Chương 6 : Nội Môn Tranh Đoạt - Tầm Quang Chi Giới
Trong căn phòng đá đơn sơ của ngoại môn, hương trầm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí. Ánh nắng xuyên qua khe cửa, rọi lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Thảo Nguyệt. Toàn thân cô chìm trong thiền định, linh khí tụ về quanh thân như sương mù mỏng.
Một bàn tay khẽ lay vai cô, giọng Ngọc Chiêu vang lên nhỏ nhẹ nhưng khẩn thiết:
– Thảo Nguyệt... Thảo Nguyệt... dậy đi, có tin nóng đây.
Mi mắt lay động, Thảo Nguyệt từ từ mở mắt. Đôi con ngươi sâu thẳm như đáy vực, lạnh lẽo mà bình tĩnh. Cô lặng lẽ nhìn Ngọc Chiêu, giọng không hề có một tia ấm áp:
– Chuyện gì... Ta đang thiền định, cô đừng làm phiền ta vô cớ nữa.
Ngọc Chiêu có chút lúng túng, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ hào hứng:
– Hôm nay có bảng danh sách công bố rồi! Cuộc tranh tài giữa các đệ tử ngoại môn để tuyển chọn mười người ưu tú vào nội môn! Cơ hội để đổi đời đây, Thảo Nguyệt!
Nghe vậy, Thảo Nguyệt khẽ cụp mắt. Không nói gì, nhưng bên trong, dòng suy nghĩ đã bắt đầu chuyển động.
“Tranh tài à... Nếu lọt vào nội môn, ta sẽ có quyền ra vào tàng thư các chi nhánh, tiếp cận công pháp cao cấp, thậm chí có cơ hội được chỉ điểm trực tiếp bởi các trưởng lão. Một bước lên trời...”
Cô đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên tay áo, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra ngoài sân viện, giọng thản nhiên nhưng không giấu được ẩn ý sâu xa:
– Một cơ hội để tiến nhanh hơn trên con đường tu đạo... vậy thì ta sẽ không bỏ qua.
Ngọc Chiêu lặng người một chút trước khí chất của cô, lẩm bẩm:
– Cậu lúc nào cũng bình tĩnh như thế, không thấy hồi hộp gì sao?
Thảo Nguyệt không đáp, chỉ quay người bước ra khỏi phòng. Giọng nói lạnh lẽo vang lên, đủ khiến người khác cảm thấy sống lưng lạnh buốt:
– Hồi hộp là cảm xúc của kẻ yếu. Ta đến là để lấy vị trí, không phải để cầu may.
Ánh mặt trời ban sáng soi rọi khắp quảng trường ngoại môn. Một đường kiếm quang vẽ ngang bầu trời rồi hạ xuống như sao rơi — Thảo Nguyệt đứng trên kiếm, áo bào lay động, thần sắc lạnh nhạt, không buồn liếc ngang ngó dọc.
Bên dưới, đã có hàng trăm đệ tử ngoại môn tề tựu. Ai nấy đều ánh mắt rực lửa, người thì khẽ siết chuôi kiếm, kẻ lại thấp giọng thì thầm chiến thuật với đồng bạn. Không khí căng như dây đàn. Ngọc Chiêu vừa đáp xuống phía sau Thảo Nguyệt, thở gấp vì hào hứng:
– Nhiều người ghê… lần này xem ra cạnh tranh căng thật đấy.
Phía trước, một sư huynh nội môn y phục chỉnh tề bước lên đài cao, tay cầm bảng ngọc thông báo, ánh mắt đảo qua đám đông, giọng vang như chuông đồng:
– Các đệ tử, xin chú ý.
– Đây là Tầm Quang Chi Giới lần thứ 153 do Hắc Ngọc Tông tổ chức, cũng là cơ hội duy nhất trong năm để tiến vào nội môn.
– Trong ba ngày tới, các ngươi sẽ được đưa vào một bí cảnh cổ xưa — nơi linh khí hỗn loạn, yêu thú hoành hành, cơ duyên và tử vong đan xen.
– Tất cả tu sĩ tham dự được phép sử dụng bí pháp, linh thú, bảo vật hay thậm chí là thủ đoạn đặc biệt — miễn sao sống sót đến cuối cùng.
Một làn sóng xôn xao lan qua đám đông.
Sư huynh nội môn tiếp lời, giọng trầm xuống:
– Mười người cuối cùng còn sống sót sẽ được phong làm đệ tử nội môn chính thức. Ngoài ra, tiêu diệt yêu thú trong bí cảnh có thể ngẫu nhiên nhận thưởng — bao gồm: mười viên linh thạch sơ cấp, năm viên linh thạch trung, và một viên linh thạch cực phẩm duy nhất.
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt nghiêm lạnh quét qua toàn trường:
– Và hãy nhớ kỹ… mọi hậu quả trong bí cảnh, bao gồm thương tích hay tử vong, môn phái đều không chịu trách nhiệm.
– Những ai cảm thấy bản thân không đủ can đảm hoặc thực lực, có thể rời khỏi ngay từ bây giờ.
