Chương 3 : Một Lạy Nghĩa Nhân,Vạn Kiếp Khó Quên
-Tia sáng nhạt từ Tước Vũ mờ dần, hình ảnh Thảo Nguyệt hiện ra trong màn sương nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt, bước chân loạng choạng như mất phương hướng. Nàng đảo mắt nhìn quanh, chưa kịp định thần thì ánh nhìn lập tức dừng lại — A Hổ.
Ông nằm đó, giữa đất, máu loang đỏ trên áo, hơi thở thoi thóp như ngọn đèn cạn dầu. Cảnh tượng ấy khiến tim nàng như bị ai bóp nghẹn.
"Cha!" — tiếng gọi bật ra không kịp suy nghĩ, nghẹn lại trong cổ họng như thể đã chờ sẵn từ lâu.
A Hổ khẽ động đậy, đôi mắt mờ đục hé mở, lấp ló chút ánh sáng le lói. Ông cố nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi mấp máy:
“Ngươi… vừa gọi ta là… gì cơ?”
“Cha... là cha đó… ta về rồi… đừng đi mà…”
Một thoáng lặng, rồi… ông mỉm cười. Là một nụ cười hạnh phúc, lẫn đầy bất ngờ và an ủi.
“Ta… có đứa con gái rồi sao…” – A Hổ thều thào, bàn tay nhuốm máu cố vươn lên, như muốn chạm vào gương mặt nàng lần cuối.
Thảo Nguyệt quỳ xuống, nắm lấy tay ông, nước mắt lã chã rơi xuống những kẽ tay chai sần thô ráp.
“Con… con về rồi mà… cha đừng bỏ con…”
A Hổ khẽ cười, tay khẽ siết lấy tay nàng, giọng đứt đoạn như ngọn gió sắp tắt:
“Cha xin lỗi… không thể ở lại dạy con bắn cung… không thể dẫn con đi săn mỗi sớm mai… nhưng cha biết, con gái cha… sẽ sống tốt…”
“Không, không đâu… cha sẽ sống… cha phải sống để dạy con mà… cha nói phải canh con học bắt cá, còn nói sẽ dạy con làm bẫy thú… cha nói rồi mà…”
A Hổ khẽ lắc đầu, ánh mắt dần nhòa đi, môi run run:
“Nguyệt nhi… con phải mạnh mẽ… phải sống… nếu có ngày… thế giới quay lưng với con… thì hãy nhớ… vẫn từng có một người… yêu con như con ruột…”
Ông ngừng lại, hít sâu một hơi yếu ớt cuối cùng:
“…Cha thương con…”
Bàn tay ông chợt buông lơi, rơi thõng xuống nền đất lạnh. Thảo Nguyệt sững sờ, cả người đông cứng như hóa đá. Một tiếng “Cha!” nghẹn ngào bật ra, xé nát cả khu rừng vốn đang yên lặng.
Thảo Nguyệt đứng trên mảnh đất ướt đẫm sương sớm, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía A Hổ, người cha nuôi đã hy sinh vì cô. Cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc dài của cô lay động trong không trung, nhưng lòng cô lại như đóng băng, không còn chút ấm áp nào. Cô cúi người, mảnh vải trắng bị gió cuốn qua mặt, che khuất vẻ đau thương trong đôi mắt đỏ hoe.
“Cha…” Lời gọi nghẹn ngào cứ mãi bặt đi trong cổ họng. Cô đưa tay chạm vào bộ hài cốt của A Hổ, nước mắt không rơi, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn lại là sự dằn vặt khôn nguôi.
Cô không thể khóc nữa. Không phải vì không đau, mà vì những giọt nước mắt này giờ chỉ dành cho sự trả thù. Sự sống và cái chết, trong thế giới tu tiên này, chẳng qua chỉ là một trò chơi mà Thiên Đạo Môn và các môn phái chính đạo đã giở trò.
