Chương 5 : Đoạ Sư Huyết Tơ - Thu Phục Hán Tiêu

 

Vừa đặt chân vào trong hang động, một cơn ớn lạnh lập tức chạy dọc sống lưng Thảo Nguyệt. Không phải vì nhiệt độ, mà là vì thứ lực lượng mơ hồ đang dao động trong không khí. Từng hơi thở, từng nhịp đập, như đều bị rút xuống một nhịp chậm hơn.

Ánh sáng yếu ớt từ một viên dạ minh châu cô mang theo chỉ đủ để soi vài bước phía trước.

Nhưng chỉ vài bước đó đã đủ để khiến người ta rợn gáy.

Hai bên vách hang là những lớp đá khắc đầy cổ ngữ, không giống Tịch Hồn Tông hay ngôn tự nào cô từng thấy. Từng nét khắc cong queo, vặn vẹo như những vết rạch do móng vuốt quỷ dị để lại, dường như ẩn chứa một loại điên loạn nào đó trong ý niệm.

Và khắp nơi, vương vãi là những sợi tơ đỏ sẫm—mỏng như tóc, nhưng óng ánh như máu khô.

“Thảo Nguyệt… dừng lại! Đừng chạm vào những sợi tơ đó.”

Giọng Cửu U Thiên bỗng trở nên trầm hẳn. Hắn nhảy xuống khỏi vai cô, bò sát mặt đất, đôi mắt yêu dị ánh lên sắc lạnh.

“Đây là Huyết Tơ… vật do máu của cường giả cấp Thánh tụ thành sau khi tử vong, có thể cắt nát thần hồn nếu vô ý chạm vào. Loại này... đã bị biến dị rồi.”

Thảo Nguyệt gật nhẹ, nhấc chân bước thật khẽ.

Càng đi sâu vào, Huyết Tơ càng dày đặc. Nhưng điều thu hút ánh mắt họ nhất lại là thứ ở trung tâm hang động.

Một pho tượng.

Một tu sĩ bị quấn chặt bởi vô số Huyết Tơ, chỉ để lộ khuôn mặt đã mục rữa theo năm tháng. Tay phải của hắn vẫn nắm chặt một thanh bảo kiếm đã rỉ máu, tay trái nâng cao một viên thủy châu xanh ngắt đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Ánh sáng ấy… là nguồn của thần lực mà Thảo Nguyệt cảm nhận được từ đầu.

Cửu U Thiên nheo mắt, giọng khẽ khàng:

“Không… không phải tượng đâu. Đây là một người thật.”

“Cái gì?” – Thảo Nguyệt rít khẽ.

“Không phải bị phong ấn. Mà là bị... nuốt từng chút một.”

Những sợi Huyết Tơ bám vào da thịt tu sĩ, như đang từng ngày hút lấy linh hồn và máu huyết của hắn để duy trì thứ gì đó—hoặc bảo vệ, hoặc trói buộc.

Một khung cảnh vừa tĩnh mịch vừa rợn ngợp.

Thảo Nguyệt cảm nhận được... ánh mắt đã chết kia, vẫn còn mang một tầng chấp niệm khôn nguôi.

“Này…này…cô đến đây vì tiếng gọi của ta phải không”

Giọng nói vang lên giữa hang động, mơ hồ như vọng ra từ một giấc mộng đã mục nát. Một hư ảnh từ từ hiện lên phía sau pho tượng – một bóng người khoác đạo bào rách nát, tóc dài rũ rượi che khuất gương mặt.

“Ta... đã bị giam cầm ở đây suốt chín trăm năm…”

“Ngươi… cô gái… cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng gọi của ta. Ngươi nghe được đúng không? Ngươi... đã được thần lực dẫn lối đến đây.”

Thảo Nguyệt đứng bất động, tay thủ sẵn pháp quyết. Cửu U Thiên trên vai cô hơi gầm nhẹ, nhưng chưa hành động.

“Hãy giúp ta.”

Hư ảnh run lên, giọng hắn nghèn nghẹn như kẻ sắp chết đuối bám lấy rìa sự sống cuối cùng. “Giúp ta một lần, ta sẽ trao cho cô tất cả những gì ta có— Tục Nghịch Kiếm, Hải Long Châu, tất cả! Chỉ cần… chỉ cần cô phá cấm chế dưới chân pho tượng này... ta sẽ được giải thoát.”**

“Ta phải giúp ông... như thế nào?” – Thảo Nguyệt nhíu mày, tay vẫn không hạ xuống. Linh khí quanh cô khẽ động.