Một vài người trong đám đông nuốt khan, có kẻ tay run khẽ lùi lại, nhưng cũng có ánh mắt càng thêm kiên định. Không ai lên tiếng rút lui.
Thảo Nguyệt lặng im, mắt dán về phía đài cao, nhưng ánh mắt ấy như đã nhìn xuyên qua sương mù bí cảnh phía trước. Cô khẽ lẩm bẩm, chỉ đủ mình cô nghe thấy:
– Sẽ có máu đổ... nhưng không phải là máu của ta.
Một tên tu sĩ trẻ tuổi, mặt mũi sáng sủa nhưng ánh mắt đầy tự phụ, bước đến trước mặt họ, liếc nhìn cả hai một lượt rồi nhếch mép:
– Hai vị cô nương cũng tham gia tranh đoạt nội môn sao? Không biết đã chuẩn bị được gì rồi? Hay là chỉ định vào đó rồi trốn một góc cho đến khi hết ba ngày?
Ngọc Chiêu nhíu mày, định nói gì đó thì Thảo Nguyệt khẽ nghiêng đầu liếc tên kia, ánh mắt bình thản như nước giếng sâu:
– Mỗi người có con đường riêng để sinh tồn. Nếu ngươi quá rảnh, nên lo cho bản thân trước thì hơn.
Tên tu sĩ hơi sững người trước giọng nói điềm tĩnh ấy. Không có sự khiêu khích, không có sự sợ hãi. Chỉ là... một câu nói đơn giản, lạnh đến sống lưng.
Hắn cười gượng, lùi một bước:
– Chậc, thú vị đấy. Hy vọng trong bí cảnh, ta còn cơ hội gặp lại cô để kiểm chứng thực lực.
Ngọc Chiêu quay sang thì thầm:
– Nguyệt tỷ, cái tên đó là Tạ Kỳ, đệ tử có thực lực không tệ trong nhóm ngoại môn, nghe nói từng một mình chém chết một con yêu thú Nhị giai.
– Ừm,(Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có ý dò xét)
_ Tạ kỳ?…. thực lực hắn không đơn giản như vẻ ngoài, mình cũng nên đề phòng
Thảo Nguyệt đáp lại nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn bình thản quét nhìn xung quanh, dường như không để tâm lắm đến những ánh mắt đang quan sát mình từ các hướng. Ngón tay cô khẽ chạm vào chuôi kiếm đeo sau lưng, kiểm tra lại cảm ứng với Tục Nghịch Kiếm — vẫn ổn.
Một nữ tu khác bước đến, nhìn Ngọc Chiêu rồi lại nhìn Thảo Nguyệt, ánh mắt có phần sắc bén:
– Hai người các ngươi không quen mặt, chắc là mới nhập môn gần đây? Trong Tầm Quang Chi Giới, yếu kém không chỉ là chết, mà còn là mất mặt trước cả môn phái. Ta khuyên hai người nên biết lui đúng lúc.
Ngọc Chiêu siết chặt nắm tay, còn chưa kịp phản ứng thì Thảo Nguyệt khẽ nghiêng người về trước, ánh mắt không hề lay động:
– Cảm ơn lời khuyên. Nhưng ta không bước vào để đo lòng người khác. Chỉ cần sống sót và mạnh hơn hôm qua là đủ.
Nữ tu nhướng mày, bật cười mỉa:
– Lời lẽ văn vẻ. Chúng ta xem thử ngươi sống sót kiểu gì.
Nàng ta bỏ đi, để lại không khí có phần căng thẳng. Ngọc Chiêu bĩu môi:
– Nguyệt tỷ bình tĩnh thật đấy... Nếu là muội chắc đã bật lại cho sướng miệng.
– Phí lời với người không đáng chỉ tổ mệt. Cô giữ sức đi, ba ngày trong đó sẽ dài hơn cô tưởng.
Ngọc Chiêu gật đầu, ánh mắt tràn đầy tin tưởng nhìn Thảo Nguyệt:
– Muội biết rồi, tỷ tỷ.
Tiếng trống vang lên ba hồi giữa không trung, chấn động cả dãy núi. Mặt đất khẽ rung nhẹ, linh khí trong thiên địa đột ngột khuấy động, như thể có thứ gì đó đang thức tỉnh sau giấc ngủ dài.
Sư huynh nội môn cầm bảng thông báo tiến lên phía trước, linh lực quanh người tỏa ra khiến không ai dám lơ là. Hắn giơ tay chỉ vào hư không trước mặt.
– Tầm Quang Chi Giới, khai môn!
Một đạo ánh sáng chói lòa bắn lên từ linh thạch trận dưới chân hắn. Ngay sau đó, hư không nứt ra thành từng đường vân mảnh như tơ. Một cánh cổng khổng lồ hiện ra — đen tuyền như mực, viền lấy ánh lam quang lượn lờ. Trên cánh cổng có khắc những hoa văn kỳ dị, như muốn hút lấy linh hồn của kẻ nhìn vào.
ẦM!
Hai cánh cửa từ từ mở ra, một luồng khí tức cổ xưa và lạnh lẽo phả ra khiến các đệ tử ngoại môn lùi lại một bước theo bản năng. Trong cánh cổng là một vùng sương mù mờ ảo, không thấy rõ bên trong có gì, nhưng tất cả đều cảm nhận được — nơi đó không đơn giản.
