Lại một ngày nữa. Ăn sáng xong, Tiêu Cảnh Đình đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

“Cha, người đi đâu vậy? Ra ngoài chơi sao?” – Tiêu Tiểu Phàm nhào tới, ôm chặt lấy chân Tiêu Cảnh Đình.

Gần đây, mối quan hệ giữa Tiêu Cảnh Đình và Tiểu Phàm không tồi. Với người cha luôn nấu đồ ăn ngon cho mình, Tiểu Phàm dần dần sinh lòng quý mến.

Tiêu Tiểu Đông thì nhiều lần nhắc nhở Tiểu Phàm phải đề phòng Tiêu Cảnh Đình, nhưng Tiểu Phàm vốn đã ngốc lại hay quên, cứ thấy Cảnh Đình là lập tức quên sạch lời dặn.

“Chơi chơi chơi, suốt ngày chỉ biết chơi!” – Tiêu Tiểu Đông kéo tay đệ đệ, cau có nói.

Tiêu Cảnh Đình xoa nhẹ mặt Tiểu Phàm, dịu giọng bảo:
“Cha đi tưới ruộng.” Gần đây được ăn uống khá hơn, trông Tiểu Phàm có vẻ đã tăng được chút cân, nhưng vẫn còn gầy, khiến Cảnh Đình không khỏi đau lòng.

Tiểu Đông lén đánh giá cha mình, thầm nghĩ: Trước đây ông ta ghét làm ruộng lắm mà, sao giờ lại siêng thế này.

“Con cũng đi!” – Tiểu Phàm hào hứng nói.

Tiểu Đông liếc đệ đệ, hỏi ngay:
“Đi làm gì?”

Tiểu Phàm đỏ mặt lí nhí:
“Dẫn đường cho cha.”

“Bộ ngươi biết đường hả?” – Tiểu Đông không nhịn được vặn lại.

Tiểu Phàm càng đỏ mặt hơn:
“Biết mà…”

Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiểu Phàm một chút rồi gật đầu:
“Nếu Tiểu Phàm muốn đi cùng, thì đi thôi.”

Thấy vậy, Tiểu Đông cũng vội ngẩng đầu, ưỡn ngực:
“Con cũng đi.”

Tiêu Cảnh Đình ngạc nhiên nhìn con gái cả một cái.

Hắn lấy thêm mấy cái bánh bao bỏ vào giỏ. Ban đầu chỉ định mang phần ăn cho một người, giờ có thêm hai đứa nhỏ, tất nhiên phải chuẩn bị thêm.

Tiêu Cảnh Đình liếc nhìn Hứa Mộc An:
“Chắc chiều ta mới về, ngươi nấu thêm chỗ thịt heo kia nhé.”

Hứa Mộc An gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thấp thỏm. Thịt heo săn được mấy hôm trước đều do Tiêu Cảnh Đình xử lý. Tay nghề của hắn  ngon hơn hẳn mình. Nấu chín thì được, chứ nấu cho ngon thì... hơi khó.

Trong khi Mộc An đang lo lắng thì ba cha con đã rời đi.

Anh nhìn theo bóng lưng họ, khẽ mỉm cười ấm áp.

Tiểu Phàm kéo áo choàng của cha, vừa đi vừa tung tăng. Tiểu Đông mặt mày cau có đi sau hai người.

Nhìn thấy cha thân mật với em trai, trong lòng Tiểu Đông có chút chua xót. Rõ ràng trước đây cha thương mình hơn mà… Nhưng thôi, thương em trai mình còn hơn thương con người ta. Hồi ở nhà họ Tiêu, cha toàn quan tâm mấy đứa cháu kia, còn bọn họ thì không ưa nổi.


Lúc này, một người đàn ông bước ra, trên mặt có chút kỳ quặc – chính là Khâu Bạch.

Trong trí nhớ của Khâu Bạch, Tiêu Cảnh Đình là người rất ghét trẻ con. Có lần còn nói thẳng với anh ta rằng Tiểu Phàm là con hoang, là Hứa Mộc An lén lút với người khác mà sinh ra, khiến hắn bị "đội nón xanh"…

“Cảnh Đình.” – Khâu Bạch lên tiếng.

Vừa nhìn thấy hắn, Tiểu Đông lập tức bước nhanh lên, đứng bên trái cha, kéo áo ông, cùng Tiểu Phàm một trái một phải vây quanh cha mình như đang đề phòng “địch nhân”.

Tiêu Cảnh Đình nhìn con trai mà buồn cười:
“Khâu Bạch, có chuyện gì sao?”

Khâu Bạch lắc đầu:
“Không có gì, chỉ là muốn chúc mừng ngươi. Nghe nói đánh được con heo to như vậy, chắc bán được mấy chục lượng bạc ấy nhỉ?”

Tiêu Cảnh Đình lập tức hiểu rõ dụng ý của hắn – rõ ràng là nhắm vào số tiền bán heo.
“Làm gì tới mấy chục lượng, cùng lắm được hơn mười lượng thôi. Mà ta còn phải để lại ăn nữa.”

“Mười mấy lượng cũng nhiều rồi, tiêu xài được lâu.” – Khâu Bạch đầy ánh mắt thèm thuồng nhìn hắn, rồi lại cúi đầu, làm ra vẻ mặt u buồn.

Nếu là Tiêu Cảnh Đình của trước đây, chắc đã mở miệng hỏi han rồi. Nhưng hiện tại, hắn im lặng.

Khâu Bạch vốn chờ hắn hỏi để tiện đường nói tiếp, không ngờ hắn không hé răng, đành tự mở lời:
“Cảnh Đình, huynh trưởng ta sắp lấy vợ. Bên nhà gái đòi sính lễ hai mươi lượng bạc, trong nhà thật sự không đủ, ngươi có thể cho ta mượn năm lượng được không?”

“Không có đâu.” – Tiêu Cảnh Đình lắc đầu.

Khâu Bạch lập tức sầm mặt:
“Ngươi không muốn cho mượn thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói không có tiền? Ngươi vừa mới bán heo xong mà!”

Việc Hứa Mộc An săn được heo rừng, chắc chắn Tiêu Cảnh Đình biết. Với tính cách của hắn, tiền bán thịt chắc chắn đã vào tay.

Tiêu Cảnh Đình thở dài:
“Ta trước đây đánh bạc nợ nần chồng chất, bán heo xong cũng chỉ đủ trả bớt một phần, vẫn còn nợ dài dài.”

Khâu Bạch ai oán nói:
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Không có tiền, ca ca ta không cưới vợ được…”

“Thì bảo ca ca ngươi cưới cô nào rẻ hơn đi cho rồi!” – Cảnh Đình thản nhiên nói.

Chính hắn còn đang sống khốn khổ, lấy đâu ra sức lo chuyện cưới hỏi của người ta? Lo cho vợ mình còn chưa xong kia kìa.

Khâu Bạch lườm hắn một cái, nói đầy ấm ức:
“Nhưng ca ca ta rất thích cô gái ấy.”

“Vậy thì ca ngươi sẽ tự có cách. Ta còn có việc, không nói nữa.” – Tiêu Cảnh Đình nói xong, dắt hai con rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play