Tiêu Cảnh Đình đang chỉnh lại giá phơi nho thì một vị khách không mời mà đến, bước vào nhà.
“Tiêu huynh, lâu rồi không gặp.” Một người đàn ông có vẻ mặt gian xảo, ánh mắt đảo một vòng quanh căn nhà mái ngói đen của Tiêu Cảnh Đình rồi cười nói.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy người kia, trong lòng lập tức cảnh giác.
Người này tên là Vương Nhị Hổ, từng là "tri kỷ" của nguyên chủ. Nguyên chủ từng ham mê cờ bạc, đắm chìm vào những cuộc vui vô bổ, mà Vương Nhị Hổ chính là kẻ đứng sau giật dây không ít. May mà hắn xuyên đến sớm, nếu không, với cái đà đó thì nhà cửa, vợ con cũng đã bị nguyên chủ đem cầm cố hết sạch.
Tiêu Cảnh Đình luôn có cảm giác Vương Nhị Hổ tiếp cận nguyên chủ là có mục đích. Nguyên chủ trước kia đã gây thù chuốc oán không ít, giờ thì "hổ sa đồng bằng bị chó khinh", kẻ thù xưa tới đạp thêm một cú cũng chẳng có gì lạ.
“Tiêu huynh à, nhà này của ngươi cũng không tệ đâu.” Vương Nhị Hổ ngó nghiêng rồi buông lời nhận xét.
Tiêu Cảnh Đình chỉ cười nhạt: “Nhà quê mà, có gì gọi là không tệ, nhìn rộng vậy thôi chứ không bằng cái nhà ọp ẹp trong thành.”
Tiêu Tiểu Phàm đứng cạnh Tiêu Cảnh Đình, tò mò nhìn chằm chằm vào Vương Nhị Hổ.
“Tiêu huynh, đây là Tiểu Phàm đúng không? Lớn lên cũng đáng yêu đấy! Chỉ tiếc là đầu óc có vấn đề.” Vương Nhị Hổ vừa nói vừa lắc đầu thở dài.
Nghe thế, Tiểu Phàm lập tức quay sang nhìn Tiêu Cảnh Đình với vẻ mong đợi. Tiêu Cảnh Đình đưa tay xoa đầu thằng bé. Trước kia nguyên chủ từng mắng chửi Tiểu Phàm là con hoang trước mặt Vương Nhị Hổ, nên giờ gã kia mới dám vô tư nhắc lại như vậy.
“Vương huynh, sao không ở yên trong thành mà lại chạy ra vùng quê thế này?” Tiêu Cảnh Đình hỏi.
“Dăm ba hôm không thấy Tiêu huynh, lòng ta lo lắng quá, nên tới xem thử. Nghe nói vợ ngươi dữ dằn lắm, ta còn tưởng huynh bị y trói đi mất rồi chứ.” Vương Nhị Hổ vừa nói vừa cười cợt.
Tiêu Cảnh Đình trong lòng cười lạnh. Câu này rõ ràng đang muốn ly gián.
“Vương huynh lo xa rồi. Mấy hôm nay ta ở quê, thật sự túng thiếu quá nên không dám vác mặt vào thành.” Hắn lắc đầu than thở.
“Sao lại thế được? Tiêu huynh dù gì cũng là công tử Tiêu gia, nhanh vậy đã hết tiền rồi à?” Vương Nhị Hổ tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đáng giận thay, lũ người Tiêu gia kia chỉ biết a dua nịnh hót. Khi cha mẹ ta còn sống, chúng còn đối xử tử tế, giờ cha mẹ vừa mất, mặt thật lập tức hiện ra. Chúng ném ta tới nơi khỉ ho cò gáy này, còn cho một khoản bạc chẳng đủ để ăn no.” Tiêu Cảnh Đình bày ra bộ dạng uất ức đầy tức giận.
Vương Nhị Hổ gật gù rồi nói: “Ta nghe nói Tiêu huynh dạo này làm nông? Việc đó sao hợp với huynh được? Để ta tính cho huynh một quẻ, hôm nay huynh vận đỏ, nếu đi đánh bạc một ván chắc chắn tiền vào như nước!”
Tiêu Cảnh Đình khoát tay từ chối: “Không giấu gì Vương huynh, giờ ta thắng thì ít mà thua thì mất hết, ta không dám liều đâu.”
Vương Nhị Hổ nhìn hắn, có cảm giác Tiêu Cảnh Đình đã hoàn toàn thay đổi. Trước kia, chỉ cần xúi vài câu là hắn theo đi đánh bạc ngay, giờ thì một chút gió cũng không lay được.
Vương Nhị Hổ liếc mắt nhìn Tiểu Phàm: “Tiêu huynh à, đứa con này của huynh tuy đầu óc không nhanh nhạy, nhưng cũng dễ thương đấy chứ!”
Tiểu Phàm dạo gần đây ăn uống đầy đủ hơn, trông trắng trẻo mũm mĩm, rất đáng yêu.
Tiêu Cảnh Đình mỉm cười, không đáp.
“Tiêu huynh biết không, Chu gia đang tuyển tiểu đồng hầu hạ thiếu gia nhỏ, một đứa trẻ mà được chọn sẽ được trả ba mươi lượng bạc. Đưa Tiểu Phàm thử xem, biết đâu lại được chọn.” Vương Nhị Hổ đề nghị.
Tiêu Cảnh Đình cười nhạt, đáp: “Ta còn chưa tới mức phải bán con đâu.” Gia chủ Chu gia là cao thủ luyện khí tầng bảy, tuy không bằng Tiêu gia trước kia, nhưng với hắn hiện tại thì cũng như một con hổ lớn.
Ba mươi lượng bạc cho một đứa trẻ, đúng là không ít. Nhưng nghe từ miệng Vương Nhị Hổ, chuyện này lại mang đầy mùi âm mưu.
“Tiểu Phàm đầu óc chậm chạp, lỡ Chu gia nghi ngờ ta lừa đảo thì e là ta mất mạng.” Hắn lắc đầu từ chối.
“Tiểu Phàm không được thì còn Tiểu Đông mà? Nếu được Chu thiếu gia coi trọng, chẳng phải có thể ăn ngon mặc đẹp suốt đời sao?” Vương Nhị Hổ nói đầy vẻ thèm thuồng.
Tiêu Cảnh Đình cười lạnh trong lòng. Vương Nhị Hổ mà quan tâm đến hắn thật sao? Việc này nhất định có ẩn tình.
“Tiểu Đông thì không được, ta còn trông cậy thằng bé sau này nuôi cả nhà. Mấy ruộng lúa kia, sau này phải nhờ nó lo liệu.” Hắn kiên quyết.
“Còn mong nó nuôi? Không phải ngươi từng nói thằng đó không phải con ruột sao?” Vương Nhị Hổ hỏi lại.
“Trẻ con ấy mà, quản lý tốt thì vẫn dùng được.” Tiêu Cảnh Đình thản nhiên đáp.
Sau một hồi nói đông nói tây không đạt được mục đích gì, Vương Nhị Hổ đành tiu nghỉu bỏ đi.
Ngay khi hắn rời khỏi, không khí trong nhà lại trở nên căng thẳng. Tiêu Tiểu Đông lại đem Tiểu Phàm giấu vào phòng trong, cứ như đề phòng có kẻ tới cướp người vậy.