Sư huynh nội môn lên tiếng:
– Mỗi người chỉ được truyền tống một lần. Không quay lại được giữa chừng. Trong ba ngày, sinh tồn là ưu tiên hàng đầu. Sau ba ngày, cổng sẽ tự mở lại. Mười người còn sống và có tích điểm cao nhất sẽ chính thức bước vào nội môn.
– Bắt đầu truyền tống!
Từng ánh sáng dịch chuyển bắt đầu bốc lên từ dưới chân các đệ tử, truyền tống từng người một vào trong bí cảnh.
Ngọc Chiêu hít một hơi sâu, run nhẹ:
– Nguyệt tỷ... đi thôi.
Thảo Nguyệt gật đầu, ánh mắt không chớp lấy một lần. Khi ánh sáng truyền tống bao phủ cả hai người, cô khẽ nói:
– Giữ vững tinh thần. Đừng lạc nhau.
Quay lại thời điểm trước đó
Dưới ánh sáng mờ ảo của linh động, Thảo Nguyệt vẫn ngồi thiền định, đôi mắt khép hờ, hít thở đều đặn. Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm nhưng có vẻ mệt mỏi vang lên phía sau cô.
– Tước vũ…
Viêm Cơ bước ra từ màn sương mù, ánh sáng xung quanh dường như nhạt đi khi cô xuất hiện. Sự kiệt lực trong giọng nói của cô rõ rệt, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ uy nghiêm vốn có.
– Ta đã chỉ dạy cô các đạo pháp cơ bản của mình, tất cả đều đã trao cho cô rồi.
Thảo Nguyệt mở mắt, không vội vàng đứng dậy, chỉ khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Viêm Cơ đầy tĩnh lặng.
Viêm Cơ tiếp lời, giọng có chút yếu ớt:
– Sử dụng công pháp quá nhiều... thần lực của ta đã suy kiệt không ít. Ta nghĩ mình sẽ phải bế quan rất lâu... Cô lần này phải tự bảo vệ bản thân rồi.
Thảo Nguyệt hơi nhíu mày, nhưng không có dấu hiệu lo lắng. Cô đứng dậy, quay lại nhìn Viêm Cơ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết:
– Vậy thì, tôi sẽ tự đứng vững. Cảm ơn bà đã chỉ dạy. Tôi sẽ không để bà thất vọng.
Viêm Cơ mỉm cười, ánh mắt như xuyên qua Thảo Nguyệt, mang một vẻ kỳ vọng sâu sắc:
– Ta không lo lắng về cô, Nguyệt Nhi. Đừng quên, sức mạnh của cô không chỉ đến từ những gì ta dạy. Nó đến từ chính nội tâm của cô.
Cô không đáp lại, chỉ nhẹ gật đầu, như thể đã hiểu thấu mọi điều.
Khi ánh sáng chói lòa từ Tầm Quang Chi Giới bùng lên, cả không gian như bị xé rách. Thảo Nguyệt cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, rồi ngay lập tức bị hút vào một luồng xoáy không gian. Trong khoảnh khắc đó, âm thanh, ánh sáng và cảm giác đều biến mất – chỉ còn một khoảng trống vô tận.
Rồi đột ngột – phịch!
Hai thân ảnh rơi xuống giữa một hòn đảo lơ lửng khổng lồ giữa bầu trời. Gió thổi lồng lộng, từng lớp mây trôi bên dưới như biển mực trắng.
Ngọc Chiêu lồm cồm ngồi dậy, mắt mở to nhìn khung cảnh bao la trước mặt:
– Nguyệt tỷ… đây là… Thần giới sao?
Trước mặt họ là một vùng sa mạc rộng lớn, cát vàng trải dài tận chân trời. Xen lẫn trong lớp cát là những cột đá khổng lồ cắm rải rác, thân trụ bị phong hóa, loang lổ các đường nứt, nhưng vẫn hiện rõ những dòng cổ tự như rồng bay phượng múa. Một số cột đá tỏa ra linh khí mờ nhạt, một số khác thì âm u đến rợn người.
Thảo Nguyệt bước về phía trước vài bước, ánh mắt quét ngang các trụ đá.
– Những cổ tự này… không phải chỉ là trang trí. Chúng là một loại kết giới.
Cô đặt tay lên một trụ đá gần đó, linh thức lan ra như thủy triều quét qua mặt cát.
– Có một mạch năng lượng chạy khắp sa mạc, dường như dẫn đến trung tâm của hòn đảo.
Ngọc Chiêu run nhẹ, tay ôm lấy pháp khí bên hông:
– Tỷ tỷ, có cảm giác như có thứ gì đó đang dõi theo chúng ta…
– Cảm giác của cô không sai. Nơi này... không chỉ có chúng ta.
Thảo Nguyệt rút kiếm sau lưng ra, ánh sáng lam nhạt lóe lên dọc theo lưỡi thép. Vẻ mặt cô vẫn bình thản, ánh mắt lạnh như nước giếng cổ.
