Nhà dịch/Edit+Beta: Mắm Thúi 

Một đêm mưa gió dữ dội, mưa vỗ cành hải đường, như thể đông qua xuân tới, hương thơm ngập tràn ngự hoa viên.

Thư Thanh Vũ cũng không rõ Tiêu Cẩm Sâm bắt đầu nồng nhiệt từ lúc nào, có lẽ là do lần trước uống quá say mới đâm ra cuồng nhiệt, thế nên hôm nay liền buông thả, không còn dịu dàng như trước.

Nói đến cùng, trong đó lại mang theo vài phần mỹ cảm khó diễn tả bằng lời.

Đợi qua giờ Tý, Tiêu Cẩm Sâm đứng dậy định rời khỏi Như Ý các, Thư Thanh Vũ vội bước tới hầu hạ hắn thay y phục.

Tiêu Cẩm Sâm hơi khựng lại, quay đầu nhìn nàng một cái, trong mắt thoáng hiện ánh nhìn khó dò.

Thư Thanh Vũ nhìn không rõ ý tứ, chỉ hỏi: “Thần thiếp có chỗ nào làm chưa tốt sao?”

Tiêu Cẩm Sâm khẽ nhếch môi, tiện tay kéo lại vạt áo hơi lệch cho nàng, che kín vùng ngực còn ẩn hiện ánh sáng lấp lánh: “Không sao, là trẫm còn cần cố gắng thêm nữa.”

Thư Thanh Vũ: “?”

Nàng cảm thấy mình hiểu được, nhưng lại như chẳng hiểu gì, đứng ngẩn ra thật lâu không xoay người lại. Đến khi Tiêu Cẩm Sâm đã đi khuất, nàng mới buông tiếng thở dài kinh ngạc.

“Sao vậy chứ, tính nết thay đổi hẳn rồi ư?” Thư Thanh Vũ nghi hoặc ngồi lại bên giường, lẩm bẩm.

Kiếp trước Tiêu Cẩm Sâm chưa từng trêu ghẹo nàng như vậy, đừng nói là trêu ghẹo, đến cả đôi câu đùa cợt cũng hiếm khi có, đôi phu thê ngồi cùng nhau phần lớn là bàn chuyện trong cung, việc triều chính, hiếm khi nói chuyện phiếm.

Thư Thanh Vũ cúi đầu nghĩ một hồi, thật sự không đoán ra được nguyên do, bèn lắc đầu, không muốn nghĩ thêm.

Vân Vụ mang nước đến, hầu nàng lau rửa đơn giản, rồi Thư Thanh Vũ an tâm đi ngủ.

Trải qua một đêm mệt mỏi lại ra nhiều mồ hôi, nên giấc ngủ này cực kỳ sâu, cực kỳ ngon.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Thư Thanh Vũ nằm thêm một lúc rồi vén màn, nhìn thấy bên ngoài trời vẫn còn tối, đoán chừng mình dậy hơi sớm, liền khẽ khàng rời giường, xỏ giày đế mềm đi đến bên cửa sổ, nhìn ra xa xa.

Lúc này Càn Nguyên cung vẫn còn yên ắng, trong viện chỉ có vài ngọn cung đăng le lói chiếu sáng con đường lát đá xanh, trong làn sương mờ mịt, là cảnh sắc hiếm thấy vào sáng sớm ở Càn Nguyên cung.

Từ cửa sổ tầng hai của Như Ý các chỉ có thể nhìn thấy khóm hoa nhỏ bên dưới và một góc mái tẩm điện của hoàng đế ở đằng xa, ngoài ra chẳng thấy được gì thêm.

Dù vậy, Thư Thanh Vũ vẫn nhìn chăm chú, như muốn khắc ghi khung cảnh này vào tim.

Vân Vụ nghe thấy động tĩnh của nàng, nhẹ nhàng bước vào trong điện, thấy y phục của nàng xộc xệch ngồi bên cửa sổ, liền vội đến khoác áo choàng lên người nàng.

“Tiểu chủ mặc mỏng manh như vậy ngồi cạnh cửa sổ, chẳng phải là không biết quý trọng thân mình sao.”

Thư Thanh Vũ không đáp, vẫn nhìn ra cảnh sáng sớm yên tĩnh bên ngoài cửa sổ.

Vân Vụ hâm trà hoa nhài mang đến, mời nàng nhấp một ngụm cho dịu giọng: “Tiểu chủ đang ngắm gì vậy?”

Thư Thanh Vũ khẽ nhấp một ngụm trà, rất lâu sau mới nói: “Ngươi nhìn xem, mỗi ngày ở Trường Tín cung đều khác biệt, nhưng lại có điểm giống nhau.”

Vân Vụ nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy vườn hoa nhỏ trống trải, chẳng thấy gì khác.

