Trong Bích Vân cung, khung cảnh lúc này hết sức náo nhiệt.
Sáng sớm hôm nay, Đoan tần nương nương đột nhiên cảm thấy tiền viện tiêu điều nên cô cô bên cạnh nàng ta là Trương Đồng bèn sai người đến Thượng cung cục, gọi thợ làm vườn đến trồng lại cây trạng nguyên và quân tử lan ở vườn hoa nhỏ.
Hai loài hoa này đều có thể chịu được gió lạnh mùa đông, ít nhất sẽ không héo ngay tức khắc, đủ để đáp ứng yêu cầu của Đoan tần nương nương.
Nhưng tiền viện bận rộn như vậy khiến Trương Thải Hà có phần không vui.
Trong lòng nàng ta bồn chồn bất an, ngay cả lúc đang đá cầu với đám cung nữ trong hoa sảnh cũng chẳng mấy hứng thú.
Chơi được một lúc ngắn, nàng ta liền bĩu môi, vứt quả cầu đi, ngồi xuống ghế thấp càu nhàu: “Chán chết đi được.”
Đám cung nữ sợ tới mức đồng loạt quỳ rạp xuống đất, bị Trương Đồng vừa bước vào quát lui ra ngoài, chỉ trong chớp mắt, đại sảnh đã yên tĩnh trở lại.
“Nương nương sao vậy?” Giọng Trương Đồng dịu nhẹ, nàng ta tiến đến rót một chén nước tía tô ấm đưa cho nàng, “Nếu bên ngoài ồn quá khiến nương nương khó chịu, hay là chúng ta ra ngự hoa viên dạo chơi một lát, rừng mai và trúc ngoài ấy đều rất đẹp.”
Thế nhưng Trương Thải Hà không nói gì thêm, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cửa sổ kính băng rạn ánh lên cảnh tượng tấp nập bên ngoài, cung nhân ai nấy đều cẩn thận dè chừng, sợ làm phật ýnàng ta.
“Cô cô, vì sao biểu ca vẫn chưa tới thăm ta?” Trương Thải Hà khẽ giọng hỏi.
Trương Đồng ngừng lại một thoáng, đè nén nỗi xót xa trong lòng, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nương nương, cuối năm rồi, chẳng mấy hôm nữa bệ hạ sẽ phong bút, lúc này vô cùng bận rộn.”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn mày ngài nhíu chặt của Trương Thải Hà, lại bổ sung thêm một câu: “Cho dù bệ hạ có muốn tới gặp nương nương thì cũng thật sự không rảnh được.”
Trương Thải Hà lập tức bĩu môi, gương mặt thoáng chốc như muốn khóc: “Biểu ca không có thời gian gặp ta, nhưng lại rảnh đi gặp hồ ly tinh kia, chẳng phải vừa mới lại triệu nàng ta thị tẩm sao.”
Trương Đồng há miệng định nói, cuối cùng chỉ cất tiếng hỏi: “Nương nương nghe chuyện này từ đâu? Hoàn toàn không có việc đó.”
Trương Thải Hà lập tức đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Trương Đồng: “Cô cô lại giấu ta, chuyện gì cũng không cho ta biết!”
Nàng ta nổi giận gào lên như vậy khiến cung nhân bên ngoài càng thêm hoảng sợ, đồng loạt quỳ xuống đất, không ai dám động đậy.
Trương Đồng hiểu rất rõ tính khí của nàng ta, lúc này bước lại vỗ nhẹ lưng nàng ta, để nàng ta tựa đầu vào vai mình.
“Tiểu thư, cô cô không muốn để người biết chỉ vì sợ người đau lòng khổ sở.” Nàng ta thở dài, giọng nói đầy thương xót, “Tết sắp đến rồi, đợi qua năm mới vui vẻ xong, biết chuyện này cũng chẳng muộn.”
Trương Thải Hà chớp mắt, khóe mắt rơi hai giọt lệ, nàng ta không dám để cô cô thấy, liền lén lau vào y phục của Trương Đồng.
Trương Đồng thấy vậy càng thêm xót xa.
Tiểu thư nhà nàng ta từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, được quốc công gia và phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay, nào đã từng chịu chút uất ức?
Nhưng giờ đây ở trong cung, bọn họ mới biết thái hậu và bệ hạ có mối quan hệ ra sao. Tiểu thư lại rơi vào giữa hai mẹ con thiên gia ấy, saocuộc sống có thể dễ dàng cho được.
Bệ hạ cũng sẽ chẳng thể thật lòng với nàng ta.
