Chương 2 : Cung Cứng Lòng Kiên
> “Kéo mạnh lên, giữ cho tay không run... rồi... bắn!”
Phập!
Mũi tên đâm xuống đất, lệch mục tiêu hơn hai trượng.
Con thỏ nhỏ giật mình bỏ chạy, để lại chỉ bụi cỏ còn động.
Thảo Nguyệt thở dốc, hai tay rịn mồ hôi, lòng ngổn ngang.
A Hổ đứng sau, lặng lẽ nhìn, không mắng, chỉ nhấp một ngụm rượu rồi cười nhẹ:
“Lúc giương cung, tim cô đập loạn lên. Tâm không vững, mũi tên cũng lạc.”
"Ta... ta biết... nhưng nó là một sinh linh." – cô cắn môi. “Nó chỉ đang sống thôi, giống như ta...”
A Hổ khựng lại, nhìn cô một lúc lâu. Gã vác rìu lên vai, khàn giọng: “Vậy cô định sống bằng cái gì? Gặm cỏ à? Ở trong rừng này, hoặc là giết, hoặc là chết đói. Cô chọn đi.”
Lời nói phũ phàng, nhưng là thật.
Cô cúi đầu, nắm chặt dây cung như muốn bóp nát, ngực phập phồng tức tối – không phải với A Hổ, mà với chính bản thân mình.
Một canh giờ sau.
Vút!
Mũi tên xuyên qua không trung, lần này chuẩn xác hơn.
Con thỏ nhỏ ngã xuống, không kêu một tiếng.
Máu nhuộm đỏ bãi cỏ.
Thảo Nguyệt đứng lặng, tay vẫn cầm cung.
Cô không khóc. Nhưng trái tim cô nhói lên từng nhịp.
“Xin lỗi…”
Nhưng rồi gió thổi ngang qua mặt.
Cái lạnh nhắc nhở cô: nếu không giết, thì sẽ bị chết đói.
Cô ngồi xuống, đưa tay nhặt con mồi, môi mím chặt:
“...Thôi kệ.”
> Hôm sau, trời trong, suối róc rách chảy dưới chân núi.
A Hổ chống nạnh, cười sảng khoái:
“Cô học bắn cung coi bộ cũng khá rồi, giờ ta dạy thêm món này – bắt cá!”
Thảo Nguyệt ngồi xổm bên bờ suối, nhìn cây lao bằng tre mà ông đưa, cau mày:
“Đâm thỏ thì xa, đâm cá thì nước che, còn khó hơn…”
“Khó mới vui. Cứ nhìn cái bóng nó, rồi đâm trước mũi một chút là trúng.”
Nghe thì dễ, làm thì…
“Bốp!”
“Aaaa… chết rồi, chết rồi!!”
Nàng lảo đảo, cây lao găm vào bắp chân trái mình một đoạn ngắn. Máu trào ra từng giọt.
A Hổ tái mặt: “Trời đất! Cô đâm cá kiểu gì mà đâm luôn vô chân vậy trời!?”
“T-tại nó bơi lẹ quá mà…” – nàng mếu máo, ngồi phịch xuống đất.
Thảo Nguyệt? Không biết bắt cá, nhưng đâm chính xác vô người mình, chắc cô là thiên tài dạng lạ…”
Gã nhẹ nhàng gỡ cây lao ra, lấy miếng vải sạch trong tay nải, cẩn thận lau máu, rồi quấn quanh vết thương.
Ngón tay thô ráp, vụng về nhưng thành thạo như người từng cứu rất nhiều kẻ ngốc.
“Đau lắm không?” – A Hổ hỏi nhỏ, vẫn giữ tay thật chắc để cầm máu.
Thảo Nguyệt lắc đầu, rồi lại gật đầu.
“Có đau… nhưng mà xấu hổ hơn…” – nàng lẩm bẩm.
A Hổ bật cười, tiếng cười vang khắp bờ suối:
“Không sao, lần đầu đi săn, ai mà chả từng đâm trật. Cô là người đầu tiên ta thấy… đâm trúng chính mình, nhưng vậy mới nhớ đời.”
Nàng ngượng ngùng, cúi đầu, môi mím chặt.
Nhưng trong lòng... có một chút ấm áp.
---
Tối hôm đó
> Lửa cháy lách tách, mùi thịt nướng thơm lừng lan trong không khí.