“Thảo Nguyệt, cẩn thận... ông ta không đơn giản đâu.” – Cửu U Thiên nghiến răng, giọng trầm xuống.

“Suỵt. Im lặng đi, Cửu U Thiên.” – Cô thì thầm, không rời mắt khỏi hư ảnh kia.

Lão nhân kia như cảm nhận được sự nghi hoặc trong ánh mắt cô, lập tức tỏ ra đau đớn, khẽ rên rỉ:

“Ngươi thấy không? Phiến đá bên dưới pho tượng kia... nó là đạo cấm chế cuối cùng, do kẻ đã phong ấn ta tạo ra. Chỉ cần phá vỡ... ta sẽ được tự do. Còn cô, sẽ có được mọi thứ.”

Trong khi đó, sâu trong tâm trí hắn, một ý niệm đầy tà độc vang lên:

“Chỉ cần con nhãi này động vào cấm chế, Hán Tiêu sẽ thức tỉnh… mà khi nó mở mắt, nó sẽ ngấu nghiến thần hồn con bé như ăn một miếng trái cây ngọt. Khi đó, ta sẽ thay nó mà thoát thân. Tiểu tử ơi là tiểu tử… Cô bé này, đúng là quá ngây thơ.”

Hư ảnh lão nhân cúi đầu, giọng run rẩy đầy khẩn thiết:

“Nhanh lên… ta sắp không trụ được nữa… Ta van cô, xin hãy giúp ta!”

Thảo Nguyệt nheo mắt, một tay siết chặt kiếm trong tay, tay kia vân vê ngọc châu.

“Nhưng... sao tôi phải tin ông, lỡ như ông có ý đồ gì khác thì sao?”

Trong đầu lão ta vang lên một tiếng cười khẩy, giọng nói đầy châm chọc.

"Con nhãi này, ranh ma thật..." Lão gầm gừ trong bóng tối, như thể thấy sự thông minh của Thảo Nguyệt đang làm khó hắn.

"Vậy thì... vậy thì ta đưa cho cô thanh Tục Nghịch Kiếm này," lão cất giọng cầu xin, rõ ràng là không thể kiên nhẫn thêm nữa. “Sau khi cô giúp ta giải thoát, ta tặng luôn viên Hải Long Châu này cho cô... được không?”

Thảo Nguyệt im lặng, ánh mắt thăm dò, đôi môi khẽ nhếch lên, nhưng không dễ bị dụ dỗ. Cô cẩn thận lướt ánh mắt qua thanh kiếm đang phát ra tia sáng lạnh lẽo, rồi lại nhìn xuống viên ngọc châu nằm lặng lẽ bên cạnh.

"Vậy cũng được," cô đáp, giọng trầm, nhưng ánh mắt không hề lộ vẻ tin tưởng. “Ta sẽ xem có thể giúp ông không. Tạm thời ta sẽ lấy thanh kiếm này trước, nếu không ông sẽ lật lọng nữa.”

Trong đầu lão ta, một cơn sóng giận dữ nổi lên, hắn gầm gừ.

“Nhãi nhét, chờ gia gia đây thoát ra, ta sẽ lấy lại thanh kiếm cũng như là lấy cả cái mạng ngươi.”

Lão nghĩ vậy, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ có thể cười khổ trong bóng tối. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Giờ chỉ còn đợi đến lúc hắn có thể phá vỡ kết giới và nhận lại tất cả những gì đã mất.

"Giúp ta với... làm ơn... tiểu nha đầu," hắn gần như đã không thể giữ được kiên nhẫn, giọng nói trở nên nghẹn ngào, như thể muốn nài nỉ, nhưng lại ẩn chứa sự nham hiểm không thể che giấu.

Thảo Nguyệt tiến lại gần phiến đá cấm chế, tay cô nhẹ nhàng đặt lên bề mặt lạnh lẽo.

Viêm Cơ... giúp ta phân tích nó.

“Haa... đạo cấm chế này với một kẻ như ngươi mà nói, đúng là khá khó khăn, nhưng với ta thì...”

Bùm!

