Hứa Mộc An vừa về đến nhà đã nghe Tiêu Tiểu Đông kể chuyện liên quan đến Vương Nhị Hổ, trong lòng lập tức trở nên lo lắng.

Chuyện nhà họ Chu tuyển người hầu nhỏ tuổi, Hứa Mộc An cũng từng nghe qua. Nghe nói cậu thiếu gia nhà họ Chu kia tính khí rất xấu, nhiều đứa trẻ vào làm tôi tớ cho nhà họ Chu rồi chẳng hiểu sao bỗng dưng biến mất, đến cả xác cũng chẳng tìm thấy.

Chu gia quyền thế lớn, người được họ tuyển thường là con nhà nghèo, không quyền không thế. Những đứa trẻ ấy khi vào cửa đều phải ký khế ước bán thân. Nếu có chuyện gì xảy ra, cha mẹ chúng cũng chẳng dám đến đòi công bằng.

Ba mươi lượng bạc — giá đó chỉ đáng mua một con heo giống hạng ba, vậy mà Chu gia bỏ ra số tiền lớn như thế để tuyển trẻ con làm tôi tớ, e là không đơn giản chút nào!

“Phụ thân ngươi không đồng ý chứ?” Hứa Mộc An hỏi.

Vương Nhị Hổ, Hứa Mộc An từng gặp. Trong mắt hắn, Vương là kẻ xảo quyệt, giảo hoạt và không đáng tin. Chỉ là tên đó rất biết cách lấy lòng người, quan hệ với Tiêu Cảnh Đình cũng không tệ.

“Không, nhưng phụ thân nói sẽ suy nghĩ thêm.” Tiêu Tiểu Đông đáp.

“Dạo này, con phải để mắt đến đệ đệ mình. Đừng để nó đi theo người đó, chính con cũng vậy.” Hứa Mộc An dặn dò.

Tiêu Tiểu Đông nghiêm túc gật đầu: “Mẫu phụ, con hiểu rồi.”

Hứa Mộc An mím môi, nhớ đến món nợ cờ bạc của Tiêu Cảnh Đình. Cho dù hiện tại hắn chưa nghĩ đến chuyện bán con, nhưng nếu đám cho vay đến đòi nợ, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?

Khi Tiêu Cảnh Đình thức dậy, phát hiện phòng bên cạnh bị khóa trái. Hắn gọi hai đứa trẻ ra ăn cơm nhưng chẳng có ai đáp lại.

“Ca, cha đang gọi chúng ta ăn cơm đó.” Tiêu Tiểu Phàm liếm môi, nói.

Tiêu Tiểu Đông trừng mắt lườm Tiêu Tiểu Phàm: “Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn. Ngươi không sợ cha đem ngươi bán đi à?”

Tiêu Tiểu Phàm phồng má, phản bác: “Cha đâu phải người như vậy, cha thương ta mà.”

Tiêu Tiểu Đông tức giận: “Một chút tốt nhỏ mà ngươi đã mềm lòng, thật không có tiền đồ gì cả!”

Tiêu Tiểu Phàm bò lên chiếc bàn gỗ gần cửa sổ, lén nhìn ra ngoài.

“A!” Cậu ta bỗng kêu lên.

“Ngươi thấy gì vậy?” Tiêu Tiểu Đông hỏi.

“Rất nhiều rất nhiều quả nho!” Mấy hôm trước cây nho đã ra quả, nhưng chỉ là màu xanh, quả lại nhỏ, Tiêu Tiểu Phàm từng hái lén hai trái, chua đến rơi cả răng, nên mấy ngày nay chỉ dám nhìn từ xa.

“Chỉ là nho thôi mà, mấy hôm trước cũng đầy ra đó.” Tiêu Tiểu Đông thản nhiên nói.

“Nhưng hôm trước là màu xanh, giờ thành tím rồi!” Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, hí hửng kể.

Tiêu Tiểu Đông trợn mắt: “Dù có đổi màu, vẫn chua như cũ thôi.”

Tiêu Tiểu Phàm lí nhí: “Nhưng mà... giờ nhìn ngon lắm…”

Tiêu Cảnh Đình hái nho xong rồi ra khỏi nhà.

Tiêu Tiểu Đông thấy hắn đi liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút khó chịu trong lòng.

Cậu ta ngồi xuống mép giường, thất thần. Tiêu Tiểu Phàm thì vẫn mải nhìn chằm chằm chùm nho ngoài cửa sổ, nước miếng chảy ròng ròng.

Lợi dụng lúc Tiêu Tiểu Đông không để ý, Tiêu Tiểu Phàm len lén chuồn ra ngoài hái một chùm nho mang về.

Tiêu Tiểu Đông nhìn thấy, sắc mặt tái xanh: “Ngươi hái nho của hắn làm gì?”

“Không sao đâu, cha không có ở nhà. Với lại nho nhiều như vậy, chắc chắn hắn sẽ không biết đâu!” – Tiêu Tiểu Phàm thản nhiên.

“Lỡ hắn phát hiện thì sao?” – Tiêu Tiểu Đông giận dữ.

“Cha thương ta nhất mà, không đánh đâu.” – Tiêu Tiểu Phàm lí lắc nói.

Tiêu Tiểu Đông nghiến răng: “Ngươi đúng là đồ chỉ nhớ ăn mà quên đòn. Lần trước bị đánh thừa sống thiếu chết, ngươi quên rồi sao?”

Tiêu Tiểu Phàm chu môi, rồi bỗng òa khóc.

Tiêu Tiểu Đông nhìn thấy đệ đệ khóc thương tâm như vậy, cuối cùng cũng mềm lòng, dịu giọng an ủi.

Tối hôm đó, khi Hứa Mộc An trở về, phát hiện hai đứa nhỏ hầu như chưa đụng đến phần thức ăn mà hắn để lại. Trên sàn vương vãi vỏ nho, trên bàn còn để nguyên hai chùm chưa ăn hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play