Đưa tay ra, cô lấy một viên đá nhỏ, khắc lên đó những chữ viết nguệch ngoạc: “Vì ngươi mà sống, vì ngươi mà chết.”
Cô cẩn thận đặt viên đá lên mộ, rồi lấy một cây cung gỗ của A Hổ mà cất vào tay. Cây cung này sẽ là công cụ trả thù. Cả tấm lòng của A Hổ, cả sự hy sinh của ông, cô sẽ dùng tất cả để nghiền nát đám môn phái kia, từng bước, từng bước một. Cô không thể để A Hổ chết uổng, và cũng không thể để sự hy sinh ấy chỉ là một sự mù quáng.
Cô đứng thẳng người dậy, mắt hừng hực ánh lửa. Một trang sử mới của Thảo Nguyệt sẽ được viết lên từ đây.
“Tất cả đều sẽ phải trả giá.” Cô thì thầm, một lời thề không hề yếu ớt, mà như một lời nguyện rủa đổ xuống đầu những kẻ đã giết chết người cha nuôi duy nhất của cô.
Thần thức của Viêm Cơ nhẹ nhàng vang lên trong đầu Thảo Nguyệt, như một làn sóng tĩnh lặng nhưng đầy sức nặng, khiến cô phải dừng lại, cảm nhận từng lời nói trong tâm trí mình.
“Nguyệt nhi... Thiên Đạo Môn đứng sau vụ việc này, chuyện này không hề đơn giản. Thực lực hiện tại của ngươi còn không thể đánh bại được một người vừa mới nhập môn. Sự oán hận của ngươi ta rõ, nhưng hãy nhớ, đừng để cơn thịnh nộ làm mờ mắt ngươi.”
Thảo Nguyệt im lặng một lúc lâu, đôi mắt vẫn nhìn vào phần mộ của A Hổ, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa phẫn nộ đã bắt đầu bùng lên. Từng câu từng chữ của Viêm Cơ như những lời cảnh tỉnh, nhưng trong lúc này, Thảo Nguyệt chỉ muốn lao vào, không để lại một ai sống sót trong đám kẻ đã tước đi người cha nuôi của mình.
“Ta biết... nhưng không thể đứng yên nhìn hắn chết như vậy. Ngươi bảo ta phải làm sao?” Thảo Nguyệt nghiến răng, thầm đáp lại.
Viêm Cơ khẽ thở dài, “Chuyện này không thể vội vàng. Đừng để lòng thù hận chi phối, nếu không ngươi sẽ tự phá hủy mình. Trước tiên, ngươi phải mạnh lên, tu luyện, tìm cách làm cho mình mạnh mẽ hơn, rồi từ đó mới có thể đập tan những kẻ đã hại ngươi.”
Thảo Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trong khoảnh khắc này, khi một phần trong cô không thể chịu đựng được nỗi đau. Cảm giác bất lực trước sự chết của A Hổ khiến cô gần như muốn phá vỡ tất cả, nhưng một phần linh hồn cô biết rằng chỉ có tu luyện mới giúp cô mạnh lên, chỉ có như vậy mới có thể trả thù.
“Ta sẽ mạnh lên, dù phải trả giá thế nào. Cảm ơn ngươi, Viêm Cơ.” Thảo Nguyệt thì thầm trong lòng, như một lời thề ngầm, một quyết tâm mới được hình thành trong cô.
Với đôi mắt kiên định, Thảo Nguyệt quay lưng, bước đi trong đêm tối. Dù mối thù đang gặm nhấm trái tim, nhưng cô đã biết rõ mục tiêu của mình. Cô sẽ không để A Hổ chết uổng, sẽ không để cái chết của ông trở thành một câu chuyện chưa được kể.
Cô sẽ đứng lên, và trả lại tất cả những gì đã bị tước đoạt.
