lấy tay Thư Thanh Vũ.

Trong lòng Thư Thanh Vũ cũng rất vui vẻ, nhưng niềm vui ấy không hẳn vì được Hoàng đế sủng ái, mà là vì sự sủng ái ấy đủ khiến người khác không dám xem thường nàng.

Chốn hậu cung xa hoa lộng lẫy này, tuy sủng ái dễ sinh thị phi, dễ bị hãm hại, nhưng lại cũng có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Nếu hoàn toàn không được sủng, lại bị Hoàng thượng chán ghét, thì cho dù là Hoàng hậu, ngày tháng ấy cũng chẳng khác gì sống không bằng chết, nàng đã từng đích thân trải qua.

Trong cung ai ai cũng trọng kẻ đắc sủng, hắt hủi kẻ thất sủng.

Chính bởi vậy, kẻ đến nịnh bợ lấy lòng thường là các cung nhân hoặc hoạn quan, nhiều lắm cũng chỉ đến mấy vị tài nhân phía dưới. Như Phùng Thu Nguyệt, một phi tần hàng trung Tam Phẩm lại cúi mình nịnh nọt tài nhân hàng dưới như nàng, Thư Thanh Vũ chưa từng gặp ai khác ngoài nàng ta.

Các vị chủ vị khác đều ước gì xem nàng như cái gai trong mắt, còn Phùng Thu Nguyệt thì không màng sĩ diện, nịnh hót rất khéo.

Nàng ta nịnh hót, Thư Thanh Vũ cũng cứ xem như không đầu óc mà phụ họa theo, đến cuối cùng Phùng Thu Nguyệt không giữ được mặt mũi nữa, đành tự cáo từ rút lui.

Giờ phút này nghe nàng ta nói vậy, Thư Thanh Vũ khẽ mỉm cười, dẫn nàng ta ngồi xuống: “Tỷ tỷ quá lời rồi, muội có thân thể yếu đuối, sao dám so với tỷ được nửa phần? Tỷ mới là mẫu đơn trong vườn hoa, rực rỡ trời sinh.”

Phùng Thu Nguyệt vừa nghe đến chữ “mẫu đơn” liền biến sắc: “Muội chớ nói bừa, chúng ta nào dám mang danh vương giả của loài hoa ấy.”

Trong cung bây giờ, chỉ có Thái hậu nương nương ở Từ Ninh cung mới dám công khai tán thưởng mẫu đơn.

Thư Thanh Vũ lại mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu: “Nói đùa trong cung của chúng ta vài câu thôi mà, đâu có lan truyền ra ngoài được, tỷ đừng sợ.”

Nàng khẽ siết tay Phùng Thu Nguyệt, dừng một chút rồi nói thêm: “Huống hồ, người trong cung ai chẳng dõi mắt trông về ghế phượng ở Khôn Hòa cung, ai mà không muốn tiến thêm một bước? Tỷ tỷ đừng bảo là trong lòng mình không có ham muốn ấy.”

Phùng Thu Nguyệt bị ánh mắt nàng nhìn đến chột dạ, muốn rút tay về nhưng phát hiện bị nàng nắm chặt không thoát ra được.

“Chỉ nói riêng một chút thôi, muội chớ đem đi lắm miệng.” Phùng Thu Nguyệt khẽ lẩm bẩm.

Thư Thanh Vũ khẽ cười: “Tỷ có thể đích thân đến đây chúc mừng muội, trong lòng muội thật sự rất vui. Hay là trưa nay muội làm chủ, mời tỷ ở lại dùng bữa trong cung muội?”

Theo lý thì cơm trong cung của nàng không thể sánh bằng Phùng Thu Nguyệt được, dù sao địa vị chênh lệch, dẫu ngự thiện phòng có xu nịnh đến đâu, cũng không thể thiên vị quá đáng.

Số lượng món nóng món nguội có thể giống nhau theo quy định, nhưng về phẩm chất và tay nghề của đầu bếp, chỉ cần ăn một miếng là phân biệt được ngay.

Thư Thanh Vũ có phần lười tiếp chuyện Phùng Thu Nguyệt, cứ mỗi lần nàng được sủng hạnh là lập tức đến “chúc mừng”, bèn quyết định đánh thẳng vào tận gốc.

Dùng ngự thiện phòng để đánh vào mặt nàng ta, quả thật không gì thích hợp hơn.