Những gì tiểu thư từng hy vọng, từng mơ tưởng, giờ đã thành mây khói.
Nhưng không ai dám nói với Trương Thải Hà, chỉ có thể vây quanh nàng ta mà cố gắng làm nàng ta vui vẻ mỗi ngày. Dù đám cung nhân có bàn tán sau lưng rằng nàng ta hoang phí, ỷ thế hiếp người, bọn họ cũng chẳng thấy gì là không ổn.
Chỉ cần nàng ta vui là được, miệng mọc trên người khác, để mặc người ta nói gì thì nói.
Vì vậy, chuyện ở các điện trong Càn Nguyên cung, đặc biệt là Như Ý các, Trương Đồng đều cấm không cho cung nhân tiết lộ nửa lời với nàng ta.
Tính toán đủ đường, rốt cuộc vẫn bị nàng ta biết được.
Trong lòng Trương Đồng hơi không vui, nhưng ngoài miệng vẫn dịu dàng khuyên nhủ: “Nương nương, rốt cuộc bệ hạ là quân vương một nước, là cửu ngũ chí tôn, tiền triều có bao nhiêu đại thần như vậy, cũng phải giữ thể diện cho từng nhà, có đôi khi đâu thể sống theo ý mình được.”
Những lời này đã là phạm thượng, thế nhưng lại khiến Trương Thải Hà động lòng.
Trương Thải Hà lầm bầm: “Trong nhà hồ ly tinh kia chẳng có ai làm quan trong triều cả.”
Trương Đồng ngừng một chút, lại nói: “Nương nương chưa rõ, tuy nhà của Thư tài nhân không có người làm quan, nhưng nhiều năm qua có không ít tiên sinh, trong triều lại có khá nhiều môn sinh đệ tử, đâu phải thật sự chẳng có ai.”
“Năm sau là kỳ thi xuân, bệ hạ cũng là vì nể mặt dòng dõi thư hương của nhà họ Thư nên mới chiếu cố Thư tài nhân nhiều phần, nói cho cùng là nể mặt đám người đọc sách thôi.”
Những lời nàng ta nói thực ra rất sai lệch, nếu thật sự muốn nể mặt đám người đọc sách, thì nên nâng đỡ Phùng Thu Nguyệt mới đúng, dù sao phụ thân nàng ta hiện đang là sơn trưởng của Thư viện Chính Thanh, học trò đầy thiên hạ, danh vọng rất cao.
Nhưng Trương Thải Hà có tính tình thẳng như ruột ngựa, hoàn toàn không nghĩ đến những lắt léo trong chuyện này, bị Trương Đồng nói vậy liền vui vẻ hơn một chút.
“Thật sao?” Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Trương Đồng.
Trương Đồng đưa tay chỉnh lại búi tóc lộn xộn cho nàng ta, giọng trìu mến: “Thật mà, cô cô đã bao giờ lừa người chưa?”
Trương Thải Hà chớp mắt, dường như đã hiểu được lời nàng ta nói, lập tức vui vẻ trở lại.
“Vậy thì biểu ca vẫn còn nhớ đến ta.”
Trương Đồng thầm đau lòng, nhưng ngoài mặt lại càng trìu mến: “Dĩ nhiên rồi, nương nương và bệ hạ là thanh mai trúc mã, sao bệ hạ nỡ bỏ rơi người chứ?”
Trương Thải Hà lại tựa đầu vào vai nàng ta, mỉm cười dịu dàng: “Vậy thì tốt rồi.”
Trương Đồng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng ta, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần sắc lạnh.
Đợi Trương Thải Hà dùng xong cơm trưa và đi nghỉ, nàng ta liền gọi hai cung nữ thân cận của nàng ta là Tang Diệp và Mai Hương tới, dặn dò vài câu.
Mai Hương suy nghĩ một lát, khẽ nói: “Cô cô, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, sáng nay nương nương nói chán, nô tì bèn đưa nàng đi dạo ngự hoa viên, có mấy cung nữ ở đó lắm lời, có lẽ đã để nương nương nghe thấy.”
Trương Đồng cau mày: “Sau này ra ngoài cung, không thể so với quy củ nghiêm ngặt trong điện của mình, nếu có tiểu nha đầu nào không biết điều nhiều chuyện, đuổi đi là được, tuyệt đối không để có lần thứ hai.”
Tang Diệp và Mai Hương cúi đầu đáp lời rồi lui xuống, Trương Đồng quay lại nội điện, lặng lẽ đứng canh bên ngoài rèm.