1 NĂM SAU
Một năm trôi qua, không phải trong khoảnh khắc nào Thảo Nguyệt có thể quên được ánh mắt cuối cùng của A Hổ. Cảm giác mất mát ấy như một vết thương sâu hoắm trong tim nàng, mãi không thể lành lặn. Tuy nhiên, nàng biết rõ rằng, dù có đau đớn thế nào, nàng vẫn phải tiếp tục bước đi trên con đường này.
Cánh rừng xanh mát đã không còn là nơi nàng trốn tránh nỗi đau nữa. Được Viêm Cơ chỉ dạy trong suốt một năm qua, nàng đã không còn là cô gái yếu đuối trước đây. Mỗi buổi sáng, mỗi buổi tối, nàng đều kiên trì luyện tập, học hỏi từ Viêm Cơ, những điều mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Viêm Cơ, mặc dù không nhận nàng làm đệ tử, nhưng trong lòng Thảo Nguyệt, bà đã trở thành người chỉ dẫn duy nhất mà nàng tôn kính.
Thảo Nguyệt đứng trên một ngọn đồi nhỏ, đôi mắt nàng nhìn về phía xa xăm, nơi mà bóng dáng của những môn phái hùng mạnh đang chờ đợi. Một năm tu luyện đã giúp nàng hiểu rõ hơn về thực lực của bản thân. Cái cảm giác "không đủ" đã dần vơi đi, thay vào đó là sự tự tin vững vàng.
"Tiền bối, tôi đã sẵn sàng rồi," Thảo Nguyệt thì thầm, đôi tay nắm chặt lại.
Viêm Cơ đứng bên cạnh, ánh mắt của bà sâu thẳm như một vực thẳm không đáy, nhưng lại ẩn chứa sự kiên nhẫn. “Ngươi đã sẵn sàng, Thảo Nguyệt. Tuy nhiên, đừng quên mục đích ban đầu của ngươi. Gia nhập môn phái, học tập, nhưng đừng để mọi thứ làm mờ đi con đường ngươi đã chọn.”
"Đúng vậy, tiền bối. Tôi sẽ không quên," Thảo Nguyệt trả lời, giọng nàng kiên định.
Viêm Cơ khẽ gật đầu, và như thể điều này đã là một sự đồng thuận, một cánh cửa mới đã mở ra. Thảo Nguyệt đi về phía cổng lớn của một môn phái, nơi những người tu sĩ đang chăm chú luyện tập.
Cảm giác một năm dài tự học và tu luyện đã đưa Thảo Nguyệt đến đây. Một môn phái tạm thời, nhưng là một bước quan trọng để nàng bước vào thế giới rộng lớn hơn của tu luyện. Dù cho nàng đã có những bài học từ Viêm Cơ, nhưng con đường này vẫn đầy thử thách. Môn phái sẽ chỉ là bước đệm để nàng ngày càng mạnh mẽ hơn, bước ra thế giới rộng lớn và tìm ra chân lý của chính mình.
Kinh thành phương xa thấp thoáng trong tầm mắt, người người chen nhau trên con đường đất đỏ, ai nấy đều háo hức tiến về nơi diễn ra đại lễ thu nhận đệ tử mới của Hắc Ngọc Tông.
Trong đám đông náo nhiệt ấy, một cô gái khoác áo choàng xám tro, mặt mày lạnh tanh như tượng gỗ, từng bước lặng lẽ như kẻ ngoài cuộc. Không ai dám lại gần, cũng chẳng ai muốn dây vào khí chất âm u như rừng khuya tỏa ra từ nàng.
“Ê… chào cô.” – Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh, đầy vẻ thân thiện và rụt rè.
Thảo Nguyệt chẳng buồn quay đầu, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Ta tên Ngọc Chiêu. Cô cũng đến dự tuyển vào Hắc Ngọc Tông hả?”
Lúc này, Thảo Nguyệt mới liếc mắt sang. Ánh nhìn lạnh như băng sông cuối đông, giọng nói cũng chẳng mềm mại hơn:
“Cô thấy ta đi chung đường với mấy người rồi còn phải hỏi?”