Ngay khi Viêm Cơ vừa dứt lời, thần lực của nàng nhanh chóng tuôn chảy qua tay Thảo Nguyệt. Chỉ trong giây lát, đạo cấm chế kia đã bị xé toạc, tan biến hoàn toàn.

Lão tu sĩ giật mình. Hắn không thể tin vào mắt mình, không ngờ rằng một kẻ mới chỉ đạt đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ lại có thể phá hủy một đạo cấm chế mà ngay cả một tu sĩ Hoá Thần như hắn cũng không thể giải quyết.

"Không... không thể nào!" Lão hét lên, đầu óc mơ hồ. “Một đạo cấm chế mà đến cả ta cũng không thể giải được... Con nhãi này...”

Hắn bắt đầu cảm thấy bất an. “Chắc chắn nó đang che giấu thực lực. Mình không thể tiếp tục đánh giá thấp con nhỏ này.”

Thảo Nguyệt không chần chừ, bước chân vượt qua đạo cấm chế vừa bị phá, thân thể như một mũi tên rơi thẳng xuống vực sâu bên dưới. Cơn gió lạnh thấu xương quét qua, tóc và vạt áo cô tung bay dữ dội.

Bóng tối dày đặc, mãi cho đến khi hai chân cô chạm xuống nền đá ẩm ướt. Cô khẽ ngẩng đầu.

Giữa lòng hang tối om, một pho tượng đá khổng lồ đang quỳ rạp, mang hình dạng một linh thú chưa từng thấy – thân như hổ báo, đuôi dài vảy cứng như thép, trên cổ lại đeo một sợi dây chuyền có mặt ngọc đỏ thẫm như máu.

Đột nhiên…

“Rắc... Rắc…”

Một vết nứt nhỏ xuất hiện trên thân tượng, rồi lan dần như mạng nhện.

Tiếng đá vỡ vang vọng cả hang động. Các mảnh đá rơi lả tả từ thân thể của linh thú, để lộ lớp da đỏ sẫm ẩn bên dưới. Đôi mắt vàng kim chậm rãi mở ra, ánh nhìn sắc như đao bén.

— Hán Tiêu —

Một danh tự không hiểu vì sao lại thoáng qua trong tâm trí Thảo Nguyệt, tựa như nó vừa thì thầm với cô, hoặc là… thần hồn cô đang cộng hưởng với một ký ức xưa cũ nào đó của nó.

Cửu U Thiên trợn mắt, giọng lắp bắp hoảng hốt khi nhìn thấy Hán Tiêu hoàn toàn thức tỉnh, gầm vang trong bóng tối:

“Không… không ổn rồi Nguyệt Nhi! Lão tu sĩ kia... hắn lừa chúng ta! Hắn muốn dùng chúng ta làm vật thế mạng!”

Ngay lúc đó, Hán Tiêu gầm lên một tiếng long trời lở đất rồi lao tới như dã thú rời chuồng. Thảo Nguyệt lập tức tung người, ngự kiếm bay vút lên cao, lượn qua trong gang tấc, né được cú cắn chí mạng.

Mắt cô ánh lên sự cảnh giác:

“Cự thú viễn cổ... Hán Tiêu.”

Từng đòn tấn công của Hán Tiêu nện thẳng vào các bức tường đá, tạo ra âm thanh rung chuyển như sấm. Dù cô liên tục né tránh, một móng vuốt sắc bén vẫn kịp lướt qua gò má, để lại một vết trầy dài rướm máu.

“Không thể cứ mãi né tránh thế này...” Thảo Nguyệt nghiến răng, tay lướt lên chuôi kiếm — Tục Nghịch Kiếm. “Thử xem... thanh kiếm này có giúp được gì không!”

Cô giơ kiếm về phía trước, truyền thần thức ra lệnh cho nó lao đến tấn công Hán Tiêu.

Nhưng đúng lúc ấy…

Từ trên cao, lão tu sĩ cười khẩy, giọng đầy hiểm độc vang vọng xuống hang:

“Tục Nghịch… giết con nhãi đó cho ta.”

Thanh kiếm bỗng nhiên đổi hướng. Từng đạo sát khí lạnh lẽo bùng lên, mũi kiếm chuyển thẳng sang Thảo Nguyệt với tốc độ kinh hoàng.

“Khốn kiếp... bị phản bội rồi!”