Phùng Thu Nguyệt vốn chỉ muốn giả vờ thân thiết vài câu rồi rút lui, nhưng nhìn dáng vẻ chân thành của Thư Thanh Vũ, không hiểu sao lại có phần do dự.

Nếu để người ta biết nàng ta nịnh bợ tài nhân hàng dưới, lại còn để đối phương chiêu đãi yến tiệc, không biết sẽ bị cười nhạo đến mức nào.

Thế nên giằng co mãi trong lòng, cuối cùng vẫn chưa đáp lời.

“Thật ra thì như vậy cũng không tiện lắm, hay là hôm nay để tỷ làm chủ, mời muội một bữa để chúc mừng?”

Thư Thanh Vũ vừa định thêm dầu vào lửa thì thấy một cung nhân tạp dịch vội vã đi từ cửa bên vào, ghé tai Vân Vụ nói mấy câu.

Vân Vụ liếc mắt nhìn Thư Thanh Vũ, vẫn điềm tĩnh như thường, rồi hành lễ với Phùng Thu Nguyệt: “Khởi bẩm tiểu chủ, bệ hạ có ban thưởng.”

Thư Thanh Vũ lập tức mừng rỡ đứng dậy, quay sang Phùng Thu Nguyệt, người đang đỏ bừng cả mặt, nói: “Tỷ xem thế này…”

Nàng phải tự mình ra tiếp chỉ, trong cung cũng cần chuẩn bị một phen. Trong lòng Phùng Thu Nguyệt bực bội đến cực điểm, chỉ có thể miễn cưỡng nói ra: “Muội có việc thì cứ lo trước, để hôm khác ta lại ghé qua.”

Thư Thanh Vũ cúi người hành lễ, vừa dặn Vân Vụ mời người của Càn Nguyên cung vào, vừa đích thân tiễn Phùng Thu Nguyệt đến cửa vòm.

“Tỷ đi thong thả, hôm khác có thời gian thì muội lại qua thỉnh an tỷ.”

Phùng Thu Nguyệt gật đầu, cũng không nói thêm câu nào với nàng, tự mình quay lại tiền điện.

Chờ cửa vòm khép chặt, Thư Thanh Vũ mới dẫn Vân Vụ trở về tẩm điện, chuẩn bị sẵn đệm và hà bao, người của Càn Nguyên cung đã đứng chờ ngoài điện.

Người đến là một thanh niên trắng trẻo chừng hai mươi mấy tuổi, mày dài mắt phượng, môi đỏ răng trắng, phong tư có nét như nữ tử.

Quả thật là một người có dung mạo tuấn tú mà ẻo lả.

Thư Thanh Vũ nhận ra hắn, kiếp trước còn khá quen thuộc.

Thấy đích thân hắn đến, Thư Thanh Vũ liền cười nói: “Làm phiền Cát công công đích thân đi một chuyến, nói ra cũng là phúc khí của ta.”

Vương Tiểu Cát là người thân cận bên cạnh Hoàng thượng, cũng là tâm phúc. Khuôn mặt này ở trong cung cũng rất có danh tiếng, đi đến đâu cũng được khách sáo gọi một tiếng “Cát công công”.

Có lẽ hắn không ngờ Thư Thanh Vũ vẫn còn nhớ mình, vậy mà chẳng lấy gì làm kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nói: “Thư tài nhân có trí nhớ thật tốt, nô tài Vương Tiểu Cát tham kiến tiểu chủ.”

Thư Thanh Vũ khẽ nâng tay, sau đó nói: “Ai ở trong cung mà chẳng nhớ mặt Cát công công.”

Vương Tiểu Cát là người ít nói năng, làm việc rất gọn gàng, lại không thích cười, sở hữu một gương mặt đẹp mà tính tình thì lạnh lùng, vô cảm.

Hắn phụ trách sự vụ trong nội cung, thường xuyên tiếp xúc với các phi tần, nhưng lại là người dầu muối không vào, ai nịnh bợ cũng vô dụng.

“Bệ hạ ban thưởng.”

Thư Thanh Vũ quỳ xuống trên đệm mềm: “Thần thiếp lĩnh ân.”

Vương Tiểu Cát nâng giọng tuyên chỉ: “Ban thưởng cho tài nhân Thư thị ở Cẩm Tú cung hai xấp gấm hoa, một bộ hộp trang điểm khảm nạm ngọc, một cây ngọc như ý viền vàng, một bộ y phục có hoa văn khảm lam bảo thêu họa tiết đoàn hoa, một hộp hương liệu, một trăm lượng bạc, khâm thử.”