Ngọc Chiêu thoáng ngượng, nhưng vẫn cười nhẹ, cố gắng bắt chuyện:
“Thì… hỏi cho có chuyện nói thôi. Ai mà biết được. Với lại, nhìn cô đi một mình hoài cũng thấy kỳ kỳ...”
“Lo chuyện của cô trước đi. Đừng làm phiền ta.”
“Ờ... vậy có làm phiền cũng ráng chịu nha,” – Ngọc Chiêu lẩm bẩm, rồi cười trừ, lẽo đẽo đi bên cạnh.
Cả hai bước tiếp, gió nhẹ lướt qua như muốn cuốn đi sự im lặng nặng nề. Một lúc sau, như nghĩ gì đó, Ngọc Chiêu lại buột miệng hỏi:
“Thảo Nguyệt… nghe lạ ghê. Ai đặt tên cho cô vậy?”
Thảo Nguyệt hơi khựng lại.
Trí nhớ tựa ngọn sóng lặng lẽ kéo về một thời xa xôi…
“Ha... bây giờ ta đặt tên con là Thảo Nguyệt. ‘Thảo’ là cánh đồng xanh, bình dị nhưng kiên cường. ‘Nguyệt’ là ánh trăng lạnh, sáng cho riêng mình... Con sống sao cũng được, miễn là đừng để ai dập tắt ánh trăng trong con.”
“...Một người từng rất quan trọng.” – Cô đáp khẽ, rồi lại sải bước đi trước.
Ngọc Chiêu không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng theo sau, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang bóng lưng lạnh lùng kia.
Một luồng gió mạnh bất ngờ nổi lên giữa con đường náo nhiệt.
“Ầm!”
Một thanh phi kiếm ánh bạc xé gió đáp xuống trước cổng thành, mang theo một bóng người trẻ tuổi vận đạo bào đen thêu viền lam – tượng trưng cho đệ tử nội môn của Hắc Ngọc Tông.
Mái tóc hắn tung bay trong gió, đôi mắt sắc lẻm đảo qua dòng người phía dưới. Mọi tiếng bàn tán lập tức lắng xuống, nhường chỗ cho cảm giác uy nghi khiến không ít người rợn da gà.
Hắn lười biếng vuốt lại tay áo, ánh mắt liếc qua đám đông như đang nhìn một bầy gà vịt, rồi chậm rãi cất tiếng:
“Chỉ một năm thu nhận tân đệ tử một lần, vậy mà cũng dám tới chen lấn… Nhìn đám mặt mũi các ngươi, tám phần là để chết cho đủ số.”
Cả đám tán tu bên dưới xì xầm khó chịu, nhưng chẳng ai dám lên tiếng cãi lại. Hắn bước lên bậc đá, đứng thẳng người, giọng nói vang vọng thêm phần chói tai:
“Luật cũ không đổi – ai đủ can đảm thì bước vào ‘Phong Linh Trì’, vượt qua ba tầng sát khí, mới đủ tư cách trở thành ngoại môn đệ tử. Kẻ nào hồn vía yếu, chưa đến tầng thứ hai đã hộc máu, thì đừng trách Hắc Ngọc Tông nhẫn tâm.”
Hắn vừa dứt lời, mấy tên đệ tử theo sau liền xì cười, ánh mắt xem thường quét qua đám người đang bắt đầu run rẩy.
Ngọc Chiêu nuốt nước bọt đánh ực, kéo áo Thảo Nguyệt:
“Này... nghe ghê vậy. Không biết mình có qua nổi không nữa…”
Thảo Nguyệt vẫn mặt lạnh như tiền, chỉ thầm nghĩ:
Phong Linh Trì? Sát khí cũng chỉ là mấy luồng tà niệm thoi thóp. Lũ này đúng là chưa từng ngửi qua hơi thở của Thiên Kiếp.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi sớm, gió thổi lồng lộng qua khu vực tuyển chọn của Hắc Ngọc Tông, mang theo mùi hương nhè nhẹ của hoa linh thảo. Dòng người chen lấn, nhưng giữa đó, Thảo Nguyệt vẫn đứng vững, yên lặng và sắc lạnh như một lưỡi kiếm giấu trong vỏ.
