Chương 4 : Đại Thú Yêu Trùng - Cửu U Thiên
Một tên tu sĩ nội môn dẫn Thảo Nguyệt và Ngọc Chiêu vào một hang động đá cũ kỹ, mùi ẩm mốc bao trùm không gian. Hai chiếc giường đá thô kệch đặt đối diện nhau, tạo nên cảm giác lạnh lẽo, u ám.
"Đây... các ngươi ở đây đi," hắn vung tay, biểu hiện chẳng có tí tôn trọng nào. “Đối với đám tu sĩ ngoại môn như các ngươi, cái này là ưu ái lắm rồi đấy.”
"Ôi trời ơi, cái chỗ gì mà vừa dơ vừa bẩn thế này," Ngọc Chiêu nhăn nhó, nhìn quanh. “Có chỗ nào sạch sẽ hơn không? Định biến bọn ta thành dã nhân à?”
Thảo Nguyệt lặng lẽ quan sát, đôi mắt lạnh lùng nhìn tên tu sĩ nội môn. Cô nhẹ nhàng kéo tay Ngọc Chiêu lại, tránh cho cô bạn khỏi tranh cãi thêm.
"Được rồi, Ngọc Chiêu, chúng ta sẽ ở đây," Thảo Nguyệt lên tiếng, âm thanh bình thản. “Có cần gì, bọn ta sẽ tìm huynh.”
Ngọc Chiêu vẫn còn lẩm bẩm nhưng không dám phản kháng thêm, nhìn theo tên tu sĩ nội môn đang quay người rời đi. Hắn khẽ liếc nhìn hai người, miệng lẩm bẩm:
“Cả đời các ngươi cũng chẳng đủ đẳng cấp để lên nội môn đâu...”
Ngọc Chiêu buột miệng: “Hừ! Đúng là kiêu căng!”
Thảo Nguyệt khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Trong lòng cô, những lời đó chẳng có gì đáng bận tâm.
Thảo Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường đá, hít một hơi thật sâu rồi từ từ đặt ba viên linh thạch sơ phẩm lên lòng bàn tay. Năng lượng linh khí trong chúng như những dòng suối đang chảy chậm rãi, mờ mờ phát ra ánh sáng xanh nhạt, khiến cả gian động đá như bừng lên trong thứ ánh sáng mờ ảo kỳ dị.
Ngọc Chiêu ở phía đối diện ngồi tựa lưng vào vách đá, mở sách ra nhưng mắt thì vẫn liếc nhìn Thảo Nguyệt đầy tò mò. Cô khe khẽ hỏi:
“Linh thạch sơ phẩm… sao cô lại có được vậy?”
“Suỵt… im đi.” Thảo Nguyệt khẽ nói, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. “Cô hét lên nữa là đám nội môn mò tới bây giờ. Giờ cô đứng canh cho ta. Giữ trật tự nhé.”
“Ừ… ừm…” Ngọc Chiêu vội gật đầu, rụt người lại, tay cầm sách mà đầu óc căng như dây đàn.
Trong thần thức.
Viêm Cơ hiện thân giữa không gian tinh thần, mái tóc đỏ rực bay nhẹ trong luồng khí linh hồn.
“Với ba viên linh thạch sơ phẩm này, ngươi có thể đẩy tu vi lên Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng quá trình này không hề dễ dàng. Phải đi qua bốn cảnh giới tinh thần để tôi luyện nội thể. Một khi bị quấy nhiễu, linh khí nghịch chuyển, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Ta biết rồi, Viêm Cơ. Ta đã sẵn sàng.”
CẢNH GIỚI THỨ NHẤT: TỊNH TÂM
Linh khí bắt đầu lưu chuyển vào cơ thể Thảo Nguyệt, theo kinh mạch chạy dọc từ đan điền đến tứ chi. Trong đầu cô vang lên âm thanh trầm ổn như tiếng chuông cổ: Tịnh tâm nhập định, đẩy lùi tạp niệm, dẫn linh khí nhập hải.
Tâm trí Thảo Nguyệt chao đảo. Những hình ảnh cũ ùa về—khoảnh khắc cô xuyên qua không gian, khoảnh khắc A Hổ ngã xuống, cả tiếng cười khinh bỉ của Thiên Đạo Môn.
Không… đây là tạp niệm. Tịnh tâm… tịnh tâm!