Nàng ấy không nói gì, chỉ bận bịu đi là lượt y phục cho Thư Thanh Vũ, còn ánh mắt Thư Thanh Vũ thì chậm rãi rơi vào cây cung đăng cán đỏ dựng ở đó.

Cây cung đăng kia là đèn hồ lô sáu mặt bằng lưu ly, kiểu dáng đơn giản nhưng chiếu rất sáng, nếu cầm vào ban đêm có thể nhìn thấy đường ở rất xa.

Từng sáu góc cạnh của cung đăng đều treo dây tua, lúc này đang khẽ lay động trong gió.

Thư Thanh Vũ nheo mắt, cẩn thận nhìn mấy dây tua, có một sợi hình như hơi lệch, quấn lấy một sợi khác.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, trông như đôi uyên ương sóng bước bên nhau.

Giống hệt kiếp trước.

Kiếp trước nàng được thị tẩm vào sau Tết, khi ấy đã gần hết tháng Giêng, không khí đón năm mới cũng nhạt đi phần nào.

Là nữ tử, Thư Thanh Vũ vẫn nhớ rất rõ đêm đó.

Tạm không nhắc đến những chi tiết vụn vặt, nhưng giống hệt những lần dịu dàng ân ái sau này, sáng sớm hôm sau nàng cũng tỉnh dậy sớm, ngồi đúng vị trí này, nhìn ra đúng cây cung đăng ấy.

Ngay cả dây tua, cũng vướng vào nhau chẳng khác gì, như thể chưa từng thay đổi.

Thư Thanh Vũ thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhấp thêm một ngụm trà, trong miệng lan tỏa hương hoa nhài thanh mát.

Có lẽ Trường Tín cung đã đứng vững cả trăm năm, trải qua trăm ngàn biến động mà chẳng đổ, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

Thay đổi, chỉ là những kẻ cô đơn như nàng.

Thư Thanh Vũ không gọi Vân Vụ, tự mình đứng dậy chọn một quyển “Thực hiến hồng bí” từ giá sách bên cạnh, rồi ngồi đọc bên cửa sổ.

Nhàn nhã xem được hai chương, trời cũng sáng rõ, ánh sáng đầu ngày rọi vào trong phòng, khiến dung nhan mỹ nhân trong nắng sớm càng trở nên mộng ảo.

Vân Vụ thấy nàng đặt sách xuống, liền bước tới hầu hạ nàng thay y phục: “Không hiểu sao, nô tỳ thấy tiểu chủ dạo gần đây càng lúc càng đẹp, cứ nhìn mãi không rời mắt.”

Thư Thanh Vũ đưa tay nhéo má nàng ấy một cái, cười tươi rói nói: “Nha đầu này, lại biết học thói nịnh bợ rồi.”

Vân Vụ cúi người thắt đai lưng cho nàng, sau cùng treo ngọc bội và túi hương.

“Thật mà, nô tỳ không nói bừa đâu. Nay mặt mày tiểu chủ trở nên thư thái, lại mang theo vẻ xuân hòa nắng ấm, chắc vì vậy mới càng thêm rực rỡ.”

Nghe nàng ấy nói thế, Thư Thanh Vũ không hiểu sao lại cảm thấy cũng có chút đạo lý.

Chắc là vì trên người không còn áp lực như trước, cũng chẳng phải luôn căng thẳng, gương mặt dễ dàng giãn ra hơn, chuyện ấy là điều đương nhiên.

Có điều nàng vẫn trêu: “Được rồi được rồi, ta biết rồi, về sau sẽ có thưởng.”

Vân Vụ biết nàng đùa giỡn mình, liền không vội biện giải, chỉ khom người nói: “Vậy nô tỳ xin cảm tạ tiểu chủ trước.”

Khi Thư Thanh Vũ trang điểm xong, còn chưa xuống lầu đã nghe tiếng Lý Tố Thấm vang lên ngoài điện.

“Tiểu chủ dậy thật sớm, bữa sáng đã chuẩn bị xong, thần mời tiểu chủ chuyển bước sang Minh đường.”

Dù sao cũng không phải lần đầu Thư Thanh Vũ thị tẩm, hôm nay lại không thấy quá mệt, chỉ là eo hơi nhức một chút, bước đi vẫn nhẹ nhàng thong thả.

Nàng được Vân Vụ dìu ra khỏi nội điện, khách khí đỡ Lý Tố Thấm dậy trước: “Làm phiền cô cô rồi, lần nào đến cũng vất vả cho cô cô.”

Trên mặt Lý Tố Thấm nở nụ cười hiền hòa, trông cực kỳ từ ái dễ gần: “Tiểu chủ nói gì vậy, thần còn mong tiểu chủ ngày nào cũng đến kia kìa.”