Bất chợt, một âm thanh như hơi thở của gió vang lên bên tai nàng—là thần thức của Viêm Cơ.
> “Đừng lo gì cả… Với thực lực Trúc Cơ sơ kỳ hiện tại, ngươi sẽ vượt qua dễ dàng. Nhưng nhớ lấy, tâm ngươi phải tịnh, đừng để xao lãng. Sát khí trong Phong Linh Trì… sẽ thiêu rụi ngươi nếu ngươi sơ hở.”
Thảo Nguyệt khẽ gật đầu, đáp rất nhỏ:
> “Ừ… ta biết rồi.”
Ngay lập tức, một giọng nói thánh thót vang lên bên cạnh:
> “Biết rồi hả!? Hả!? Cô biết gì!? Tôi nói gì đâu mà cô bảo biết rồi!?”
Ngọc Chiêu tròn mắt, ôm ngực nhìn Thảo Nguyệt bằng ánh mắt như thể phát hiện ra bạn cùng bàn biết đọc suy nghĩ.
Thảo Nguyệt liếc sang, ánh mắt vẫn lạnh tanh:
> “Ta đang nói với… chính ta.”
Ngọc Chiêu chớp mắt mấy cái, xong búng tay cái “chóc”:
> “À à à! Ý cô là… luyện thói quen tự nói chuyện để giữ tỉnh táo đúng không!? Đúng là cao nhân! Tui cũng thử được nè! ‘Chiêu ơi, cố lên! Chiêu là nhất!’ Thấy không? Truyền cảm hứng cực mạnh!”
Thảo Nguyệt: “…”
Ngọc Chiêu mặt tái mét, tay bấu chặt vạt áo, run run nhìn từng người bước vào Phong Linh Trì rồi gào thét như trâu bị chọc tiết. Khi được các tu sĩ kéo ra ngoài, ai nấy cũng toàn thân cháy xém, da thịt bong tróc, không còn hình người.
“Chết rồi chết rồi, Thảo Nguyệt ơi…” – Ngọc Chiêu níu lấy tay áo nàng, mắt rưng rưng như sắp khóc – “Ta không vô được đâu, ta sợ quá! Nhìn họ kìa, như bị nướng sống luôn á!”
Thảo Nguyệt chỉ lặng lẽ liếc nàng một cái, sau đó nghiêng đầu, lạnh nhạt bảo: “Há miệng ra.”
“Hở? Há miệng làm gì—ƯGHH!”
Bộp! Một viên đan dược đã bay thẳng vào miệng Ngọc Chiêu, khiến nàng ho sặc sụa như gà mắc tóc.
“Khụ khụ! Cô làm gì kỳ vậy! Lỡ ta mắc nghẹn thì sao?”
“Sẽ ổn thôi.” – Thảo Nguyệt đáp cụt lủn, rồi quay mặt đi, giọng lạnh tanh – “Tới lượt cô rồi đấy.”
Ngọc Chiêu trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, chỉ muốn bám dính lấy Thảo Nguyệt như con mèo ướt. Nhưng chưa kịp mè nheo thì một tu sĩ đã gọi tên nàng, lôi đi như kéo cá lên bờ.
Ngọc Chiêu bị lôi đến mép Phong Linh Trì, chân còn run như cầy sấy. Hơi sương đỏ bốc lên từng làn mỏng như tơ, nhưng lại khiến da thịt nhức nhối như bị kim châm.
“Trời đất ơi… thịt ta chắc cũng mềm lắm, vào là cháy khét liền…” – nàng nuốt nước bọt, líu ríu bước từng bước.
Một tiếng hô lạnh lùng vang lên:
“Vào đi.”