Cô nén hơi thở, tập trung vào dòng chảy linh khí. Dòng linh lực nhẹ nhàng trở lại, như suối chảy qua thảo nguyên tĩnh lặng. Cảnh giới thứ nhất—Tịnh Tâm—đã vượt qua.
CẢNH GIỚI THỨ HAI: DẪN KHÍ NHẬP THỂ
Linh khí trong linh thạch bắt đầu trở nên hỗn loạn, như bầy rắn tranh nhau chui vào cơ thể cô. Kinh mạch đau nhói, máu như muốn nghịch chuyển.
Cô nghiến răng, mồ hôi ứa ra trên trán. “Dẫn khí… nhập thể… ta sẽ khống chế được…”
Viêm Cơ trong thần thức yên lặng quan sát. Nàng không can thiệp, bởi đây là lần đầu Thảo Nguyệt thật sự tự mình đột phá.
Thảo Nguyệt nhắm mắt, định thần, bắt đầu vẽ trong tâm trí một đồ hình Bát Quái tinh giản. Linh khí như bị hút vào các điểm huyệt đạo theo đúng lộ trình. Một tiếng ầm vang lên trong tâm trí—cô đã mở rộng được thêm ba nhánh kinh mạch.
CẢNH GIỚI THỨ BA: HÓA KHÍ THÀNH TRỤC
Linh khí giờ không chỉ lưu chuyển nữa, nó bắt đầu định hình thành một “trục linh lực” trong đan điền, trụ cột đầu tiên của Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng quá trình này là một lần “tự phế, tái sinh”—phải phá vỡ trụ cũ, rồi mới xây dựng cái mới.
Cơ thể Thảo Nguyệt co rút lại, từng đốt xương phát ra tiếng rắc rắc đáng sợ. Ngọc Chiêu bên ngoài đã nghe thấy, run run cầm sách mà không dám lên tiếng.
Bên trong, Thảo Nguyệt hét lên trong lòng: Phá!
Một tiếng nổ lớn như sấm vang lên trong thần thức, trụ cũ tan nát, linh khí trong linh thạch bị hút hết vào một điểm xoáy trung tâm đan điền.
CẢNH GIỚI THỨ TƯ: LUYỆN HỒN
Cảnh giới cuối cùng—Luyện Hồn—chính là dung hợp toàn bộ linh khí mới với thần thức. Nếu thất bại, thần hồn sẽ vỡ vụn, trở thành phế nhân.
Trong đầu cô hiện lên hàng loạt ký ức… Nhưng không phải là ký ức cũ.
Là ta… trong tương lai? Là cảnh ta ngồi trên ngai vàng giữa biển máu? Là cảnh hàng vạn tu sĩ quỳ dưới chân ta? Là cảnh ta giết chưởng môn Thiên Đạo Môn chỉ bằng một cái phất tay?
Cô run lên.
Không… đây không phải ảo ảnh. Đây là tương lai của ta.
Một luồng sức mạnh kỳ lạ trào lên. Thần hồn cô hòa tan với dòng linh khí, mọi giới hạn bị phá bỏ. Từng dòng ánh sáng xoắn vào nhau như lốc xoáy trong đan điền, rồi dần dần ổn định.
RẮC!
Một âm thanh khẽ vang trong không khí, như vỏ trứng bị bóp vỡ. Thảo Nguyệt mở mắt.
Linh thạch trong tay đã vỡ vụn thành tro bụi. Cô nhìn xuống hai tay mình, cảm nhận được linh lực đang vận chuyển nhẹ nhàng trong cơ thể như dòng nước ấm.
“Trúc Cơ… trung kỳ.”
Bên ngoài.
Ngọc Chiêu ngẩng đầu lên đúng lúc thấy ánh sáng mờ từ tay Thảo Nguyệt dần tan biến. Cô tròn mắt:
“Cô… cô đột phá rồi hả? Cô tu luyện kiểu gì mà… nhanh như vậy chứ?!”
Thảo Nguyệt không đáp. Cô thở ra một hơi thật dài, mắt sáng lên một tia lạnh lùng.
“Còn nhiều thứ ta phải làm... Đây mới chỉ là bước đầu thôi.”
Ngọc Chiêu mừng rỡ, không kìm được mà lao tới ôm chầm lấy Thảo Nguyệt:
“Yaa… cô đột phá Trúc Cơ trung kỳ rồi! Sau này nhất định phải bảo vệ ta đó nha!”
Thảo Nguyệt hơi khựng lại, nhíu mày, nhưng không đẩy cô ra.