– Đi thôi. Sa mạc này không phải nơi để dừng lại quá lâu.
Cát dưới chân cô chuyển động nhẹ khi bước đi, gió gào rú mang theo tiếng vọng mơ hồ từ sâu trong hư không. Ngọc Chiêu lật đật chạy theo, bóng hai người nhanh chóng hòa vào ánh nắng chói chang của sa mạc, tiến thẳng vào tâm điểm của hòn đảo lơ lửng kỳ bí.
Bầu trời phía trên mờ mịt, từng cụm mây đen từ đâu kéo đến, cuồn cuộn như báo hiệu điềm chẳng lành. Lúc này, gã tu sĩ đang ẩn nấp sau một cột đá, đôi mắt hằn tia tham lam và tàn độc. Hắn thì thầm như thể sợ chính mình đánh động không khí:
– Haha... cứ để hai con nhóc này làm kẻ mở đường. Khi bảo vật xuất hiện, ta sẽ giết chúng trong nháy mắt, thu sạch mọi thứ không tốn một giọt linh lực. Miễn sao chúng không phát hiện ta là được…
Hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười độc ác ẩn sau lớp áo choàng bụi bặm, tay siết chặt lấy thanh đoản kiếm có vết máu khô dính nơi chuôi.
Trong khi đó, phía xa, Thảo Nguyệt và Ngọc Chiêu vẫn tiến bước trên nền cát nóng rẫy. Gió không lớn, nhưng không khí lại ngột ngạt như bị đè nén bởi một bàn tay vô hình.
Ngọc Chiêu thở phì một hơi, mồ hôi lấm tấm trên trán:
– Nguyệt tỷ… chỗ này… chỗ này rốt cuộc rộng đến mức nào vậy… chúng ta đã đi cả buổi mà chẳng thấy cái gì ngoài đá với cát cả…
Thảo Nguyệt không trả lời ngay. Cô dừng lại, đôi mắt lạnh lẽo quét một vòng xung quanh. Ngón tay cô giơ lên đặt ngang sống mũi, ánh mắt thoáng lóe vẻ nghi hoặc.
– …Không đúng. – Giọng cô trầm xuống – Cảnh vật này… cảm giác cứ như… ta đã đi qua nó rồi.
Rồi, không do dự, Thảo Nguyệt rút Tục Nghịch Kiếm ra, vung nhẹ một đường ngang vào cây cột gần nhất. Một tiếng xoẹt vang lên, cột đá nứt ra một đường dài từ giữa thân đến tận gốc. Nhưng chưa đầy ba giây sau, những vết nứt đó bắt đầu co rút lại như da thịt lành lặn – hoàn toàn phục hồi nguyên trạng.
– Không thể đánh dấu… tất cả đều được phục hồi…
Cô lùi một bước, mắt nhìn quanh – nhanh hơn, sâu hơn.
– …Không lẽ nào…
Đúng lúc ấy, góc nhìn từ cao trên không trung chuyển đổi – hiện ra một trận đồ khổng lồ, gồm 33 cột đá tạo thành một vòng tròn, nối nhau bởi các đường mạch pháp ẩn hiện dưới cát. Toàn bộ khu vực… chính là một pháp trận mê tung kết hợp cấm chế!
– Chết tiệt. Cả cái sa mạc này là một cấm giới khép kín.
ẦM!!!
Một tiếng nổ trời long đất lở vang lên. Gió bốc cát tung mù trời, khiến cả hai phải lùi bước. Nhưng nhờ có lớp kết giới do Hán Tiêu ngọc tạo ra, họ tạm thời chưa bị hất văng ra ngoài.
Ngọc Chiêu lùi về sau, hét lên:
– Tỷ tỷ! Cái gì vậy!? Sao đất rung dữ vậy!?
Thảo Nguyệt chưa kịp đáp, thì mặt cát phía trước đã lõm xuống như bị hút sạch. Một vòng xoáy tam giác tựa như một cánh cổng quỷ bắt đầu mở ra. Từ đó… một cánh tay khổng lồ, đen kịt, đầy gai nhọn từ từ trồi lên. Da thịt nó nứt nẻ, từng luồng ma khí đen đậm trào ra từ từng khe nứt như mực tàu.
Một con Ma Thần, cao hơn hai trượng, cuối cùng cũng bò ra khỏi sa mạc.
Nó không có mặt – thay vào đó là một cái đầu bị bao phủ bởi hàng chục con mắt đỏ rực, chớp nháy liên tục như muốn lột trần tâm trí người khác. Nó gầm lên, tiếng gầm khiến mạch pháp trong cát chấn động dữ dội.
– RAAAAAGGGHHH!!!
Ngọc Chiêu bịt tai ngồi sụp xuống đất, mặt tái mét:
– Nguyệt… Nguyệt tỷ… cái quái gì… là cái gì vậy…!?
Thảo Nguyệt siết chặt chuôi kiếm, môi mím lại. Ma khí xung quanh con quái vật này quá nồng đậm, từng luồng từng luồng như dây xích trói buộc không khí, làm mọi hành động đều chậm đi.
– Ma Thần cấp thấp… nhưng với thực lực hiện tại của ta… không thể tiêu diệt nhanh được.