Ngọc Chiêu nhắm mắt lại, cắn môi, rồi bước xuống.
Nóng. Nóng đến muốn gào lên.
Nhưng lạ lùng thay…
Sát khí tràn vào thân thể nàng không như lửa đốt, mà chỉ như từng cơn gió lạnh lướt qua. Đôi mắt nàng mở ra, tròn xoe, kinh ngạc. Cảm giác đó không làm nàng đau, mà như từng lớp kén sần sùi trong tâm hồn bị bóc tách, để lại một ánh sáng dịu dàng ẩn sâu bên trong.
Khi bước ra khỏi Phong Linh Trì, nàng vẫn là nàng—tóc rối, mặt nhọ, áo cháy một lỗ to ở hông—nhưng lại đứng vững, hoàn toàn tỉnh táo.
“Ta… ta sống rồi hả?” – nàng tròn mắt nhìn quanh, hai tay sờ khắp mặt mũi.
Các tu sĩ phụ trách đứng ở bên ngoài cũng có chút giật mình.
“Một tiểu cô nương chỉ ở Luyện Khí trung kỳ, lại có thể thông qua sát khí Phong Linh Trì?”
Một vị trưởng lão khẽ vuốt cằm, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo bóng Ngọc Chiêu đang vội vã chạy về phía Thảo Nguyệt như chó con tìm mẹ:
“Thiên phú không tính là mạnh, nhưng tâm tính lại thuần khiết lạ thường… thú vị đấy."
Gió thổi cuồn cuộn trên mặt hồ máu. Mặt nước đỏ thẫm như đang thở, bốc lên từng làn khí đen u tối. Những tu sĩ còn sống sót sau khi bước ra đều hoặc là nằm bất tỉnh, hoặc là thân thể cháy rụi, thần sắc hoảng loạn như vừa thoát khỏi địa ngục.
Một giọng nói trầm vang lên từ tu sĩ phụ trách:
“Người tiếp theo… Thảo Nguyệt.”
Ánh mắt đám đông đổ dồn về phía nàng, nhưng Thảo Nguyệt vẫn bước từng bước lạnh lùng, bình thản tiến đến sát mép Phong Linh Trì.
“Thảo Nguyệt… chúc may mắn nha…” – Ngọc Chiêu lắp bắp, nhưng Thảo Nguyệt chẳng quay đầu lại, không đáp một lời.
Nàng bước vào.
Ngay khoảnh khắc đôi chân nàng chạm đến sát khí Phong Linh Trì, cả mặt nước lập tức gợn sóng, hàng trăm tia thủy lôi vô hình quét qua cơ thể nàng như rắn tìm mồi—chúng lùng sục từng ý niệm, từng suy nghĩ, từng đoạn ký ức.
Nhưng… kỳ lạ. Không một tia thủy lôi nào phát tác.
“Không có… tạp niệm?” – Một trưởng lão nhíu mày.
Không đúng. Không phải không có—mà là không nhận ra. Bởi lẽ, hồn phách nàng không thuộc về thế giới này.
Chỉ trong chốc lát, thủy lôi rút lui. Nhưng khi nàng bước sâu hơn vài bước, mặt nước như hóa thành địa ngục.
ẦM!!!
Lửa bùng lên—từng mảng lửa đỏ rực xuất hiện dưới chân nàng, biến nước thành dung nham.
Phong Linh Trì rít gào. Hỏa ngục mở ra.
Một giọng nói già nua, đầy sát khí vang lên từ sâu trong trí óc nàng:
“Giao Hỏa Tước ra đây…”
Cảnh vật trước mắt nàng chuyển sang màu đỏ máu. Một người đàn ông râu tóc bù xù, ánh mắt kiên định đứng trước vô số tu sĩ áo bào trắng.
“Ta không biết Hỏa Tước là gì cả! Ta chỉ là một gã thợ săn sống một mình trong rừng…”
“A Hổ…” – Thảo Nguyệt run rẩy gọi khẽ.