“Bình tĩnh lại đi, Ngọc Chiêu. Với ta, nhiêu đây chưa là gì cả… ta cần nhiều hơn nữa.”
Ngọc Chiêu lùi lại, đỏ mặt vì phản ứng bốc đồng của mình. Cô lục trong túi lấy ra một quyển sách cũ, bìa da đã sờn.
“À, mà… cô có thể giúp ta xem cuốn này không? Ta được một vị tiên nhân tặng nó nhiều năm trước, nhưng đến giờ vẫn chẳng hiểu nổi một chữ nào cả. Ngôn ngữ trong này… lạ lắm.”
Thảo Nguyệt cầm lấy quyển sách, lật vài trang, ánh mắt tối lại.
"Ám Chân Cổ Tự." Cô lẩm bẩm, rồi nghiêng đầu nhìn vào thần thức. “Viêm Cơ, ngôn ngữ này là gì?”
Giọng nói thanh nhã của Viêm Cơ vang lên, như sóng nước lan nhẹ trong tâm trí:
“Đây là cổ ngữ của Tịch Hồn Tông.”
Ngọc Chiêu giật mình, đôi mắt mở to:
“Cô… cô đọc được thật sao?”
Thảo Nguyệt nhếch môi, ánh nhìn lóe lên một tia tự đắc:
“Ngươi nghĩ Hỏa Tước ta là ai chứ? Ngôn ngữ cấp thấp thế này ta còn phải tra từ điển chắc?”
Cô đưa ngón tay lướt qua mặt giấy, từng ký tự phát sáng, Viêm Cơ đọc chậm rãi:
"Thiên đạo luân hồi. Sinh khí hư vô. Thiên kiếp vô tình đánh vào khe nứt ma vực, tạo thành một yêu trùng.
Chánh Thiên, trưởng lão Tịch Hồn Tông, thu phục yêu trùng ấy.
Linh lực nó mang theo thiên kiếp chi uy, không thể hóa giải, đành phong ấn vào cổ thư này.
Người nào—dù vô tình hay cố ý—giải đọc cổ tự sẽ bị tai kiếp giáng xuống, linh hồn tan rã, hòa làm một với yêu trùng."
Thảo Nguyệt im lặng vài giây, rồi trợn tròn mắt:
“Khoan đã… ê bà Viêm Cơ?! Bà dịch cái này, rồi có khi nào cái con trùng đó bám vô hồn bà luôn không?!”
Viêm Cơ bật cười, giọng nói lạnh nhạt mà đầy uy nghi:
“Nhóc con… ta vốn đã là một linh hồn tàn khuyết. Cái thứ sâu hèn mọn đó mà cũng muốn hòa vào ta ư? Nó không đủ tư cách.”
Thảo Nguyệt cười khẩy:
“Vậy thì tốt. Chứ tôi chưa muốn bị kéo vô mớ hỗn loạn đó đâu.”
Ngọc Chiêu tái mặt, run run hỏi nhỏ:
“Vậy… vậy giờ cuốn sách này… ta còn giữ được không?”
“Ta cũng chưa biết nữa”
Kẻ nào dám quấy nhiễu giấc ngủ của ta!?
Cuốn sách trong tay Thảo Nguyệt đột ngột bốc cháy, ngọn lửa đen bao phủ từ trong ra ngoài, từng tia lửa chập chờn như cơn sóng đen tối vươn ra, phừng lên trong không khí. Một tiếng rít sắc lạnh vang lên, rồi một cái đuôi nhọn hoắc vươn ra khỏi đống lửa, từng vảy đen tuyền dính chặt như một cơn ác mộng vừa hiện ra.
“Ngươi... ngươi là kẻ dám đánh thức ta sao? Phàm nhân ngu ngốc!”
Một con bọ cạp khổng lồ, cơ thể đen bóng, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thảo Nguyệt, miệng nó đầy những tiếng rít không ngừng, đe dọa đến mức không thể tả. Nó lao tới, đuôi vung lên, mũi nhọn như chực chờ cắm thẳng vào trái tim Thảo Nguyệt.
Cái không gian xung quanh chợt lặng im, và một giọng nói đầy quyền lực, lạnh lẽo vang lên trong tâm trí Thảo Nguyệt, như một tiếng sấm rền trong thiên địa:
“Sâu bọ!”