Tục Nghịch Kiếm bay lên, xoay tròn quanh cô, sẵn sàng công kích.
Cô hét khẽ:
– Tấn công – vị trí yếu điểm phía ngực!
Tục Nghịch Kiếm lao đến như tia chớp, đâm vào ngực Ma Thần – nhưng chỉ tạo một vết rạch nông, khiến quái vật gào lên và phản công dữ dội.
Thảo Nguyệt bị chấn lùi, chân kéo dài một rãnh sâu trên cát. Một dòng máu trào nơi khóe miệng, nhưng sắc mặt cô không thay đổi.
– Khả năng phòng thủ quá cao… Linh lực của ta cũng đang bị cấm giới làm suy yếu.
Ma Thần lại gầm lên, bốn cánh tay phụ mọc ra từ lưng nó, đồng loạt vươn ra nhằm bắt lấy cô.
– Ngọc Chiêu! Lui về sau ba mươi bước! Không được bước vào pháp trận nữa!
Ngọc Chiêu cắn môi chạy khỏi phạm vi trận pháp. Lúc này, ánh mắt Thảo Nguyệt lạnh như băng, tay trái bắt ấn, tay phải điều khiển kiếm.
– Không thể hạ nó lúc này… nhưng chí ít, ta có thể phong tỏa một nửa hành động của nó!
Từ bàn tay cô, pháp quyết Viêm Cơ từng dạy bùng phát, ánh lửa tím sẫm hiện lên, quấn lấy cánh tay Ma Thần, đốt rực trong tiếng gầm giận dữ.
ẦM!!!
Ma Thần gào rống giữa biển cát, thân thể cao tới mấy trượng rung chuyển từng bước. Bàn tay đầy gai nhọn vung lên, tạo ra một trận cuồng phong thổi tung lớp cát dày hàng trượng, cột đá quanh vùng cũng bị xé toạc, bụi mù trời đất.
Thảo Nguyệt lao lên như một tia chớp.
“Vút!” – tiếng gió rít ngang tai khi Tục Nghịch Kiếm chém thẳng vào sườn phải Ma Thần, tạo ra một vệt đỏ rực dài gần nửa trượng. Máu đen tóe ra, mùi tanh nồng nặc.
– Tiếp theo... là tim mày. – Giọng cô lạnh băng.
Ma Thần gầm lên, quăng thẳng nắm đấm xuống, “ẦM!!!” – mặt đất nứt toác. Thảo Nguyệt nhanh chóng lộn người sang một bên, tạo thủ ấn. Một luồng hỏa linh khí xoay vòng dưới chân cô, Bạo Liệt Hỏa Ấn bắn thẳng vào mặt Ma Thần!
“PHỰC!” – gương mặt gớm ghiếc cháy xém, nhưng nó vẫn trụ vững. Bàn tay khổng lồ táp tới. Cô vung kiếm đỡ – “CHOANG!!” – cả người bị chấn động dội ngược ra sau hơn trượng, thân thể cắm sâu xuống cát, bốc khói nhẹ.
– Khốn kiếp… đúng là da dày thật. – Cô thở dốc, cánh tay cầm kiếm run nhẹ, máu rỉ ra từ khóe môi.
Ma Thần không cho thời gian nghỉ, nó gầm lên rồi búng người lao đến, tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Một cú đấm xuyên gió, mang theo sức nặng như sơn nhạc.
“ẦM!!!”
Một vùng cát khổng lồ bị dập nát. Nhưng Thảo Nguyệt đã nhảy vọt lên không trung từ trước đó, Tục Nghịch Kiếm ánh tím xoay vòng quanh tay.
– Cấm khí thứ ba – Trảm Linh Phệ Tâm.
Lưỡi kiếm chém xuống!
“Vút—!!”
Một đường kiếm cong cong, gào thét như ma rít xuyên không khí, cắm vào cổ Ma Thần. Nó gầm lên, loạng choạng lùi lại.
– Hự... – Cô khụ ra máu, rõ ràng kiếm này đã hút lấy một phần linh lực quá lớn.
Bụng cô rách toạc một đường, từ lúc nãy tránh không kịp. Máu nhuộm đỏ vạt áo.
Ma Thần giận dữ vung tay lần nữa, một đạo sát khí đen sì từ móng vuốt bắn tới như móc câu, rít một đường dài qua cát.
“Chết đi!!!”
Thảo Nguyệt chống kiếm, lảo đảo, nhưng không lui bước. Cô khẽ lẩm bẩm:
– Nếu ngã ở đây... thì lấy gì để giết bọn chúng sau này?
Hai tay nắm kiếm, thần lực rút đến cực hạn. Hơi thở hỗn loạn, mồ hôi đổ ròng.
Cô bước tới — từng bước, từng bước – lưỡi kiếm rung nhẹ theo nhịp tim.
– Đến đây... – Ánh mắt cô lạnh như vực thẳm.
Tục Nghịch Kiếm phát ra tiếng rít the thé. Cửu U Thiên trong kiếm kêu gào:
– Ê khoan—ta chưa khôi phục hoàn toàn, nếu cưỡng ép nữa thì—
– Im. Đâm là đâm.
