Tiêu Cảnh Đình tỉnh dậy, thần trí còn mơ hồ, trông thấy căn phòng xa lạ liền bất giác nhíu mày, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác bất an.
Hắn lờ mờ nhớ lại—khi ấy đang ở phòng thí nghiệm, nghiên cứu giống khoai tây biến dị mới. Trên đường về ký túc xá, bị một luồng sức mạnh kỳ dị cuốn vào sông lớn. Khoảnh khắc ngạt thở đau đớn ấy vẫn còn vương vấn trong tâm trí, như thủy triều mãi chưa tan.
Ánh mắt đảo qua gian phòng đơn sơ trước mắt, Tiêu Cảnh Đình thở dài một tiếng. Trong cơn mê man, ký ức của một người khác mang trùng tên với hắn đột ngột dung nhập—một thiếu gia nghèo túng, từng là kẻ ngông cuồng không biết hối cải. Soi vào khung cảnh trước mắt, Tiêu Cảnh Đình càng thêm khẳng định: hắn đã xuyên rồi.
Còn chưa kịp tiêu hóa hết mớ ký ức hỗn độn, bụng hắn liền réo vang lên một tiếng “rột rột”, đầy ủy khuất.
Tiêu Cảnh Đình đành xoa bụng, chậm rãi bò xuống giường, nhóm lửa nấu cơm. Trong làn khói mỏng manh, ký ức từng chút một hiện về—
Nguyên thân vốn là thiếu gia Tiêu gia, cha mẹ từng quyền thế hiển hách, song vì quanh năm bôn ba bên ngoài, đứa trẻ này bị nuôi hỏng từ nhỏ. Cả ngày chọi gà, cưỡi ngựa, hoang dâm vô độ, chẳng làm việc đàng hoàng. Nếu cha mẹ còn sống yên ổn, có lẽ y mãi mãi là đại thiếu gia được nuông chiều. Nhưng biến cố xảy ra khi họ ra ngoài làm nhiệm vụ, để rồi y bị “sung quân” đến cái thôn nghèo xơ xác này.
Tiêu Cảnh Đình đang lật cơm trong nồi, thì chợt nghe tiếng “lách cách” khe khẽ. Ngẩng đầu nhìn, hắn thấy cánh cửa hé mở, một đứa bé đang len lén nhìn trộm qua khe cửa.
Hắn cụp mắt, tâm trạng nặng trĩu.
Nguyên thân có một vị… “lão bà” – thực chất là một nam thê tên Hứa Mộc An. Năm đó, y uống rượu say, cưỡng bức hạ nhân, chuyện ầm ĩ đến mức buộc phải cưới người ta vào cửa. Thế nhưng y chẳng hề có tình cảm gì với người vợ này. Hai người phòng ai nấy ngủ, quan hệ vô cùng tệ hại.
Tình cảm lạnh nhạt, song lại có đến hai đứa con trai. Thế giới này nam tử cũng có thể mang thai, nhưng rất hiếm hoi. Vậy mà Hứa Mộc An – nam thê của y – gần như lần nào cũng một lần là trúng. Bên tai nguyên thân đầy lời gièm pha: “Hắn ta mang thai con người khác, chứ không phải của ngươi đâu,” khiến y càng sinh nghi, càng thêm chán ghét người vợ hiền lành của mình.
Nguyên thân là kẻ đầu óc đơn giản, sống bằng cảm tính. Không ưa vợ, càng ghét luôn cả con. Khi còn trong đại tộc, y coi họ như không khí. Nhưng sau khi bị đày đến vùng đất nghèo hẻo lánh này, oán khí không có chỗ phát tiết, liền đem hết giận dữ trút lên người vợ và con.
Hứa Mộc An vốn sợ y, mỗi lần ra ngoài liền căn dặn hai đứa trẻ khóa cửa thật kỹ, đừng để cha chúng gây chuyện.
Tiêu Cảnh Đình chỉ mới 17 tuổi, thế nhưng “bỗng dưng” lại có hai con trai—Tiêu Tiểu Đông bốn tuổi, Tiêu Tiểu Phàm ba tuổi. Đối với hắn – một gã trai 27 tuổi chưa từng yêu ai kiếp trước, cảm giác này quả thật vô cùng xấu hổ và nặng nề.
Nguyên thân không hề có yêu thương với hai đứa nhỏ. Con cả sinh vào mùa đông, nên tiện tay đặt là “Tiểu Đông”. Con thứ thì vì thấy tầm thường nên gọi luôn “Tiểu Phàm”.
Tiểu Đông tuy nhỏ tuổi nhưng lanh lợi, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Còn Tiểu Phàm thì chẳng được may mắn như vậy—mới sinh đã bị bệnh nặng, nguyên thân chẳng đoái hoài. Khi mời được đại phu thì đã quá trễ, đứa nhỏ sốt cao hỏng cả đầu óc, ngơ ngác ngốc nghếch đến đau lòng.
Tiêu Cảnh Đình nhìn về phía cửa, cái đầu nhỏ sau khe cửa rụt ra rụt vào. Thấy hắn nhìn, lập tức rụt lui, nhưng rồi vẫn rụt rè ló ra lần nữa.
Hắn khẽ thở dài.
Dù là “phu thê”, nhưng nguyên thân chưa từng coi Hứa Mộc An là người nhà. Trong nhà có gì ăn được, y cũng không để cho Hứa Mộc An và các con chạm vào. Mỗi lần y ra ngoài là y trác táng, ăn chơi trụy lạc, còn Hứa Mộc An thì phải chắt chiu từng đồng để nuôi con.
Khi bị sung quân đuổi khỏi nhà tổ, nguyên thân mang theo 800 lượng bạc, còn Hứa Mộc An chẳng có nổi một xu. Với người biết tính toán, 800 lượng là cả một gia tài, đủ sống thong dong vài năm. Nhưng nguyên thân tiêu xài như nước, mười lượng thưởng tay, trăm lượng một chầu rượu, chẳng mấy chốc tiêu sạch.
Nguyên thân chết, là vì ăn phải một loại thuốc tên “Tiêu Dao Tán”—thứ khiến người ta lâng lâng như tiên giới, rồi vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Nghĩ đến số phận của nguyên thân, Tiêu Cảnh Đình không khỏi thấy tương lai ảm đạm. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, ý chí sinh tồn trong hắn bừng lên. Không được, hắn không thể tiếp tục sống như vậy. Nếu ông trời đã ban cho hắn cơ hội sống lại trong thân thể kẻ khác—vậy thì...
Đời này, hắn nhất định sẽ cải tạo bản thân, làm lại từ đầu.