Tiếng gọi của Viêm Cơ vang vọng như một câu nguyền rủa, không ai ngoài Thảo Nguyệt và con bọ cạp kia nghe thấy. Ngọc Chiêu bên cạnh hoàn toàn không nhận ra điều gì đang xảy ra.
“Vào thời lúc bổn toạ còn tại thế, đám sâu bọ các ngươi chỉ xứng làm thức ăn cho ta mà thôi!”
Cửu U Thiên, con bọ cạp khổng lồ, giật mình, ánh mắt lóe lên nỗi sợ hãi, đôi chân cứng đơ lại. Nó cúi đầu, không dám nhìn vào Thảo Nguyệt, bối rối trước sự uy nghiêm của Viêm Cơ.
Bỗng, một ngọn lửa đỏ rực như vũ bão bùng lên, bao phủ khắp không gian, và từ bên trên Thảo Nguyệt, một bóng dáng xuất hiện, rực rỡ như một ngọn lửa huy hoàng.
Là Hoả Điểu Thần Tước! Thần lực của nàng tràn đầy sự oai nghiêm, chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến cho cả Thiên Giới như nghẹt thở.
Cửu U Thiên như bị áp bức bởi một sức mạnh vô hình, không dám động đậy. Ngay cả cái đuôi dài nhọn hoắt của nó cũng không thể cử động dù chỉ một tấc.
Viêm Cơ lạnh lùng ra lệnh, không hề có chút khoan nhượng:
“Ngươi sẽ chịu phục tùng Thảo Nguyệt, từ nay về sau, nàng là chủ nhân của ngươi. Vạn kiếp sau, dù ngươi có tái sinh, chỉ có một mệnh lệnh duy nhất – làm theo lời nàng.”
Cửu U Thiên run rẩy một hồi lâu, trước khi đáp lại, giọng nói lộ rõ sự khuất phục và sợ hãi:
“Dạ… tiểu bối tuân mệnh… tiểu bối tuân mệnh…”
Thảo Nguyệt đứng sững, hơi thở chùng lại, cô không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Con bọ cạp to lớn và đáng sợ trước mắt giờ lại phải gọi cô là chủ nhân. Cô lẩm bẩm, không biết nên cảm thấy thế nào:
“Chủ nhân… của con bọ cạp này sao… Nó có trung thành không đấy?”
Viêm Cơ trong tâm trí cô khẽ cười, tiếng cười vang lên như gió xuân nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp:
“Haha… Ngươi không cần phải lo lắng. Cửu U Thiên sẽ trung thành, bởi vì trong mắt nó, ngươi là người duy nhất có thể xứng đáng điều khiển nó.”
Thần lực của Viêm Cơ từ từ rút vào trong, ánh sáng rực rỡ dần tan biến, chỉ còn lại một cơn gió lạnh lướt qua không gian. Cửu U Thiên đứng thẳng người, đôi mắt khẽ lóe lên một tia hối hận và sợ hãi, nhưng nó đành phải chấp nhận số phận, cúi đầu vâng lời Thảo Nguyệt.
Ngọc Chiêu vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt trợn tròn đầy bất ngờ, như thể không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Cô không thể ngờ rằng, người bạn mới này của mình lại có thể thu phục được một con bọ cạp yêu trùng thượng cổ như vậy.
"Trời đất ơi… Thảo Nguyệt, sao cô thuần hóa được con bọ cạp này thế?" Ngọc Chiêu hỏi, giọng nói đầy kinh ngạc, khó có thể tin vào mắt mình.
Thảo Nguyệt chậm rãi nhìn con bọ cạp đang cúi đầu trước mặt, không nói gì ngay lập tức. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí, trong lòng thoáng hiện lên một cảm giác mơ hồ. Chuyện này quá bất ngờ, và cô cũng không biết phải giải thích thế nào.
"Cũng không biết nữa," Thảo Nguyệt đáp, giọng nói trầm lắng, "Không biết mình có thể nói là nhờ có Viêm Cơ không nhỉ?" Cô khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên sự bí ẩn. “Nhưng tốt nhất là không nên nói với bất kỳ ai đâu, kẻo rước họa vào thân.”
Ngọc Chiêu nhìn cô, không hiểu rõ lắm, nhưng lại cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Thảo Nguyệt. Cô không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng và tò mò về những gì đang diễn ra xung quanh mình.
