Tiêu Cảnh Đình dẫn Hứa Mộc An đến một cửa hàng chuyên bán hạt giống linh thực. Vừa thấy hai người bước vào, ông chủ cửa hàng liền niềm nở đón tiếp:
“Chào hai vị khách quý, đến chọn hạt giống phải không ạ?”
Tiêu Cảnh Đình gật đầu:
“Đúng vậy, có loại nào tốt, giới thiệu giúp ta?”
Chủ tiệm nhìn Hứa Mộc An một lượt, ánh mắt lóe sáng, cười nói:
“Phu nhân đây mang thuộc tính hỏa đúng không? Cửa hàng chúng tôi mới nhập về một ít Hỏa Vân Mễ và Thanh Hỏa Rau, đều rất thích hợp cho tu sĩ hệ hỏa dùng làm thực phẩm. Khách quan có thể cân nhắc một chút.”
Tiêu Cảnh Đình hơi nhướng mày, có vẻ rất hứng thú. Hứa Mộc An kéo tay áo y, khẽ lắc đầu:
“Không cần mua đâu.”
Tiêu Cảnh Đình khó hiểu quay sang hỏi:
“Sao vậy?”
Hứa Mộc An giải thích:
“Hỏa Vân Mễ là linh thực cấp ba, nhưng giá bán lại thấp hơn linh mễ hệ mộc cùng cấp khoảng hai phần mười. Tuy nhiên, gieo trồng thì lại khó hơn nhiều so với mộc hệ.”
Tiêu Cảnh Đình chẳng mấy bận tâm:
“Không sao, mình trồng để ăn thôi, đâu có đem bán.”
Y quay sang chủ tiệm, nói:
“Cho ta một túi hạt giống Hỏa Vân Mễ, một túi hạt giống Thanh Hỏa Rau.”
Hứa Mộc An hơi lo lắng:
“Mua nhiều như vậy làm gì? Tu sĩ hệ hỏa thì có thể hấp thu linh mễ hệ mộc, nhưng tu sĩ hệ mộc lại rất khó tiếp nhận linh mễ hệ hỏa. Đó cũng là lý do hỏa hệ linh thực khó bán.”
Tiêu Cảnh Đình chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không sao cả, trồng được là tốt rồi, cần gì phải quá tính toán.”
Ngoài hai loại đó, y còn chọn thêm một túi hạt giống khoai lang và một túi linh mễ thông thường, rồi chuẩn bị ra về. Một túi hạt giống trồng vừa đúng một mẫu đất, còn lại một mẫu đất trung bình y định trồng nho.
Bốn túi hạt giống mất hết sáu lượng bạc — với Tiêu Cảnh Đình hiện tại thì đó là số tiền không nhỏ.
“Khách quan đúng là thương thê tử của mình quá!” Ông chủ tiệm ban đầu chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Tiêu Cảnh Đình thật sự mua hết, bèn cười trêu.
Tiêu Cảnh Đình chỉ mỉm cười không đáp, Hứa Mộc An mặt đỏ ửng cả lên.
Hai người rời khỏi cửa hàng hạt giống, đi về hướng ngoại ô.
“Nếu huynh hết bạc, chỗ ta còn chút ít.” Hứa Mộc An nghĩ một hồi rồi nói nhỏ.
Tiêu Cảnh Đình liếc nhìn hắn, đáp:
“Không cần. Năm mẫu linh điền ngoài nhà có thể thu hoạch rồi, chừa lại một ít để ăn, phần còn lại bán đi cũng được hơn hai mươi lượng. Về nhà nhớ thu hoạch ngay mới được.”
Hứa Mộc An gật đầu:
“Ừ, ta sẽ giúp.”
“Ta nghĩ nên mua thêm một con Giun Đất Xới nữa,” Tiêu Cảnh Đình lẩm bẩm. “Trước đây còn có thể mượn nhà thôn trưởng, nhưng sau này nếu chuộc lại hết tài sản, cơ hội cần đến nó sẽ nhiều hơn. Cứ đi mượn hoài cũng không tiện.”