“Cửu U Thiên!” Thảo Nguyệt quát lớn. “Giúp ta! Cầm chân Hán Tiêu! Ta sẽ lo cái thanh kiếm chết tiệt này!”

Cửu U Thiên không chần chừ, nhảy phốc khỏi người Thảo Nguyệt, thân thể bé nhỏ giữa không trung bỗng phát sáng rồi phình to, trong tích tắc hóa thành một con bọ cạp khổng lồ, ngang ngửa với Hán Tiêu.

Gương mặt nó hiện lên vẻ trêu chọc:

“Hán Tiêu huynh trưởng… có muốn đọ sức với ta không?”

Hán Tiêu nheo đôi mắt vàng, gầm khẽ:

“Hừ… ngươi nghĩ mình có tư cách đó sao?”

Cửu U Thiên nhếch mép, từng chiếc càng sắc nhọn giơ cao:

“Ồ, hoá ra huynh cũng biết nói chuyện à? Ta cứ tưởng loài thú cổ các ngươi chỉ biết gào rú cơ đấy!”

Tốc độ ngự kiếm phi hành của Thảo Nguyệt đã là cực hạn, vậy mà vẫn không sánh được với Tục Nghịch Kiếm — nó như thiểm điện xé gió, lao vun vút trong không trung.

"Thanh kiếm này... quá nhanh!" — Thảo Nguyệt nghiến răng, ánh mắt căng thẳng.

Tục Nghịch Kiếm xoay vòng giữa không trung, thân kiếm tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, bỗng nhiên vẽ nên một vòng tròn đạo pháp. Trong chớp mắt, từ đó phóng ra hàng trăm mũi kiếm thần lực, như mưa sao rơi ào ạt trút xuống.

Thảo Nguyệt cố gắng vung linh lực chống đỡ, nhưng tốc độ phòng thủ không sao bắt kịp tốc độ công kích. Một thanh kiếm thần lực xé rách tầng phòng ngự, xuyên qua vai cô. Cô khựng lại giữa không trung, hộc ra một ngụm máu đỏ thẫm.

“Khốn kiếp... Tục Nghịch Kiếm... chắc chắn là do lão tu sĩ giở trò!”

Cô gầm lên, sát khí lóe lên trong đáy mắt.

“Nếu đã muốn giết ta... vậy thì đừng trách ta ra tay trước!”

Thân ảnh cô chớp lóe. Trong một cú lượn sắc bén, Thảo Nguyệt thuẫn di bằng linh lực, thoát khỏi vòng vây của kiếm ảnh, xé gió bay vụt ra khỏi khu vực cấm chế.

"Cửu U Thiên! Nhanh lên!" — cô quát vang.

Ngay lập tức, Cửu U Thiên — lúc này đã hóa lớn — vung đuôi một cú đập lùi Hán Tiêu rồi lao vút lên không trung, gậm chặt sợi dây chuyền nơi cổ linh thú. Cả cơ thể nó kéo giật theo, trong khi Hán Tiêu gầm rống, điên cuồng truy đuổi phía sau, từng bước dẫm nát lòng vực đá.

Hán Tiêu lao lên, nhưng không nhắm vào Thảo Nguyệt hay Cửu U Thiên,hắn bước đến gần,mỗi bước đi như xé gió tiến lại gần lão đạo sĩ với sự căm thù

Thạch Nghị.…haha….Thạch Nghị,chúng ta…lại gặp lại nhau rồi 

900 năm trước — sâu trong cấm địa Huyết Thủy Trì

Hán Tiêu – cự thú của viễn cổ, thân dài mấy trượng, vảy bạc phủ khắp cơ thể như thiết giáp, đôi mắt màu lam sâu thẳm như biển đêm, lặng lẽ ngồi trấn thủ bên hai món thần vật: Tục Nghịch Kiếm và Hải Long Châu.

Dòng khí tức quanh nó chậm rãi mà nặng nề, uy nghiêm của linh thú thượng cổ tỏa ra khiến chim muông thú dữ quanh vùng không dám bén mảng. Đó không chỉ là nhiệm vụ, mà là lời thề từ thời tổ tông Hán tộc: Bảo vật ở đâu, Hán Tiêu ở đó. Bất kỳ kẻ nào chạm đến, giết không tha.