Và cô xé gió, lần cuối cùng lao tới, toàn bộ pháp lực gói vào một chiêu.
“RĂNG!”
Lưỡi kiếm cắm thẳng vào bụng dưới Ma Thần, xuyên đến tận xương sống. Nó gào lên dữ dội, thân hình khổng lồ rơi rầm rầm xuống cát như sập cả trời đất. Lúc va chạm, cả sa mạc rung chuyển. Cát bay mù trời.
Thảo Nguyệt ngã xuống đầu gối, chống tay thở hổn hển, máu nhỏ từng giọt trên lưỡi kiếm.
– Khốn kiếp... vẫn sống à... – cô nghiến răng, ánh mắt như sắt lạnh.
Phía sau một cột đá cách đó không xa, ánh mắt sắc lẻm của Ngọc Chiêu lóe lên khi phát hiện một bóng đen đang dịch chuyển lặng lẽ giữa các tảng đá đổ nát. Gã tu sĩ mặc áo choàng xám tro, thân hình gầy gò, gương mặt lấm lem, nhưng hai mắt rực lên sát khí khi thấy Ma Thần đang bị cầm chân.
– “Giờ là lúc ra tay...” – Hắn thì thầm, tay rút ra một phi đao sắc bén, lấp lánh hàn quang.
Nhưng ngay lúc hắn vừa cử động…
“Ầm!”
Một tia sáng màu xanh nhạt bay thẳng tới, đâm sượt qua gò má hắn, để lại vết cắt rớm máu. Gã tu sĩ giật mình quay lại, chỉ thấy Ngọc Chiêu đứng giữa cát bụi mịt mù, ánh mắt không còn vẻ ngây thơ thường ngày.
– “Ngươi tính làm gì tỷ tỷ của ta vậy?”
Hắn nheo mắt, cười nhạt.
– “Chậc, luyện khí tầng 4? Một con nhóc như ngươi mà cũng dám ra tay à? Cút trước khi ta đổi ý.”
Ngọc Chiêu nắm chặt lấy Thanh Huyễn Tụ Linh Kiếm – một thanh kiếm nhỏ, mỏng, thích hợp cho tốc độ và linh hoạt. Khóe môi cô nhếch nhẹ:
– “Không giỏi thì không có nghĩa là không dám. Đến đi!”
Vút! – cô lao đến, tung một nhát chém ngang eo. Gã tu sĩ nhanh chóng đỡ bằng trường kiếm, tạo ra tia lửa tóe ra từ va chạm linh khí.
– “Muốn chết thì ta cho toại nguyện!”
Gã vận khí, phi thân lên không rồi đâm xuống như chớp. Ngọc Chiêu lách qua, mũi chân xoay trên mặt cát, tay vẽ nhanh một thủ ấn.
– “Phong Tiễn!”
Từ mũi kiếm bắn ra ba tia gió sắc như đao, xoáy mạnh vào hắn. Gã tu sĩ nhíu mày, nghiêng người né tránh, nhưng một luồng gió rạch toạc áo hắn, để lại vết thương dài bên sườn.
– “Con nhãi này!”
Hắn nổi điên, tụ linh lực vào tay trái, đánh ra một Chưởng Ảnh Tử Vân, hắc khí cuồn cuộn, đè ép tới. Ngọc Chiêu vừa né vừa thở gấp, trán rịn mồ hôi. Cô vội tụ linh lần nữa, hai tay run nhẹ:
– “Pháp ấn Trấn Tâm – Linh Phong Trụ!”
Một cột gió xoáy quanh người cô như lớp phòng hộ, nhưng khi Chưởng Ảnh va chạm, cả cột gió lẫn thân thể Chiêu bị đánh văng ra phía sau.
“Phập!” – cô đập vào một cột đá, máu trào ra từ miệng. Tay cô vẫn siết chặt kiếm, ánh mắt kiên cường.
– “Không được... mình phải giữ hắn lại... cho tới khi tỷ tỷ xong trận bên kia...”
Gã tu sĩ bước tới, cười lạnh:
– “Lá gan lớn thật đấy... nhưng mà ngươi không sống qua nổi ba chiêu tiếp theo đâu.”
Ngọc Chiêu chống tay đứng dậy, lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt không hề có ý lui bước.
Một tiếng gầm chấn động sa mạc.
Thân thể khổng lồ của Ma Thần vung lên lần nữa, sáu cánh tay đầy gai của nó giáng xuống, mỗi cú đánh là một trận cuồng phong cuốn tung cả cát đá, khiến mặt đất nứt toác từng đường dài như mạng nhện.
Giữa cơn lốc ấy, Thảo Nguyệt lảo đảo lùi lại, quần áo rách xước, máu loang trên tay áo. Nàng thở dốc, mồ hôi nhỏ giọt theo thái dương, nhưng ánh mắt vẫn như băng lạnh.
– “Khốn kiếp...” – nàng khẽ lầm bầm, kiếm run nhẹ trong tay.