Thảo Nguyệt ném một ánh nhìn sắc bén về phía Cửu U Thiên, con bọ cạp to lớn, đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ cô. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình sẽ có một con thần thú đáng sợ như vậy. Nhưng giờ đây, nó đã là của cô, và cô không thể để bất kỳ ai, kể cả Ngọc Chiêu, biết sự thật về Viêm Cơ.
Quay sang Cửu U Thiên, ánh mắt Thảo Nguyệt dừng lại trên thân thể đen tuyền tỏa ra khí tức u ám như hắc vực. Chỉ cần nhìn thôi, cô đã biết đây không phải dạng yêu vật tầm thường.
"Tu vi của ngươi... đã đến đâu rồi, U Thiên?" Cô hỏi, giọng đều đều, nhưng ánh mắt thì sắc bén như dao cắt.
Cửu U Thiên hất đầu, hai chiếc càng giương lên kiêu ngạo, ưỡn ngực đứng trên lòng bàn tay nhỏ nhắn của Thảo Nguyệt như đang bước lên bục vinh quang.
"Ta sao? Hahaha... Ta đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh rồi đấy nhé! Ngươi nên biết nể ta đi, chủ nhân!" Hắn khoe khoang đến mức phát sáng, hai mắt híp lại như đang chờ được khen.
Thảo Nguyệt liếc nhẹ, không nói không rằng, bắt lấy hắn nhét luôn vào tay áo.
“Bớt nói lại đi. Giấu tu vi. Có người đến.”
Bên ngoài hang đá, giọng một tên tu sĩ nội môn vang lên the thé:
“Cái gì mà ồn ào thế? Cái đám ngoại môn các ngươi làm ta mất cả giấc ngủ!”
Ngọc Chiêu cuống quýt chạy ra, lễ phép cúi đầu:
“Thưa sư huynh, không có chuyện gì đâu ạ. Huynh đừng bận tâm.”
Tên tu sĩ liếc mắt khinh bỉ:
“Haa… chỉ là đám ngoại môn mà cũng khiến ta phải xuống đây… Chả ra tích sự gì cả. Sớm muộn gì cũng bị trục xuất thôi.”
Hắn hừ một tiếng rồi quay lưng bỏ đi, bóng dáng ngạo mạn khuất sau khúc quanh hành lang.
Ngọc Chiêu tức đến nghiến răng, mặt đỏ bừng vì giận, nhưng cũng đành nuốt vào trong:
“Đúng là… không coi ai ra gì…”
Ngay lúc đó, từ trong tay áo Thảo Nguyệt, Cửu U Thiên thò đầu ra, giọng đầy mùi sát khí:
“Ta có thể ra đó cho hắn một chít. Chỉ một giọt độc thôi là hắn đã toi mạng rồi, ta đảm bảo không ai tìm ra nguyên nhân.”
Thảo Nguyệt đặt ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, rồi nghiêm giọng:
“Không. Vẫn chưa đến lúc. Giết hắn thì rắc rối sẽ đến với cả hai chúng ta. Đừng để lộ thân phận khi chưa cần thiết.”
Cửu U Thiên hậm hực, rút lui về tay áo:
“Thế thì lần sau cho ta đớp cái móng chân của hắn cũng được…”
Thảo Nguyệt khẽ nhếch môi, một nụ cười nửa miệng hiện lên.
“Để xem… nếu hắn còn nhiều chuyện nữa, có khi ta sẽ cho phép.”
Thảo Nguyệt ngồi xếp bằng trên phiến đá lạnh lẽo, hai tay đặt lên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trời. Ánh sáng lờ mờ trong hang động không thể che giấu được khí tức nhè nhẹ tỏa ra từ thân thể cô—nóng như hỏa diễm, nhưng ẩn dưới lại có chút lạnh băng như Thủy Lôi.
Từng luồng linh khí từ linh thạch còn sót lại trong tay cô dần dần bị hút sạch, tan vào đan điền như dòng nước ngầm cuộn chảy.
Thảo Nguyệt khép mắt, hơi thở đều đặn, thần thức yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
Tâm pháp vận chuyển chậm rãi, nhưng mỗi chu thiên lại mạnh mẽ hơn trước.
“Trúc Cơ trung kỳ…” cô tự nhủ trong đầu. “Cảnh giới này chỉ là bước đầu. Ta phải nhanh, phải mạnh hơn nữa. Nếu không…”
Hình ảnh A Hổ đổ máu bên hiên nhà, những kẻ áo trắng áo đen giẫm lên đất mà ông từng canh tác, thoáng hiện rồi tan biến trong tâm thức.