Thạch Nghị, lúc bấy giờ là một trong tam đại trưởng lão của Thiên Đạo Môn, đã luyện đến nửa bước Hóa Thần. Lão ẩn thân cả trăm năm, tìm đường lẻn vào cấm địa. Sau cùng, lão cũng tiếp cận được nơi bảo vật đang được trấn giữ.

> “Ha… đến rồi! Tục Nghịch Kiếm… Hải Long Châu… bảo vật trong truyền thuyết, nay đều sẽ thuộc về ta!”

Chưa dứt câu, mặt hồ trước mắt lão đột nhiên nổi sóng. Hán Tiêu từ đáy băng trồi lên, từng bước đạp lên mặt nước như đứng giữa thiên địa.

> “Loài người tham lam, ngươi cũng muốn chết ở đây sao?”

Thạch Nghị rút pháp bảo ra, ngự pháp kiếm xé gió lao đến, hét lớn:

> “Ta là tu sĩ Thiên Đạo, cớ gì phải sợ một con thú giữ mộ? Giao bảo vật ra, tha mạng cho ngươi!”

Cả hai lập tức giao chiến. Mỗi đòn của Hán Tiêu mang theo áp lực như núi đổ, nhưng Thạch Nghị cũng không kém, bày thiên đại trận, phóng xuất đại pháp Trảm Linh Kinh.

Trận chiến kéo dài mấy ngày đêm. Cả vùng cấm địa long trời lở đất.

Cuối cùng, Thạch Nghị dùng một vòng cổ huyết sắc, là pháp khí cấm luyện từ máu của 99 yêu linh, ép lên cổ Hán Tiêu. Hán Tiêu bị phong ấn nửa thần hồn, sức mạnh yếu đi nhanh chóng.

> “Khụ… ngươi… dám dùng tà pháp với ta?”

> “Hán Tiêu, ngươi sống đủ rồi! Bảo vật này nên thuộc về người có đủ tư cách… như ta!”

Thạch Nghị mỉm cười đắc thắng, đưa tay ra nắm lấy Hải Long Châu.

Ngay khoảnh khắc ngón tay ông ta chạm vào châu ngọc—một luồng cấm chế cổ xưa được kích hoạt.

Từ bên dưới đáy hồ, đạo cấm chế Hán Tiêu tộc để lại trong huyết thủy tầng sâu phóng lên trời, đánh ngược vào thần hồn của Thạch Nghị.

> “Không... Không thể nào! Ta đã phá phong Hán Tiêu rồi mà?!”

Tiếng cười châm chọc của thiên địa vang vọng, khí tức của Hán tộc dâng lên, kéo cả Thạch Nghị và Hán Tiêu vào một vòng xoáy thời không.

Cả hai bị phong ấn — một linh thú mất nửa thần hồn, một kẻ tham lam tự chuốc lấy quả báo.Tuyệt, để ái phi viết đoạn Hán Tiêu xử đẹp Thạch Nghị rồi tuyên thệ với Thảo Nguyệt nha, kéo dài đối thoại ra cho căng hơn, sâu hơn:

 

Trở lại hiện tại, giữa lòng hang động đổ nát—

Hán Tiêu chầm chậm bước tới, móng vuốt rít lên ma sát đá nền, từng bước nặng nề như oán niệm kéo dài chín trăm năm đè lên vai.

Hán Tiêu (trầm giọng, khàn khàn như tiếng đá nghiến):

“Thạch Nghị… ngươi còn nhớ ta không?”

Lão đạo sĩ giật lùi nửa bước, sắc mặt trắng bệch:

“Không… Không thể nào… ngươi… sao ngươi còn sống?!”

Hán Tiêu gằn từng chữ, đôi mắt ánh lên sắc đỏ rực:

“Sống à? Ta bị ngươi phong ấn, bị vây trong cấm chế của chính mình suốt gần một thiên niên kỷ… Ta không quên… từng tiếng cười đắc ý của ngươi, không quên ánh mắt ngươi khi đoạt kiếm, cướp châu.”

Thạch Nghị lắp bắp:

“Ta… ta chỉ… chỉ muốn bảo vật… Chuyện đó… ai trong giới tu đạo chẳng từng làm…”

Hán Tiêu (gầm lên, gió gào theo tiếng nói):

“Ngươi vấy bẩn danh giới tu đạo bằng mưu hèn kế bẩn, ngươi chà đạp lên danh dự của Thần Thú tộc! Hôm nay, món nợ này… phải trả bằng máu!”

