“Ca, huynh không nhầm đấy chứ, hơn 60 lượng cơ à?” – Khâu Bạch không kìm được lên tiếng.

Khâu Lễ lắc đầu: “Làm sao ta có thể nhầm được. Tiêu Cảnh Đình đem mấy xâu nho ra chợ bán, mỗi xâu kiếm được vài lượng bạc. Sau đó, hắn bán với giá hai trăm văn một xâu cho chưởng quầy của tửu lâu Duyệt Hòa, tổng cộng lời hơn 60 lượng. Ta phải bỏ tiền đút lót mấy tiểu nhị trong tửu lâu mới moi được tin này.”

Không ngờ mấy quả nho ấy lại bán được giá như vậy. Nghĩ lại những lời mình từng nói với Tiêu Cảnh Đình, Khâu Lễ thấy hơi bối rối.

Khâu Bạch tròn mắt: “Loại nho gì mà đáng giá dữ vậy? Ở sau núi nho dại mọc đầy, ai thèm ăn đâu.”

Khâu Lễ lắc đầu: “Ta cũng không rõ, ngày mai đệ thử đi thăm dò xem Tiêu Cảnh Đình nói gì.”

Khâu Bạch hơi ngại ngùng: “Gần đây Tiêu Cảnh Đình có vẻ là lạ, không thân thiện với đệ lắm.”

“Chắc tại đệ cứ treo ngươi ta mãi, khiến hắn cảm thấy vừa tức vừa tiếc. Không được gì từ đệ, tất nhiên hắn chẳng mặn chẳng nhạt.” – Khâu Lễ bình thản đáp.

Khâu Bạch hừ lạnh: “Ca nói gì kỳ vậy? Chẳng lẽ muốn đệ vì chút ơn huệ mà phải lên giường với tên khốn đó à? Hắn mà cũng xứng chắc? Trong thôn ai mà chẳng biết đệ là người đẹp nhất, sau này kiểu gì cũng gả vào nhà giàu. Tiêu Cảnh Đình, dù từng là thiếu gia Tiêu phủ, bây giờ cũng chỉ là kẻ bị sung quân, hết thời rồi!”

Khâu Lễ cau mày: “Bây giờ khác rồi. Tuy Tiêu Cảnh Đình giờ chẳng là gì, nhưng hắn lại biết trồng loại nho ấy – loại có thể bán được giá tốt, thì sớm muộn gì cũng ngóc đầu dậy được thôi. Với lại, căn tiểu viện hắn đang ở cũng là chỗ tốt nhất trong thôn này đấy.”

Nghe vậy, Khâu Bạch không khỏi động lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn thấy không ổn: “Ca, huynh chẳng lạ gì con người Tiêu Cảnh Đình. Ăn chơi trác táng, không chuyện gì xấu mà không dính dáng. Có bao nhiêu bạc cũng tiêu bằng sạch. Gần đây có vẻ tốt hơn, nhưng ai biết hắn kiên trì được bao lâu.”

Khâu Lễ gật đầu: “Đệ lo vậy cũng đúng. Cứ chờ xem thêm đi.”

Khâu Bạch không cam lòng: “Nếu loại nho kia thật sự bán được tiền, tin tức chắc sớm muộn gì cũng lan ra. Đến lúc người người đều trồng thì còn đáng giá gì nữa.”

Khâu Lễ gật đầu: “Nói cũng phải. Đệ đi xem thử nho của Tiêu Cảnh Đình thế nào. Nếu được, ta cũng trồng theo.”

Mắt Khâu Bạch sáng lên. Trong lòng nghĩ: Đúng! Nếu nho thật sự kiếm được tiền, sao phải để người khác hưởng hết?


Ngày hôm sau, trên con đường ra ruộng, Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An lại gặp Khâu Bạch.

Vừa thấy cậu ta, Hứa Mộc An đã cảm thấy phiền.

“Tiêu đại ca, huynh đi đâu thế?” – Khâu Bạch hỏi đầy nhiệt tình.

Tiêu Cảnh Đình không kiên nhẫn: “Ra ruộng.”

“Dạo này huynh chăm chỉ thật đấy!” – Khâu Bạch khen.

“Không có cơm ăn thì phải siêng thôi.” – Tiêu Cảnh Đình đáp nhạt.

Khâu Bạch cười, nói bóng gió: “Nghe nói huynh vừa bán nho được một mớ tiền lớn mà.”

Lòng Tiêu Cảnh Đình trầm xuống. Việc bán nho vậy mà đã truyền tới tai Khâu Bạch. Nghĩ đến việc hôm qua Khâu Lễ cùng hắn vào thành, hắn lập tức hiểu ra – chắc chắn là Khâu Lễ tiết lộ.

“Bán được nhưng tiêu hết rồi.” – Tiêu Cảnh Đình lạnh nhạt đáp.

Khâu Bạch nhíu mày: “Nhiều tiền thế mà tiêu hết?”

“Hết là hết.” – Tiêu Cảnh Đình cũng không muốn thế, nhưng tiền là thứ dễ bay đi mà.

Khâu Bạch lúng túng cười, lí nhí: “À… thế à…”

“Đi thôi.” – Tiêu Cảnh Đình nói với Hứa Mộc An.

Hứa Mộc An gật đầu: “Ừ.”

Hai người rảo bước về phía ruộng, tiếp tục công việc.

Tiêu Cảnh Đình chợt phát hiện thân thể này của nguyên chủ đúng là có ưu điểm. So với thân thể cũ của hắn thì khỏe mạnh hơn nhiều. Trước kia hắn làm chút là đau lưng mỏi gối, còn giờ thì làm mãi mà không thấy mệt.

Hắn để lại vài túi gạo linh ăn dần, còn số còn lại dự định bán đi. Tiêu Cảnh Đình không thích lên trấn, mà Hứa Mộc An thì sợ hắn lại bị thế giới phù hoa dụ dỗ, trở lại con đường cũ, nên chủ động nhận việc bán gạo thay hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play