Tục Nghịch Kiếm – giờ đây đã kết hợp với linh hồn Cửu U Thiên – khẽ rung lên như cảm nhận được sát khí từ đối thủ. Một vệt ánh sáng tím mờ nhạt dâng lên quanh lưỡi kiếm, nhưng vẫn chưa đủ mạnh để đâm xuyên phòng ngự của Ma Thần.
– “Cửu U Thiên... ngươi còn đánh được không?”
Từ sâu trong thân kiếm vọng ra một giọng nói thô cứng, pha chút cay cú:
– “Ta sẽ chiến đấu với cô đến cùng... trừ khi cô chết trước.”
– “Tốt.”
Không cần thêm một lời nào, Thảo Nguyệt giơ kiếm lên, khí tức quanh người nàng giao hòa với kiếm ý – lưỡi kiếm vút qua không trung, phát ra âm thanh như rít gió cắt da.
“Tứ Pháp – Trảm Liên Hoàn!”
Một chuỗi bốn nhát kiếm xé gió lao đến Ma Thần từ các hướng – ngang, chéo, dọc, xoáy. Mỗi đường kiếm đánh bật cát bụi thành vòng xoáy cát nhỏ. Nhưng…
“RẦM!”
Một cánh tay khổng lồ của Ma Thần giáng xuống, ngang nhiên đỡ cả bốn kiếm, thân thể nó chấn động nhưng không tổn hại bao nhiêu.
Ma Thần gào lên, há miệng phun ra một luồng sương đen đặc sệt, mùi tanh tưởi lan ra như xác thú phân hủy.
– “Khốn nạn!” – Thảo Nguyệt rít lên, vung kiếm chém ngang sương mù, nhưng thân ảnh Ma Thần đã biến mất khỏi tầm mắt.
“BÙM!” – một lực ép từ phía sau đánh vào lưng nàng, khiến cả người bị hất văng, đập vào cột đá sau lưng vang lên tiếng “rắc” nặng nề.
Nàng lồm cồm bò dậy, máu từ khóe miệng rơi xuống cát nóng. Tục Nghịch Kiếm vẫn trong tay, nhưng bàn tay nàng đang run – cả linh lực lẫn thể lực đều sắp cạn.
Từ trên cao, Ma Thần hạ xuống như một vì sao chết chóc.
– “HAAAA!”
Thảo Nguyệt siết chặt chuôi kiếm, bật người lên, khí lực cuối cùng bộc phát – nàng xoay người giữa không trung, đâm thẳng vào mắt trái của Ma Thần!
“PHẬP!”
Mũi kiếm xuyên qua một lớp vảy, đâm trúng một phần nhục nhãn, khiến Ma Thần rống lên thảm thiết. Nhưng ngay sau đó, nó quật nàng xuống đất bằng một cánh tay khác.
“ẦM!!”
Một hố sâu in hình thân thể Thảo Nguyệt, bụi bay mù trời.
Nàng nằm đó, thở dốc từng hơi ngắt quãng, mắt mờ đi một thoáng, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm không buông.
– “…Ta vẫn còn tỉnh… ta vẫn chưa thua được…”
Cửu U Thiên – giờ đây linh thức dính liền với nàng – thở phì ra:
– “Nếu ngươi chết, ta cũng chôn cùng ngươi. Nên ráng mà sống.”
Thảo Nguyệt nhếch môi, ánh mắt sáng lên một tia quyết liệt:
– “…Được"
Một tia sáng xanh lam lóe lên từ thanh kiếm của Thảo Nguyệt, ánh sáng ấy bắn ra mạnh mẽ như một tia chớp, đánh mạnh vào bụng Ma Thần. Cả thân hình khổng lồ của nó run lên dữ dội, nhưng không ngã. Vết thương chỉ tạo ra một vết rách sâu, thứ ánh sáng đen kỳ dị văng ra từ cơ thể nó, bốc lên mùi thối rữa kinh hồn. Nhưng Ma Thần vẫn đứng vững, quát lên một tiếng rống như trời sập, đầy giận dữ và đau đớn.
Thảo Nguyệt nhíu mày, kiếm của nàng quay lại trong không trung, ánh sáng vừa lóe lên thì bỗng một tiếng “vù vù” vang lên. Một bóng đen chớp mắt lao tới.
Hán Tiêu.
Với tốc độ kinh hồn, hắn như một tia chớp xé gió, xuất hiện ngay trước mặt Ma Thần. Hắn mở miệng, hàm răng nhọn hoắt lóe lên ánh sáng như một thanh kiếm sắc, rồi vồ lấy bụng Ma Thần.
“KÀO!”
Cả một vết xé to lớn xuất hiện trên bụng Ma Thần, hàm răng của Hán Tiêu cắm sâu vào. Thực lực của hắn mạnh mẽ đến mức một cú cắn đã xé toang bụng Ma Thần, những hỗn hợp đen kịt, nhớt nhúa trào ra như một dòng suối chết.
Cả không gian như rung chuyển, và trước khi Ma Thần kịp kêu lên tiếng nào, máu tươi phun ra từ vết thương, thân thể khổng lồ của nó xiêu vẹo rồi bắt đầu ngã xuống.