“Ngươi đứng trước Thiên Đạo Môn mà dám nói dối? Chúng ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
“Dù có chết ta cũng sẽ không giao Nguyệt nhi!” – ông hét lên, toàn thân cháy rực như bị cả thiên đạo thiêu đốt.
“KHÔNG!!” – Thảo Nguyệt gào thét.
Ký ức thay đổi.
Một cô gái mảnh mai ngồi trong ngọn lửa. Viêm Cơ lạnh lùng xoay người, ánh mắt trầm tĩnh:
“Không được để cảm xúc khống chế. Tâm bất tịnh, thần tán loạn, hồn ngươi sẽ vỡ nát.”
“Viêm Cơ… thả ta ra… ta phải cứu A Hổ! A Hổ sẽ chết!”
“Số kiếp của hắn đã tận, hắn đã chọn rồi… ngươi không thể cứu tất cả.”
Rồi tiếng cười khàn khàn vang lên:
“Haha… ta có con gái rồi! Từ giờ ngươi là con của ta!”
“Cha ơi… ta chưa kịp đền đáp… chưa kịp gọi ông một tiếng 'cha' cho trọn vẹn…!”
Từng ký ức nát vụn vây quanh Thảo Nguyệt như dây xích, như lửa thiêu, như rắn độc quấn lấy linh hồn. Mỗi câu nói, mỗi cảnh tượng đều như đao sắc, róc từng mảnh thần trí của nàng.
ẦM!
Hỏa ngục bắt đầu bốc cháy trên lưng nàng. Linh hồn như bị kéo giãn ra từng tấc.
Cô khụy xuống.
“Chết… mất…”
Viêm Cơ gấp gáp thì thầm trong ý thức:
“Bình tĩnh! Tịnh tâm lại, nếu không ngươi sẽ bị nuốt chửng!”
Nhưng Thảo Nguyệt không còn nghe rõ nữa. Cảnh vật tiếp tục vỡ vụn, thay vào đó là một hình ảnh:
Một người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng nàng. Gương mặt dịu dàng, ánh mắt chân thành…
“Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Rồi… đâm xuyên lưng nàng bằng một thanh kiếm lạnh băng.
Máu chảy dài trên thân thể. Trước mặt nàng là Thiên Đạo Môn… sau lưng nàng là kẻ phản bội.
“Ta chỉ làm theo mệnh lệnh… nàng không nên tin ta.”
ẦM!!!
Thân thể nàng bị treo ngược trên Thiên Phạt Trụ. Từng đạo thiên kiếp đánh xuống như muốn xóa tên nàng khỏi cõi thế.
“Một kẻ như ngươi… nghĩ mình xứng chống lại thiên đạo sao?”
Một giọng nữ vang lên, trầm mà uy nghi:
“Thảo Nguyệt, ngươi là ai?”
Thảo Nguyệt mở mắt. Tâm hồn như vừa rơi xuống vực thẳm. Nhưng đáy vực… không phải hư vô.
Mà là… tro tàn.
Là tiếng hót phượng hoàng.
Là đôi cánh rực cháy, nay phủ kín hắc khí.
Một giọng nói khàn khàn, chậm rãi:
“Ta vô thần, cũng vô ma… ta là ta. Thiên đạo dưới chân ta. Mệnh trời… do ta quản.”
ẦM!!!
Giữa biển sương linh lực đang chậm rãi tan dần, Thảo Nguyệt bước ra từ Phong Linh Trì, mái tóc rối loà còn vương vài tia lửa đỏ mờ nhạt. Hơi thở cô dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt thì vững vàng như kiếm đã rút khỏi vỏ.
Thủy lôi lặng đi. Hỏa ngục cũng như thu mình lại, không dám cắn xé thêm.
Chẳng phải vì chúng thương xót.
Mà bởi vì chúng không dám.