Thảo Nguyệt ngồi co chân, áo khoác dày quấn quanh người, ánh mắt ngơ ngác nhìn ngọn lửa như đang cố hiểu cả thế giới mới.
A Hổ ngồi bên cạnh, đưa cho nàng một xiên thịt nóng hổi:
“Nè, ăn đi. Không no thì ngày mai không có sức chống gậy mà tập đi nữa đâu.”
“Cảm ơn…” – nàng nhận lấy, giọng nhỏ xíu, ánh mắt vẫn còn hoang mang.
Cả hai im lặng một lúc. Chỉ có tiếng đêm rừng vọng về, cùng tiếng gió rít qua kẽ lá.
Cuối cùng, A Hổ cất tiếng:
“Ta từng có một đứa con gái. Nó bằng tuổi cô bây giờ.”
Thảo Nguyệt ngẩng lên.
“Nhưng nó không còn nữa. Bệnh. Mà lúc đó ta lại đang đi săn xa, về thì… không kịp nữa rồi.”
Không khí trầm hẳn xuống. Thảo Nguyệt siết xiên thịt trong tay, giọng nhỏ như gió thoảng:
“Ta… xin lỗi.”
“Không sao. Chuyện cũ thôi.” – A Hổ cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn ẩn nỗi buồn sâu kín.
Gã nhìn qua cô, ngập ngừng một lát, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô một cái:
“Từ giờ, nếu cô không ngại, cứ coi ta như ông già lắm chuyện. Dù gì ở rừng này cũng chả ai chơi với ta. Gọi ta là A Hổ cũng được, hay… gọi là 'ba' cũng không sao.”
Thảo Nguyệt sững người.
Tim cô chợt nhói lên – một cảm giác lạ, vừa xa lạ vừa ấm áp.
Cô không trả lời. Nhưng nhẹ nhàng gật đầu.
Và đêm đó, lần đầu tiên từ lúc tỉnh lại, cô ngủ thật yên.
> Trong giấc mơ mịt mờ, Thảo Nguyệt đứng giữa biển lửa.
Từ trong ánh đỏ cuồng loạn, một bóng người bước ra – thân khoác trường bào đỏ thẫm, tóc đen dài như mực chảy, đôi mắt rực cháy như muốn thiêu đốt linh hồn.
“Ngươi là ai?” – Thảo Nguyệt lùi lại, tim đập thình thịch.
Người đó không đáp ngay. Gió nổi lên, từng ngọn lửa cuốn quanh thân ảnh nàng.
“Ngươi đang mượn xác của ta, còn hỏi ta là ai?”
“Mượn... xác?”
Cơn đau đầu lại ập đến. Ký ức rối loạn như bị xé làm đôi.
“Ta là Viêm Cơ – Hỏa Tước chân chính. Ta đã chết, nhưng lửa chưa tắt. Linh hồn ta... lưu lại trong ngươi.”
“Vậy... ngươi là...”
“Là ngươi.” – Viêm Cơ ngắt lời – “Từ giờ trở đi, ngươi sống thay ta. Nhưng sống sao cho xứng.”
Viêm Cơ bước tới, đưa tay chạm trán Thảo Nguyệt – một luồng hỏa khí lặng lẽ truyền vào.
“Ngọn lửa... không dành cho kẻ yếu tim. Đừng để ta thất vọng.”
Sau đó thân ảnh Viêm Cơ từ từ tan vào ngọn lửa, để lại Thảo Nguyệt bàng hoàng giữa biển đỏ…
[Trời sáng – trong căn nhà gỗ của A Hổ]
Mùi khói bếp lan nhẹ. Có tiếng lửa tí tách, tiếng chảo xào rau, tiếng nước sôi sùng sục.
Thảo Nguyệt khẽ trở mình, đôi mày nhíu lại vì ánh nắng xuyên qua mái dột chiếu thẳng vào mắt.
> “Ưm... trời sáng rồi sao...” – cô lẩm bẩm, giọng vẫn còn ngái ngủ.
Từ bếp, tiếng A Hổ vọng ra:
> “Tỉnh rồi hả? Mau dậy rửa mặt, ăn chút cháo gạo lứt, rồi ta dạy cô... bắt cá!”
Thảo Nguyệt chớp mắt:
> “Bắt... cá? Ta tưởng ông đi săn thú hoang...”
A Hổ cười hề hề, bưng chén cháo ra:
> “Hôm nay nhẹ nhàng thôi. Để cô học cầm giáo, tập đâm cá trước, đâm được cá rồi mới nói chuyện đâm sói, hiểu hông!