Chiều đến, gió lạnh gào rít.
Lúc Trương Thải Hà tỉnh lại, hoa ngoài viện đã được thay xong, sắc xanh mơn mởn xen lẫn đỏ tươi trông rất vừa mắt, khiến tâm tình nàng ta phấn chấn hẳn lên.
Nàng ta ngồi trong hoa sảnh một lát thì nghe giọng nói quen thuộc bên ngoài truyền tới, hẳn là Đàm Thục Huệ đến tìm nàng ta chơi.
Trương Thải Hà nở nụ cười đợi nàng ta bước vào, miễn lễ cho nàng ta xong thì liền chau mày nói: “Sao trông ngươi chẳng vui vẻ chút nào vậy?”
Đàm Thục Huệ liếc nhìn Tang Diệp đang hầu trong điện, lại nghĩ đến lúc bước vào thì thấy Trương Đồng đang lo liệu bữa tối ở cửa, lúc này mới ngồi xuống, giọng điệu cũng trầm hẳn đi.
“Hôm nay có chuyện trùng hợp lắm, lại bị Thư tài nhân trông thấy, thật sự ta vô cùng mất mặt.” Đàm Thục Huệ nói đến đây càng thêm tủi thân, cúi đầu lau nước mắt.
Trương Thải Hà thấy thế, liền nói ngay: “Ngươi mau kể kỹ cho ta nghe.”
Đàm Thục Huệ liền nhỏ giọng nói: “Vài ngày nay ta bận chuẩn bị yến tiệc cuối năm trong cung, hoàn toàn không quan tâm được người trong điện mình, cũng không biết vì sao Hách mỹ nhân bỗng dưng lại nhiễm phong hàn, thế mà lại không báo cho ta, nương nương chủ vị này biết, đương nhiên là ta chẳng thể hay được.”
Nói đến đây, nàng ta ngừng một chút rồi kể tiếp: “Chuyện đó cũng thôi đi, ngươi cũng biết ta mà, thấy nàng ta có địa vị thấp, ta liền nghĩ muốn nâng đỡ nàng ta, hôm nay mới sắp xếp để nàng ta đến Thượng cung cục một chuyến, đưa bản ghi chép việc trong cung cho Tố Liên cô cô, cũng để nàng ta lấy được chút thể diện.”
Hiện nay, thái hậu nắm quyền trong cung nhưng lại muốn nâng đỡ cháu gái ruột của mình, nên đã phân việc trong cung cho ba vị Tần vị nương nương. Dĩ nhiên, bên Ninh tần đều là việc vụn vặt, còn đến lượt Đoan tần thì lại là việc trọng yếu.
Năm nay, tiệc mừng cuối năm trong cung được Thái hậu giao hẳn cho Đoan tần phụ trách, để nàng ta nhân cơ hội này nổi bật một phen trước mặt bệ hạ.
Chỉ là từ nhỏ Đoan tần đã được nhà mẹ chiều chuộng, hoàn toàn không biết lo liệu việc trong cung, bèn để Huệ tần cùng giúp sức. Thật ra phần lớn mọi việc đều do Huệ tần đứng ra xử lý, đến cuối cùng chỉ để nàng ta ký tên lên tấu trình.
Việc liên quan đến chuẩn bị ghế mềm cho Bách Hi lâu cũng là do Huệ tần tự mình sắp xếp, nàng ta còn nhớ rõ tấu chương đó là do nàng ta dâng lên.
Trương Thải Hà nghe xong chỉ cười: “Ngươi đúng là tốt bụng.”
Đàm Thục Huệ vừa nghe, nước mắt lập tức ứa ra nơi khóe mắt, vẻ mặt đầy tủi thân: “Cũng chỉ có ngươi là còn nghĩ cho ta, hiểu được lòng ta thế nào. Cái người tên Hách mỹ nhân kia, không những không nói rõ bệnh tình, vừa nhận tấu chương liền tự ý ra ngoài, lại còn giữa đường giả bộ ngất xỉu. Đúng lúc bị Thư tài nhân từ Càn Nguyên cung trở về bắt gặp. Ngươi nói xem, trùng hợp như vậy có đáng ngờ không? Mà trùng hợp nhất là, Thư tài nhân tự cho là tốt bụng, còn đặc biệt sai người khiêng kiệu thạch lựu đưa Hách mỹ nhân về cung. Kết quả là gì? Giờ khắp hậu cung ai ai cũng đồn ta bạc đãi Hách mỹ nhân!”