Một linh hồn đến từ nơi khác, mang theo một tương lai mịt mờ không thể đoán định — quá khứ bất khuất, hiện tại điên cuồng, và tương lai… là tai họa của cả tu chân giới.
“Thảo Nguyệt! Trời ơi, cô làm ta muốn xỉu luôn á!”
Ngọc Chiêu cuống quýt chạy lại, đôi tay run run nắm lấy vai Thảo Nguyệt, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hốt hoảng lẫn mừng rỡ.
Thảo Nguyệt liếc nhìn cô một cái, khóe môi giật nhẹ, không rõ là mỉm cười hay chỉ là một thoáng động nhẹ nơi thần kinh vừa trở về từ địa ngục.
Trong thần thức, Viêm Cơ bật cười khẽ, tiếng cười như một khúc đàn réo rắt giữa hư không:
“Cả thủy lôi lẫn hỏa ngục đều biết sợ... Đứa trẻ này, có khi một ngày nào đó sẽ làm long trời lở đất, bẻ gãy thiên đạo mà đứng lên làm chủ."
Khi Thảo Nguyệt bước ra khỏi Phong Linh Trì, xung quanh bỗng nhiên lặng đi. Đám đông nãy giờ còn ồn ào thì giờ đây ai nấy đều nín thở. Không ai dám lên tiếng.
Bởi vì — cô là người duy nhất không gào thét, không ngã quỵ, không bị thiêu cháy hay tổn thương sau khi bước qua Phong Linh Trì.
Một vị trưởng lão đang đứng cao trên bậc đá — mái tóc bạc trắng, thần sắc uy nghiêm — khẽ cau mày, đôi mắt sáng như xuyên thấu linh hồn người ta.
Hắn phất tay, lập tức một quầng sáng bao phủ lấy Thảo Nguyệt.
“Ngươi... tại sao tâm cảnh lại tĩnh lặng đến vậy?” – hắn trầm giọng hỏi.
Thảo Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt không chút cảm xúc:
“Vì lòng ta… không còn chỗ cho mộng tưởng.”
Câu nói đó khiến đám đông rùng mình. Ngay cả các đệ tử kỳ cựu cũng không khỏi nhìn nhau. Một cô gái trẻ, vừa bước qua Phong Linh Trì khủng khiếp, lại nói ra câu đó với vẻ mặt thản nhiên như không…
Trưởng lão nhìn cô thêm một lúc, rồi gật đầu:
“Được rồi. Kỳ khảo nghiệm đầu tiên… ngươi qua.”
Ngay lúc đó, một thiếu niên từ đám đông bước ra, miệng nhếch lên:
“Trưởng lão, thứ cho đệ tử mạo phạm… Nhưng ta nghi ngờ cô ta sử dụng bí pháp nào đó để áp chế cảm xúc, che giấu tâm ma. Cảnh giới như cô ta, không thể bình yên rời khỏi Phong Linh Trì như thế!”
Trưởng lão chưa kịp lên tiếng thì Viêm Cơ trong thần thức đã cười lạnh:
“Hừ… lại có kẻ chán sống.”
Ngọc Chiêu nghe vậy thì giật mình, lắp bắp:
“Ê ê… hắn… hắn đang nói cô đó Thảo Nguyệt! Mau nói gì đi, đừng gây thù lúc mới vô…”
Thảo Nguyệt chỉ nhìn thiếu niên đó, ánh mắt lạnh hơn sương tuyết.
“Ngươi tên gì?” – cô hỏi.
Thiếu niên nhướng mày: “Trình Viễn – nội môn đệ tử đời thứ ba, xếp hạng 47.”
Thảo Nguyệt khẽ gật đầu.
“Tốt, nhớ giữ lại cái tên đó. Để sau này ta còn biết ai là người quỳ dưới chân mình đầu tiên.”
Cả sân náo động. Trưởng lão ngẩn ra trong chốc lát, rồi… cười khẽ.
“Thú vị đấy... Thật sự thú vị.”