Thảo Nguyệt đứng dậy, nắm chặt kiếm, chân bước nhẹ đến gần, ánh mắt đầy sát khí, nghĩ rằng chỉ cần đâm thêm một nhát nữa là kết thúc. Nhưng khi nàng chuẩn bị ra tay, bỗng dưới chân Ma Thần đất bắt đầu quay cuồng.
Một thứ lực lượng không thể thấy được từ dưới lòng đất kéo Ma Thần, một lực xoáy mạnh mẽ từ phía dưới. Cả sa mạc rung chuyển, cát bụi bốc lên như cuồng phong, từng tiếng vang dữ dội như một thế giới sụp đổ. Ma Thần ngã xuống như bị kéo xuống một vực sâu, bàn tay cố gắng bám vào đất nhưng chỉ càng lún sâu hơn.
Ầm!
Ngay lập tức, Ma Thần bị kéo xuống dưới mặt đất, dưới lớp cát đen biến mất vào một hố sâu mà từ đó không thể nhìn thấy gì. Lực lượng kỳ dị đó cứ thế kéo Ma Thần xuống tận cùng.
“BÙM!”
Lúc này, từ giữa không trung, một viên linh thạch trung phẩm lăn ra từ thân thể Ma Thần, phát ra một ánh sáng nhạt. Viên linh thạch tỏa sáng như một ngôi sao nhỏ, rơi tự do xuống đất, rơi vào trong vòng tròn cát.
Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện: nơi Ma Thần ngã xuống, bị kéo vào tam giác quỷ dưới lòng đất, để lại một dấu vết sáng lấp lánh như một bí mật vẫn còn chưa được hé mở.
Thảo Nguyệt bước đến, ánh mắt rơi vào viên linh thạch. Một cảm giác quen thuộc lướt qua người nàng
Thảo Nguyệt bước tới gần viên linh thạch trung phẩm, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc khi cô đang chuẩn bị thu nó lại. Nhưng đột nhiên, một tiếng cười gian xảo vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi.
– “Này này... đừng có mừng vội chứ...”
Thảo Nguyệt giật mình, ánh mắt lập tức quay về phía âm thanh đó. Một tu sĩ lạ mặt bước ra từ bóng tối, nụ cười gian xảo treo trên môi hắn. Tay hắn nắm chặt tóc Ngọc Chiêu, kéo cô gái nhỏ nhắn đó ra, cơ thể Ngọc Chiêu đầy máu, đôi mắt mờ đi, chỉ còn thở yếu ớt.
Thảo Nguyệt căng mắt nhìn, cảm giác như trái tim cô bị bóp nghẹt. Ngọc Chiêu đã bị đánh đến tàn tạ, cơ thể gầy guộc ấy giờ đây trông như một khối thịt vụn, đầy vết thương. Máu tươi nhuộm đỏ cả người cô, nhưng cô không hề kêu la, chỉ là những hơi thở nặng nề.
"Giao linh thạch trung phẩm ra đây," tu sĩ lạ mặt cười nham hiểm, “còn không... con nhỏ này... chật chật chật... không biết sẽ thế nào đây hehehe.”
Mặt Thảo Nguyệt không biến sắc, nhưng trong lòng lại nổi lên cơn sóng lớn. Một cảm giác ghê tởm dâng lên, một kẻ như hắn lại dám làm hại Ngọc Chiêu, người mà nàng xem như tỷ muội thân thiết nhất. Sự nóng giận bốc lên, nhưng đôi mắt Thảo Nguyệt vẫn lạnh lùng, không một chút dao động.
Nhưng khi nhìn thấy Ngọc Chiêu trong tình trạng thảm hại như vậy, Thảo Nguyệt cắn chặt môi, trong lòng không thể không run lên. Cô đã từng sống trong thế giới này với đầy những mối quan hệ mờ nhạt, nhưng Ngọc Chiêu lại là người duy nhất cô có thể gọi là bạn.
Thảo Nguyệt hít một hơi thật sâu, giữ cho giọng nói của mình thật lạnh lùng.
– “Giao Ngọc Chiêu ra đây, linh thạch, ngươi cứ lấy đi.”
Câu nói ấy tuy bình thản, nhưng trong mắt Thảo Nguyệt, lại là một quyết định đầy mạnh mẽ và tàn nhẫn. Cô sẵn sàng hy sinh linh thạch chứ không để mất đi một người mà cô coi là thân thiết.
Ngay khi vừa nói xong, cả không gian như ngưng đọng. Tu sĩ kia nhếch môi, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ thỏa mãn, hài lòng. Có vẻ như hắn đã đoán trước được cái kết, nhưng dù sao, hắn cũng không thể ngờ rằng người đứng trước mặt mình lại kiên quyết đến vậy.
Ngọc Chiêu vẫn đang trong tình trạng mê man, nhưng một tia sáng trong đôi mắt như thể nhận ra sự hy sinh của Thảo Nguyệt. Cô khẽ mấp máy môi, đôi môi trắng bệch cử động nhẹ nhàng, nhưng chẳng thể phát ra lời nào.
Thảo Nguyệt chỉ im lặng, nhưng cơ thể cô đã sẵn sàng để lao vào trận chiến một lần nữa.