Thạch Nghị rút vội một phù chú, hét lớn:

“Phá!”

Một tia linh lực bắn ra, nhưng chỉ sượt qua lông Hán Tiêu, như gãi ngứa.

Hán Tiêu (cười khinh, từ tốn giơ móng vuốt):

“Ngươi nghĩ chút phù lực tàn này ngăn được ta sao?”

Một luồng khí đen từ trong miệng Hán Tiêu phun ra, cuốn lấy Thạch Nghị như cơn lốc. Lão gào thét, thân thể rách toạc, xương cốt gãy vụn, cuối cùng nổ tung trong một tiếng rền chấn động cả lòng động.

Sau đó—

Thảo Nguyệt đang định rời đi, ngự kiếm vừa khởi động thì thân ảnh Hán Tiêu đã chặn trước mặt. Cô hơi nheo mắt, cảnh giác nâng tay đặt lên chuôi Tục Nghịch Kiếm.

Thảo Nguyệt (lạnh giọng):

“Muốn trả thù ta thay lão già đó?”

Hán Tiêu trầm mặc một lúc, rồi cúi đầu thấp:

“Không. Trái lại… ta đến để cảm tạ.”

Cửu U Thiên gãi đầu:

“Hắn… cảm tạ chúng ta?”

Hán Tiêu:

“Nếu không nhờ ngươi cắn đứt vòng cổ, ta vẫn bị phong ấn, mãi không thể siêu sinh. Còn cô…”

(ánh mắt chuyển sang Thảo Nguyệt)

“…cô phá vỡ cấm chế, khiến mọi oán niệm có thể kết thúc. Ta thiếu các ngươi một mạng.”

Thảo Nguyệt (lạnh lùng):

“Vậy thì sao? Ta không cần ai thiếu mạng ta cả.”

Hán Tiêu (bước tới, quỳ xuống):

“Không. Từ nay trở đi, ta sẽ trở thành hộ thuẫn của cô. Dưới danh nghĩa Hán Tiêu—thần thú viễn cổ của Long vực—ta xin thề, chỉ nghe theo lệnh của Thảo Nguyệt, tuyệt không phản bội.”

Cửu U Thiên (nheo mắt):

“Ồ… nghe nghiêm túc ghê ha.”

Thảo Nguyệt nhìn hắn một lúc lâu, rồi phẩy tay áo:

“Tuỳ ngươi. Nhưng nhớ lấy—ta không cần kẻ đi theo vì ân nghĩa. Nếu một ngày ngươi phản bội… ta sẽ đích thân lấy đầu ngươi.”

Hán Tiêu (cười nhẹ, cúi đầu):

“Ta không quên lời này.”


Ngọc Chiêu đứng cách đó không xa, vội vàng chạy lại khi thấy bóng Thảo Nguyệt dần hiện ra từ mặt nước:

Ngọc Chiêu:

“Cô đi đâu vậy? Ta chờ lâu đến phát lo rồi đấy…”

Thảo Nguyệt liếc nàng, giọng trầm tĩnh, ánh mắt không chút dao động:

“Không cần lo.”

Ngọc Chiêu:

“Nhưng mà… ta tưởng cô gặp chuyện gì rồi. Vừa rồi linh khí dưới hồ dao động dữ dội đến mức ta cũng thấy khó thở…”

Thảo Nguyệt:

“Giải quyết xong rồi.”

Ngọc Chiêu hơi nghẹn lời, ánh mắt lướt qua sợi dây chuyền kỳ lạ nơi cổ Thảo Nguyệt, định hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.

Từ bên trong áo, Cửu U Thiên vươn đầu ra, thở hổn hển:

“Hừ… lần sau đừng có kéo ta vô mấy chuyện điên rồ thế nữa. Cái gã Hán Tiêu đó suýt nữa cạp đầu ta luôn rồi đấy!”

Thảo Nguyệt lạnh nhạt đáp, không thèm quay đầu:

“Nếu sợ thì lần sau khỏi đi.”

Cửu U Thiên:

“Ta không sợ! Ta chỉ đang… cân nhắc chiến lược rút lui hợp lý thôi!”

Ngọc Chiêu nhìn hai người bọn họ, vẻ bối rối càng rõ rệt:

“Rốt cuộc hai người đã xuống đó làm gì vậy…?”

Thảo Nguyệt:

“Không cần biết.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play