Nàng ta bước lên, thân thiết đỡ lấy cánh tay còn lại của Thư Thanh Vũ: “Hôm qua bệ hạ có khẩu dụ, nói sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho tiểu chủ. Thần nghĩ mắt nhìn của thần và tiểu chủ chắc không giống nhau, nên đến hỏi tiểu chủ thích kiểu gì.”

Nếu Lý Tố Thấm khách khí, thật sự sẽ khiến người ta thấy trong lòng ấm áp như uống ngụm trà nóng giữa mùa đông, vô cùng dễ chịu.

“Ánh mắt của cô cô tất nhiên là rất tốt rồi,” Thư Thanh Vũ hơi do dự một chút, “Sao ta dám lên tiếng sai khiến trong Càn Nguyên cung, cứ để cô cô quyết định là được.”

Lý Tố Thấm mím môi cười nhẹ, biết nàng trước giờ thận trọng, bèn hạ giọng: “Nếu tiểu chủ đã tin tưởng, thần sẽ cố gắng. Đêm qua dùng hương Thúy Vân Long Tường, tiểu chủ có thích không?”

Trong lòng Thư Thanh Vũ khẽ động.

“Mùi hương ấy thật sự rất dễ chịu, cô cô quả là có phẩm vị.”

Lý Tố Thấm hạ thấp giọng: “Đâu phải là thần có mắt nhìn, vẫn là chủ tử các người thanh nhã cao quý.”

Nói xong câu này, Lý Tố Thấm liền không lên tiếng nữa. Đợi xuống lầu, Thư Thanh Vũ lập tức nhìn thấy một hũ sứ trắng được đặt trên bàn.

Lý Tố Thấm nói: “Nghĩ tiểu chủ mấy hôm nay vất vả, nên sai ngự thiện phòng hầm canh bồ câu táo đỏ với sơn dược từ sớm, tiểu chủ dùng thêm hai bát cho bồi bổ.”

Thư Thanh Vũ mỉm cười: “Đa tạ cô cô, mấy điều này ta đều ghi nhớ trong lòng.”

Vân Vụ tiễn Lý Tố Thấm ra ngoài, đương nhiên không thiếu việc đưa hà bao, lúc trở về nàng ấy nói: “Cô cô đã nhận rồi.”

Thư Thanh Vũ khẽ gật đầu, rồi tự mình dùng xong một bữa sáng phong phú, đến cả bát canh cũng không để thừa, nàng ăn liền ba bát, cả người như được sưởi ấm.

Dùng xong bữa, nàng ngồi lên kiệu thạch lựu bách phúc, coi như kết thúc một đêm thị tẩm.

Ngồi trong kiệu, nàng nửa nhắm mắt, dự định về cung ngủ thêm một giấc, chẳng ngờ đi được nửa đường, kiệu bỗng nhiên dừng lại, suýt chút nữa khiến nàng ngồi không vững.

Nàng mở mắt, liền nghe bên ngoài có tiếng Vân Vụ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Chẳng bao lâu sau lại nghe Vương Phúc Toàn nâng giọng bẩm bao: “Vân Vụ cô nương, hình như phía trước có cung nhân ngất xỉu chắn đường, hay là chúng ta đi đường vòng?”

Từ trước đến nay ở trong hậu cung, vốn là tránh được việc gì thì tránh, nếu người đang ngồi trong kiệu là chủ vị nương nương thì đương nhiên là không cần đi đường vòng làm gì, cứ trực tiếp sai người dẹp đường là xong. Giờ phút này, Vương Phúc Toàn cũng là suy nghĩ cho Thư Thanh Vũ, với thân phận của nàng hiện tại, không cần thiết phải xen vào chuyện bao đồng.

Nhưng Thư Thanh Vũ bỗng nhớ ra một chuyện cũ, liền không chần chừ nữa, nói thẳng: “Đến xem đi.”

Vương Phúc Toàn hơi dừng lại, rồi đáp: “Dạ.”

Kiệu lại tiếp tục di chuyển, Thư Thanh Vũ vén màn kiệu lên, thấy Vân Vụ nghiêng người ghé sát, hạ giọng: “Tiểu chủ, nô tỳ nhìn giống như là Hách mỹ nhân.”

Thư Thanh Vũ khẽ đáp một tiếng, tỏ ý đã biết.

Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp được, nàng cũng đã quên mất chuyện này.

Hách mỹ nhân là người tiến cung cùng đợt với nàng, dung mạo không nổi bật, chỉ miễn cưỡng xem là thanh tú, gia thế cũng chẳng có gì đặc biệt, tính cách lại không phóng khoáng, sống trong cung xem như khá chật vật.

Người ngoài đều bảo nàng ấy may mắn, được ở Bích Vân cung hầu hạ Huệ tần Đàm Thục Huệ nổi danh hiền hậu, ban đầu Thư Thanh Vũ cũng nghĩ vậy.

