Tiêu Cảnh Đình gật đầu, thuận miệng nói: “Đúng vậy!”
Hắn đang định chuộc lại tờ biên lai cầm đồ kia – thứ mà miễn cưỡng cũng có thể tính là nợ một khoản tiền không nhỏ của ông chủ tiệm cầm đồ.

“Cha ơi, nợ người ta tiền là không tốt đâu.” Tiêu Tiểu Phàm tuy không thông minh lắm, nhưng về chuyện nợ tiền thì vẫn hiểu sơ sơ.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nợ người ta tiền là không tốt, cho nên cha các con đang nghĩ cách trả nợ đây.”

“Cha định trả nợ bằng cách nào vậy ạ?” Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi.

“Làm ruộng, đi săn… cố gắng một thời gian, chắc là có thể trả hết.” Tiêu Cảnh Đình tràn đầy tự tin đáp.

Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, giơ nắm tay nhỏ xíu lên cổ vũ cho cha, “Cha nhất định sẽ trả hết rất nhanh!”

Tiêu Tiểu Đông đảo mắt suy nghĩ, không biết đang nghĩ gì.

Khi đến gần ruộng, Tiêu Cảnh Đình bắt đầu thi triển Lạc Vũ Quyết. Hắn đã phát hiện ra nước suối linh trong không gian có thể thúc đẩy linh thực phát triển, vì vậy mỗi lần thi triển pháp quyết này, hắn lại lén lút rút một ít linh thủy từ không gian, hòa vào mưa linh.

Tiêu Tiểu Đông chăm chú quan sát từng động tác của cha. Những pháp quyết tu luyện đó đều là bí truyền của nhà họ Tiêu, nên hắn tuy còn nhỏ cũng có quyền học, nhưng bây giờ chỉ tiếp cận được những pháp quyết sơ cấp.

“Cha lợi hại thật! Với tốc độ này, vụ mùa lần này chắc chắn sẽ rất khá.”
Đáng tiếc, những mảnh ruộng trung và thượng đẳng đều đã bị cha bán mất, nếu không, chất lượng linh thực trồng ra sẽ còn tốt hơn nhiều.

Tiêu Cảnh Đình đắc ý cười, nói: “Thật sao?”

Tiêu Tiểu Đông gật đầu: “Đúng vậy!”
Tiêu Tiểu Đông thầm nghĩ: Nếu mình cũng có bản lĩnh như cha, thì chỉ cần một mẫu đất thôi cũng đủ sống rồi.

Tưới xong ba mẫu ruộng thì trời cũng đã trưa. Tiêu Cảnh Đình trổ tài câu cá, câu lên mấy con, khiến hai đứa nhỏ mắt sáng rỡ.

Hắn cho mỗi đứa một cái bánh bao, lại nướng cho mỗi đứa một con cá.

Ở thế giới này, trẻ con ăn khỏe, ăn ít thì không chết đói, nhưng ăn nhiều – đặc biệt là những thứ chứa linh khí – thì tu vi sẽ tăng nhanh.

Tưới xong linh điền, Tiêu Cảnh Đình dẫn hai đứa nhỏ về nhà.

“Về rồi hả, ăn cơm đi.” Hứa Mộc An gọi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: “Ừ, được rồi.”

Hứa Mộc An vừa ăn vừa nhìn sắc mặt của Tiêu Cảnh Đình.

Tuy tay nghề y không giỏi, nhưng Tiêu Cảnh Đình không kén ăn. Lại thêm thịt heo nấu hôm nay có linh lực dồi dào, ăn vào vừa ngon lại vừa tăng tu vi – thế nên hắn ăn cũng không ít.

“Ta nấu không ngon lắm đâu.” Hứa Mộc An có phần áy náy nói.

Tiêu Cảnh Đình ngẩng đầu nhìn y: “Không đâu, ngon lắm.”

Trong lòng Hứa Mộc An chợt ấm áp. Chàng thầm nghĩ: Nếu như Tiêu Cảnh Đình cứ mãi như bây giờ thì tốt biết mấy.

Tiêu Tiểu Phàm vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Cha nấu ngon hơn mẫu phụ. Mẫu phụ nấu ăn dở lắm.”

Tiêu Cảnh Đình giận dỗi vỗ nhẹ đầu Tiểu Phàm một cái, “Ngươi không ăn được nữa à? Mà còn dám chê người khác!”

Tiêu Tiểu Phàm chơi mệt lả, nằm ngủ hình chữ X trên giường.

“Mẫu phụ” Tiêu Tiểu Đông ngồi chồm hỗm trên giường, nghiêm túc nhìn Hứa Mộc An.

“Có chuyện gì vậy?” chàng hỏi.

“Hôm nay lúc tụi con đi ra ngoài, gặp Khâu Bạch.”

Sắc mặt Hứa Mộc An lập tức căng thẳng. Nhất định là hắn thấy mình bán heo nên mới tìm tới. “Hắn tìm cha con à?”

Tiêu Tiểu Đông gật đầu: “Đúng vậy. Hắn nói anh hắn sắp cưới vợ, nhà gái đòi sính lễ hai mươi lượng bạc. Nhà hắn không đủ tiền, nên muốn cha con cho mượn năm lượng.”

Hứa Mộc An không nhịn được nắm chặt tay.
Năm lượng bạc – tên Khâu Bạch này xem bạc nhà người ta là gió thổi tới chắc!

“Cha con đồng ý rồi à?” y hỏi. Trước đây, Tiêu Cảnh Đình hay thương hương tiếc ngọc, Khâu Bạch chỉ cần năn nỉ mấy câu là hắn gật đầu ngay.

Tiêu Tiểu Đông lắc đầu: “Không có. Cha nói còn đang nợ cờ bạc, không có tiền. Mẫu phụ, có thật cha ở ngoài nợ cờ bạc không? Có phải cha nợ quá nhiều rồi nên không dám ra ngoài?”

Hứa Mộc An cắn răng, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Nợ cờ bạc không giống nợ thường – thường là lãi mẹ đẻ lãi con, một đồng có thể thành mười, rồi thành trăm. Chưa kể, các sòng bạc thường nuôi đám tay chân chuyên đi đòi nợ, phá phách, uy hiếp.

Nếu Tiêu Cảnh Đình thật sự vay bạc từ sòng bạc thì…

Hứa Mộc An nhắm mắt lại, nói: “Để ta suy nghĩ đã.”

Nếu như Tiêu Cảnh Đình thật sự có thể giữ được phong độ như mấy ngày nay, y không ngại giúp hắn trả nợ. Dù sao hai người đều là luyện khí sư cấp ba, tương lai vẫn có thể sống tốt.

Nhưng nếu hắn lại tái nghiện, không cải tà quy chính… thì y biết phải làm sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play