Một câu nói kia, vừa tố cáo Hách mỹ nhân, lại ngấm ngầm trách móc Thư tài nhân.
Trương Thải Hà nghe xong đã thấy Hách Ngưng Hàn đáng ngờ, tâm tư quá sâu, lại thấy Thư Thanh Vũ lo chuyện bao đồng, cứ nghĩ mình được sủng ái rồi thì muốn can thiệp mọi việc trong cung.
Sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
Nàng ta và Đàm Thục Huệ đều là chủ vị trong Bích Vân cung, chỉ là vì Đoan tần có phẩm cấp cao hơn Huệ tần nửa bậc, nên trên danh nghĩa, chủ vị của Bích Vân cung là Đoan tần.
Nếu để Đàm Thục Huệ bị mất mặt, cũng chẳng khác nào Bích Vân cung bị mất thể diện, mà như vậy tức là nàng ta cũng bị bôi nhọ.
Nghĩ vậy, Trương Thải Hà càng thêm tức giận.
"Người nhiều như vậy, cả ngày chỉ biết sinh chuyện, chẳng để người ta được yên chút nào." Nói ra câu ấy, như thể chính nàng ta mới là chủ nhân thật sự của Trường Tín cung.
Đàm Thục Huệ cụp mắt xuống, khẽ than một câu: “Phải đó, ta vừa mới tự mình mời thái y đến xem qua, thái y cũng bảo bệnh tình của Hách mỹ nhân không đáng lo, chỉ cần tĩnh dưỡng vài hôm là được.”
Trương Thải Hà nói: “Vậy thì cứ tĩnh dưỡng đi, nếu nàng ta không khỏe, tiệc mừng cuối năm cũng khỏi tham dự.”
"Chuyện này… sợ là không ổn lắm đâu." Đàm Thục Huệ hơi do dự.
Trương Thải Hà vỗ nhẹ tay nàng, giọng nói mang theo mấy phần quả quyết: “Ngươi cứ yên tâm, trong cung này, bản cung chưa từng sợ ai cả. Được rồi, chuyện này ngươi không cần lo thêm, việc quan trọng là phải tổ chức tiệc thật xinh đẹp, khiến người khác phải trầm trồ.”
Đàm Thục Huệ nắm chặt tay nàng: “Ta hiểu rồi, ngươi cũng yên tâm.”
Trong Cẩm Tú cung, Thư Thanh Vũ vẫn đang may túi hương, Vân Vụ từ ngoài bước vào, nhẹ nhàng hành lễ bên cạnh nàng.
“Tiểu chủ, vải đã đưa đi rồi. Trần tỷ tỷ bảo lần này không cần thêu họa tiết, hai ngày nữa là xong, chắc chắn sẽ khiến tiểu chủ hài lòng.”
Thư Thanh Vũ gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy cũng tốt. Lần này là trùng hợp, lần sau phải cắt sớm hơn chút, không thể để đến nước này mới gấp rút chuẩn bị.”
Vân Vụ gật đầu dạ một tiếng, rồi cúi nhìn túi hương trong tay nàng: “Tay nghề nữ công của tiểu chủ lại tiến bộ rồi, hoa văn này thêu thật đẹp mắt.”
Thư Thanh Vũ khẽ thở dài: “Tập luyện lâu rồi, tự nhiên cũng tốt hơn trước một chút.”
Lúc này, trong Càn Nguyên cung, Tiêu Cẩm Sâm chợt bừng tỉnh vì ác mộng. Hắn bật dậy, nhíu mày nhìn lòng bàn tay mình đẫm mồ hôi.
Tay hắn rất lớn, đường vân cũng rất nhạt, nhưng vẫn rắn chắc cứng cáp như cũ.
“Là ai?”
Ai lại hận hắn đến thế? Ai lại vừa khóc vừa trách hắn: “Bệ hạ, ngài chưa từng tin tưởng thần thiếp sao?”
Tại sao lại mơ thấy giấc mộng này?
Tiêu Cẩm Sâm nghĩ mãi không ra, cũng không tìm được nguyên cớ, nhưng sâu trong lòng, có một thanh âm cứ liên tục vang lên…
Phải đi tìm nàng.
*Tác giả có lời muốn nói:*
Hoàng đế bệ hạ: Chết tiệt, sao lại mơ thấy giấc mộng đó?
Thư tài nhân: Có lẽ là kiếp trước làm chuyện thất đức quá nhiều đấy, cẩu hoàng đế.
Hoàng đế bệ hạ: …??? Trẫm không có, thật sự không có mà.