Nhưng giờ nghĩ lại, số mệnh của ấy ta thật ra chẳng tốt chút nào.

Thư Thanh Vũ nhớ, thuở trước nàng còn là một trong ba tiểu chủ xếp cuối, khi ấy cũng có một khoảng thời gian náo nhiệt ở trong hậu cung vì được bệ hạ sủng ái, nhưng chỉ có nàng và Lăng Nhã Nhu là không giả bộ thân thiết, cũng chẳng nịnh bợ ai, lúc nào cũng giữ lễ độ vừa phải.

Thư Thanh Vũ không rõ là vì bản tính các nàng vốn trầm lặng hay vì lý do gì, nhưng có thể trò chuyện đôi câu một cách bình thường, đã là hiếm có với nàng.

Lần tình cờ gặp mặt này, Thư Thanh Vũ giúp một tay cũng chẳng sao.

Nếu không vì thế, Hách Ngưng Hàn sẽ không được cứu chữa kịp thời, thân thể về sau cũng suy sụp, chưa đến nửa năm đã lìa đời.

Dù gì cũng là một mạng người, Thư Thanh Vũ không thể khoanh tay đứng nhìn.

Kiệu thạch lựu bách phúc chỉ đi thêm một đoạn đã dừng lại. Thư Thanh Vũ bước xuống, ngẩng đầu đã thấy Hách Ngưng Hàn nằm bất tỉnh trên phiến đá xanh lạnh buốt, bên cạnh chỉ có cung nữ Đậu Khấu đang khóc ròng.

Các cung nhân đi ngang qua đều né tránh, không ai dám lại gần.

Thư Thanh Vũ hơi cau mày, chẳng màng đến ánh mắt lo lắng của Vương Phúc Toàn, bước thẳng đến bên cạnh Hách Ngưng Hàn, ngồi xuống đưa tay chạm trán nàng ta.

Vừa chạm liền cảm thấy nóng rực.

Lúc này Đậu Khấu mới thấy nàng, lập tức òa khóc quỳ dập đầu: “Thư tài nhân, xin người cứu tiểu chủ nhà nô tỳ!”

Thư Thanh Vũ thở dài, khẽ nói: “Đã nhiễm phong hàn rồi mà còn ra khỏi cung làm gì?”

Đậu Khấu mím môi, chỉ biết dập đầu, không dám nói lời nào.

Thư Thanh Vũ hiểu nàng ta có nỗi khổ không tiện nói, bèn đứng dậy gọi Vương Phúc Toàn lại gần: “Phúc công công, hôm nay lại làm phiền ngươi, gặp chuyện thế này rồi, ta không thể làm ngơ được.”

Vương Phúc Toàn có chút khó xử. Kiệu thạch lựu bách phúc là kiệu riêng dùng để đưa đón phi tần thị tẩm, chưa từng có tiền lệ đưa người bệnh ngất xỉu, lại còn là một Mỹ nhân có thân phận không cao.

Vân Vụ tiến tới, đưa cho hắn một túi bạc nặng trĩu, lúc này Vương Phúc Toàn mới gật đầu: “Thư tài nhân, tiểu nhân nể mặt người vậy.”

Thư Thanh Vũ khẽ gật đầu tỏ ý đã rõ, rồi bảo Đậu Khấu, Vân Vụ cùng Vương Phúc Toàn hợp sức dìu Hách Ngưng Hàn lên kiệu.

Hách Ngưng Hàn đã sốt đến mê man, không biết gì nữa, bị người ta dìu lên thế nào cũng không tỉnh lại.

Sau khi để nàng ta ngồi vững, Thư Thanh Vũ căn dặn Đậu Khấu và Vương Phúc Toàn: “Phúc công công, hôm nay lại nhờ ngươi đưa giúp, nhưng đừng đưa thẳng vào trong cung, chỉ cần dừng lại ở cửa sau là được.”

“Đậu Khấu, ngươi mau quay về gọi thêm hai cung nhân trong cung đến đón, nhớ đừng kinh động đến các nương nương chủ vị ở tiền điện.”

Nàng sắp xếp như vậy đã là chu toàn. Đậu Khấu liền “bịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu ba cái liên tiếp.

Ân tình lớn thế này, nàng ta không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể cúi đầu đi theo sau kiệu thạch lựu bách phúc.

Vân Vụ đỡ Thư Thanh Vũ, giúp nàng chỉnh lại áo choàng lông chồn.

“Tiểu chủ thật tốt bụng.”

Thư Thanh Vũ cười nhạt: “Có vài người vẫn nên giúp một tay, nếu không thì ta cũng chẳng khác gì các nàng ấy.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng đế bệ hạ: Còn có thể đứng dậy? Là trẫm xử lý chưa thỏa đáng rồi.

Thư tài nhân: ? ? ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play