Thực ra y còn muốn nuôi một con yêu thú để thay mình đi bộ, nhưng hiện giờ bạc thiếu quá, chỉ có thể nghĩ mà chưa dám làm.
Tiêu Cảnh Đình âm thầm tính toán:
“Chờ đợt nho thứ hai thu hoạch, chắc cũng có dư dả hơn. Chủ tửu điếm từng nói sẽ mua đợt nho thứ hai nữa, bao nhiêu cũng lấy, giá vẫn như trước.”
Hứa Mộc An gật đầu. Một con giun đất xới đất phẩm chất tốt cấp hai cũng mất ba, bốn lượng bạc, nghĩ tới mà xót ví.
Hai người cùng lên xe bò, một lát sau Khâu Lễ cũng đến. Khác với dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, lần này sắc mặt gã nhìn họ có chút kỳ quặc.
Tiêu Cảnh Đình không định để tâm tới gã, nhắm mắt dưỡng thần. Hứa Mộc An cũng học theo.
Về tới nhà, Hứa Mộc An nhìn mấy chục chùm nho còn sót trong sân, thoáng thấy được ánh sáng bạc lấp lánh.
“Nếu đem số nho này đi bán…”
“Không bán.” Tiêu Cảnh Đình cắt ngang lời hắn, “Thứ tốt đương nhiên phải giữ lại một ít cho mình. Nho này giúp tăng cường thực lực, mỗi ngày hai ta ăn vài chùm là hết ngay. Nhưng mà, không thể cho bọn nhỏ ăn nữa. Cũng may nho này linh khí ôn hòa, chứ nếu mạnh hơn, hai đứa trẻ ăn nhiều như vậy đã sớm xảy ra chuyện rồi.”
Hứa Mộc An nghiêm túc gật đầu:
“Ta sẽ chú ý.” Hai đứa nhỏ còn quá bé, hấp thu quá nhiều năng lượng sẽ ảnh hưởng đến kinh mạch, không thể qua loa.
Tối hôm đó, Hứa Mộc An ở trong phòng vừa nhấm nháp nho vừa hớn hở. Ánh mắt hắn ngập tràn hưng phấn.
Tiêu Tiểu Phàm bám lấy vạt áo hắn, chảy nước miếng:
“Mẫu phụ, cho con ăn một trái đi mà, chỉ một trái thôi!”
Hứa Mộc An chẳng buồn để tâm, hắn từng kiểm tra kinh mạch của Tiêu Tiểu Phàm, đều bị linh khí chặn lại. Mấy hôm nay không chỉ không được ăn nho, ngay cả khẩu phần cũng phải giảm phân nửa.
“Ngủ mau đi.” Hứa Mộc An giục.
Tiêu Tiểu Phàm tiu nghỉu leo lên giường, lẩm bẩm:
“Cha thì rộng rãi, mẫu phụ thì keo kiệt.”
Tiêu Tiểu Đông nhìn vẻ mặt vui mừng của Hứa Mộc An, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Trong trí nhớ của cậu, đã lâu lắm rồi mẫu phụ mới lại vui vẻ như vậy. Cậu còn nhớ ngoại ông từng nói, lúc nhỏ mẫu phụ rất tham ăn, hay lén ăn vụng đồ trong nhà.
Nghĩ tới Tiêu Cảnh Đình ở phòng bên, Tiêu Tiểu Đông không khỏi mong:
“Nếu cha có thể luôn như bây giờ, thì thật tốt biết bao.”
Gặm xong nho, Hứa Mộc An còn chưa thỏa mãn, liếm liếm môi. Nghĩ tới mai phải giúp Tiêu Cảnh Đình thu hoạch linh thực, hắn nhanh chóng leo lên giường đi ngủ.