Lần này phần thưởng phong phú đến mức Thư Thanh Vũ nghe xong cũng ngẩn cả người.

Tiêu Cẩm Sâm vốn là người rất lạnh nhạt, ít khi bộc lộ thích hay không thích, đối với các phi tần cũng không hề có mấy hỉ nộ rõ ràng, nhưng với người mình có vài phần cảm tình, lại chẳng hề keo kiệt.

Thư Thanh Vũ cho rằng kiếp trước mình từng được Tiêu Cẩm Sâm vừa ý, bởi thế phần thưởng của nàng luôn tốt hơn người khác, địa vị cũng thăng nhanh hơn. Cuối cùng, chính nàng là người đầu tiên được phong Hoàng hậu.

Tuy vì thân thể mà suốt đời không có con, nhưng điều cần có thì nàng đều có. Đã từng trong những giấc mộng nửa đêm, nàng tự hỏi, phải chăng mình chính là người trong lòng đế vương?

Thế nhưng thời gian trôi qua, vận mệnh trắc trở, rốt cuộc họ vẫn chẳng thể đi đến cuối con đường.

Không có ràng buộc và lòng tin chân thành, tất cả theo từng sự việc nhỏ nhặt tan vỡ, cuối cùng nàng trắng tay, đơn độc chết trong Khôn Hòa cung.

Kiếp trước nàng từng phong quang, từng được sủng ái, từng rực rỡ như ánh dương, từng ngập tràn hoa lệ.

Thế nhưng khi huy hoàng qua đi, cây khô không nở lại. Đến lúc ấy nàng mới hiểu ra, mong chờ một đế vương có tình có nghĩa, thật ra chỉ là chuyện vừa nực cười vừa đáng thương.

Nay nàng có thể nhờ cơ duyên mà sống lại, đó là trời xanh thương xót ban ơn, cũng là kết quả cho sự thành tâm cầu khẩn thần Phật khi hấp hối.

Bởi vậy nàng đã nghĩ thông suốt, cũng đã nghĩ thoáng. Nàng không còn dè dặt cẩn trọng như xưa trước mặt bệ hạ, lời nói hành động đều có thêm vài phần quyến rũ, vài phần thờ ơ gợi dẫn. Vậy mà ngược lại lại khiến hắn chú ý nhiều hơn, ân thưởng cũng nhiều hơn so với kiếp trước.

Thư Thanh Vũ cúi người, dập đầu một cái về hướng Càn Nguyên cung, khóe môi cong lên thành một nụ cười khó coi.

Nam nhân… đúng là loại tiện xương.

Càng thờ ơ thì càng bận tâm nhớ nhung. Càng cung kính dịu dàng thì càng khiến người ta lạnh lòng.

“Thần thiếp, tạ long ân của bệ hạ.”

Hoàng ân mênh mông, nhưng gọi là chân tình, thì lại là chuyện khác.

Vương Tiểu Cát phất tay, đám hoạn quan phía sau lần lượt bước vào, đặt từng món ban thưởng lên bàn thờ.

Hắn thì đích thân tiến lên, đỡ Thư Thanh Vũ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất dậy.

“Tiểu chủ không cần đa lễ, nô tài xin chúc mừng tiểu chủ trước, giờ cáo lui.”

Thư Thanh Vũ đích thân đưa qua một bao lì xì đỏ: “Đa tạ công công.”

Lì xì này là thứ không thể không nhận, nếu hắn không nhận tức là không nể mặt nàng. Giờ trong cung người được để mắt đến nhất chính là vị Thư tài nhân ít khi ra mặt này, Vương Tiểu Cát dĩ nhiên không dám cố ý đắc tội.

Có điều, đã nhận bao lì xì thì hắn cũng chẳng muốn nợ nhân tình.

“Tiểu chủ, hai tấm gấm có hoa văn kia là bệ hạ đích thân ban cho, sắp đến Tiểu niên* rồi, tiểu chủ nên tranh thủ chuẩn bị sớm một chút.”

*Tiểu niên" (小年) là một dịp lễ truyền thống trong văn hóa Trung Hoa, diễn ra trước Tết Nguyên Đán, thường rơi vào khoảng ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp âm lịch (tùy vùng miền). Dịp này được xem là bước khởi đầu cho chuỗi hoạt động đón Tết, với các nghi lễ như: Cúng Táo quân (tiễn Táo quân về trời), dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa, bắt đầu chuẩn bị bánh trái, thực phẩm cho ngày Tết.