“...Ta sẽ không bảo vệ nổi bất kỳ ai.”
Lúc này, từng luồng linh khí xung quanh cô bắt đầu dao động. Phiến đá dưới thân khẽ rung nhẹ như bị áp lực linh lực đè xuống.
Cửu U Thiên đang nằm cuộn trong tay áo, mắt lim dim, cũng phải hé ra một con ngươi đầy cảnh giác.
“Cái con nhóc này... khí tức lại ổn định nhanh đến mức này? Thân thể phàm nhân sao lại dung hợp linh khí nhanh vậy chứ...”
Bên ngoài, gió lùa vào hang động, nhưng chẳng thể lay chuyển nổi dáng ngồi bất động như tượng đá của Thảo Nguyệt.
Tịnh tâm. Vận khí. Mài giũa từng tia linh lực như mài một thanh kiếm đã hoen gỉ.
Nàng biết, thời gian ở ngoại môn không nhiều. Kẻ yếu thì bị bỏ lại, kẻ mạnh thì bị chèn ép.
Muốn sống sót—phải leo lên, phải dẫm qua bọn chúng mà đi.
Bên trong căn động tĩnh lặng, nơi ánh sáng từ linh thạch gắn trên trần rọi xuống mờ ảo, Thảo Nguyệt ngồi thiền bất động như tượng đá. Từ cơ thể cô tỏa ra một luồng khí mỏng manh nhưng vững chãi—là linh khí của Trúc Cơ trung kỳ.
Không ăn, không ngủ, không nói. Cô đã ngồi như vậy suốt một tuần.
Cho đến khi…
“Phù…”
Một hơi thở nhẹ được thả ra, đôi mắt cô bỗng mở bừng, ánh nhìn sắc bén như có thứ gì đó vừa đánh thức bản năng bên trong.
Không nói một lời, cô bước khỏi phiến đá, cử động của cơ thể nhẹ nhàng nhưng nhanh gọn lạ thường. Ngay khi đặt chân ra khỏi cửa động, cô phất tay một cái, ngự kiếm đã bay vút ra, lơ lửng dưới chân.
Thân hình Thảo Nguyệt lao vút lên không trung như một mũi tên bốc lửa, thẳng hướng chân trời.
Phía sau, Cửu U Thiên đang nằm lim dim trong góc áo, bỗng bị gió tạt thẳng vào mặt. Hắn giật mình, kẹp nhanh chiếc càng của mình vào mép váy cô để khỏi bị rơi.
“Này! Ngươi đi đâu vậy hả?” – giọng hắn vang lên đầy khó chịu, nhưng ánh mắt cũng hiện chút tò mò.
“Thảo Nguyệt! Chờ ta với!” – tiếng Ngọc Chiêu vang lên từ phía xa, nàng vội vã bay theo, vẻ mặt hoang mang.
Gió quất vào mặt, váy áo phần phật. Nhưng Thảo Nguyệt chỉ nói duy nhất một câu, như đang tự nhủ.
“Ta… cảm nhận được có thứ gì đó đang gọi ta.”
“Gọi? Gọi kiểu gì?” – Cửu U Thiên trèo hẳn lên vai cô, cái đuôi rung nhẹ như cảm ứng được điều gì bất thường.
“Ta cũng không rõ… nhưng đó không phải linh khí, không phải uy áp, càng không phải yêu khí. Là thứ gì đó sâu hơn, xa hơn… như một giấc mộng bị bỏ quên trong lòng đất.”
Chưa dứt lời, cô rẽ gió mà lao xuống hồ nước trong suốt dưới chân núi Hắc Ngọc, tạo thành một tiếng "ùm" lớn, bọt nước tung toé.
Ngọc Chiêu ngẩn ngơ đứng trên bờ, trợn tròn mắt.
“Ủa? Cô... nhảy thiệt đó hả?”
Dưới mặt hồ, ánh sáng lấp lánh vỡ ra thành vô số mảnh. Thảo Nguyệt lặn sâu, cảm giác lạnh buốt thấm dần vào da thịt. Nhưng giữa làn nước trong veo ấy, một luồng linh lực rất nhỏ—rất mảnh, lại rất rõ ràng—len lỏi dẫn lối cô.
Tận đáy hồ, sau một rặng san hô chết chìm, là một miệng hang bị tảo biển che lấp. Thảo Nguyệt lách người qua, nhìn vào khoảng tối trước mặt.
“Là... một hang động ngầm?”