Nói xong, không đợi Thư Thanh Vũ đáp lời, hắn đã xoay người lui ra ngoài, dẫn đám tiểu hoạn quan lục tục rời đi.

Thư Thanh Vũ đứng ở cửa nhìn hắn đi xa, sau đó mới quay người trở vào minh đường, nhìn lướt qua bàn ban thưởng.

Trong số những thứ ban thưởng kia, đừng nói là gấm vóc phồn hoa lộng lẫy, đừng nói là đồ trang sức ngọc bích xanh biếc xinh đẹp, thứ quý giá nhất thật ra chính là cây như ý bằng ngọc khảm vàng kia.

Trong cung, như ý không phải vật tùy tiện ban thưởng. Vừa rồi Vương Tiểu Cát đích thân đưa đến, tuy không nói gì, nhưng Thư Thanh Vũ cũng đã hiểu rõ.

Ước chừng sang năm, nàng có thể lại được thăng thêm một bậc.

Như ý, như ý, chính là biểu hiện bệ hạ rất hài lòng.

Thư Thanh Vũ cầm lấy cây như ý kia, chăm chú ngắm nghía trong tay, phát hiện không phải bút tích của danh gia, chỉ là hàng khắc hoa bình thường, lúc này mới hơi nhẹ một hơi.

"Nghĩ lại chắc là khen thưởng theo lệ thường thôi." Nàng khẽ thì thầm.

Vân Vụ liếc nhìn đồ trang sức kia, lại lén nhìn cây ngọc như ý một cái, cuối cùng mới đi đến trước hai tấm gấm, nhẹ nhàng vuốt ve lớp thêu bên trên.

Hai tấm gấm có hoa văn này có màu giống nhau, đều là sắc đỏ tịnh đế liên trên nền vải đoạn hoa màu nước cạn, ánh nắng chiếu vào, lập tức lấp lánh ánh sáng li ti.

Nếu dùng để may lễ phục mùa đông thì rất hợp. Sắp tới là tiệc tiểu niên, hai tấm gấm này đến thật đúng lúc.

Thư Thanh Vũ hỏi: “Dạo này chúng ta còn liên hệ được với cung nữ thêu dệt thường ngày chứ?”

Mỗi cung đều quen biết vài cung nữ ở Ty Thêu, Thư Thanh Vũ trước kia quen một đại cung nữ tay nghề rất khéo, họ Trần. Nếu có việc gấp cần may đồ, đều tìm nàng làm thuê.

Nàng nhớ rõ cung nữ họ Trần ấy tính tình hiền hòa, đối với nàng cũng luôn tận tâm tận lực. Lần này cũng định tìm nàng ấy làm.

Vân Vụ gật đầu: “Vẫn còn ạ, hôm qua nô tỳ mới đến hỏi chuyện áo choàng lông chồn năm nay, nàng ấy nói sắp làm xong rồi.”

Áo choàng lông chồn không phải do nàng tự làm mà là tìm người quen chuyên may, cũng không bị trì hoãn thời gian.

Thư Thanh Vũ chỉ vào hai tấm gấm: “Vậy vẫn là nhờ nàng ấy làm đi. Làm tay áo hồ điệp, cổ áo phương lĩnh, viền áo ngắn và váy bách điệp mã diện. Mặt ngoài mã diện dùng tấm gấm tịnh đế liên kia thêu kín, làm phiền nàng ấy một phen, cố gắng hoàn thành trước tiệc tiểu niên.”

Vân Vụ nghe xong liền bật cười, biết rõ nàng đang chuẩn bị gây chú ý trong tiệc tiểu niên, bèn vui vẻ lui xuống chuẩn bị.

Thư Thanh Vũ đứng giữa gian minh đường sáng rỡ, cúi đầu nhìn cây như ý khảm ngọc trong tay.

Như ý, thật sự là như ý sao?

*Tác giả có lời muốn nói:

Thư tài nhân: A, chỉ một cây như ý mà muốn xua đuổi bổn cung?

Hoàng đế bệ hạ: Thế nàng còn muốn gì?

Thư tài nhân (lạnh nhạt): Chỉ là muốn thăng chức tăng lương, bước lên đỉnh cao nhân sinh mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play