Cô chột dạ, tay khẽ sờ chân mình – vết thương đêm qua A Hổ băng bó vẫn còn hơi nhức. Nhưng miệng cô khẽ mỉm cười.
> “Ừm... làm ơn đừng để ta đâm lộn vô chân ông là được...”
A Hổ nhướng mày:
> “Ta mà để cô đâm vô chân ta, chắc phải đập đầu vô cây mận sau nhà vì nhục đó!”
[Bờ suối ban sáng, sương mù mỏng tan dần]
A Hổ vác cái lao tre, lội xuống bờ suối trước. Nước lạnh trong veo, cá lượn qua như mũi tên bạc. Thảo Nguyệt đi sau, chân còn khập khiễng nhưng mặt tò mò thấy rõ.
> “Ê ê... cái nước này lạnh vậy ông có bị... viêm khớp không á?”
A Hổ liếc qua, phì cười: “Ta săn rừng suốt mấy chục năm rồi, khớp gối chắc còn khỏe hơn cái miệng hay lo của cô đấy!”
> “Thì ta quan tâm thôi mà... Ủa ủa, rồi bắt cá là cứ lấy cây này... đâm thẳng vô tụi nó hả?”
“Ừ, nhìn cá mà phán, đâm lẹ, chuẩn xác. Không thì đói ráng chịu.”
> “Trời ơi, nghe đơn giản vậy mà cá nó bơi nhanh như tên lửa... Lỡ đâm hụt thì có bị nó... trả thù không?”
> “...Cô nghĩ cá là tu sĩ à? Nó trả thù cô bằng vây chắc?”
> “Biết đâu được! Cái gì cũng có linh hồn mà! Nhỡ đâu đâm lộn trúng cá tổ của tụi nó rồi tụi nó kéo họ hàng tới báo oán thì sao?”
> “Cô điên à... à mà thôi, cầm chắc cây lao coi.”
A Hổ chìa cái lao ra. Thảo Nguyệt cầm lấy bằng hai tay, run run.
> “Cái này nặng vậy sao đâm được? Với lại... nếu ta đâm dính con cá rồi lỡ tay trượt, nó bay vô mặt ông thì sao?”
> “Thì lúc đó... ta đổi nghề bán cá nướng chấm máu người cho lẹ!”
> “Ông ghê quá! Nhưng... ông này... nói chứ, lần đầu tiên ta thấy người ta... tốt với ta như vậy á.”
A Hổ im một nhịp, rồi cười khẽ:
> “Cô chắc là chưa nhớ hết đâu. Người ta tốt với cô nhiều hơn cô nghĩ đấy.”
> “Ờ ha... ta còn không nhớ tên thiệt mình là gì nữa... Ông đặt ta là Thảo Nguyệt mà ta cũng thấy... nghe dịu ghê.”
> “Ừ, giống cái cảnh ta gặp cô hôm đó. Ánh trăng chiếu qua sương mù, rơi xuống bãi cỏ, có người nằm giữa trời như tiên nữ bị lạc.”
Thảo Nguyệt đỏ mặt một chút, rồi bỗng trố mắt:
> “Ê ê ê! Có cá kìa! Nó kìa nó kìa! Rồi rồi rồi ta đâm nha!”
Phụp!
Cái lao bay xuống, trượt cá, đâm thẳng vào... bãi bùn. Bùn văng lên mặt A Hổ.
> “...Cô giết ta đi cho lẹ.”
> “Hahaha... ta xin lỗi!!! Lần sau ta sẽ đâm cá, không đâm... đất nữa!”
Tọa Thiên Phong – Thánh Địa Bạch Dương – Hiện tại
Trong tòa thiên điện ngự tại nơi cao nhất Trung Thiên Vực, linh khí nặng nề tới mức cả ngàn dặm không một cánh chim bay. Đại điện đóng kín, chỉ còn lại vài bóng người ngồi quanh một bàn đá khắc đầy cổ văn trận pháp.
Một lão nhân râu trắng dài quá rốn khẽ mở lời, giọng nói vang lên như cổ chung:
– “Bốn trăm năm trước... Hoả Tước rõ ràng bị đánh rơi vào Cửu Tuyệt Sơn, nhưng không ai tìm thấy xác. Trận pháp đã tan, linh hồn không còn, tưởng đã tiêu tán… nhưng hôm qua...”
Ông ngừng lại, ánh mắt lạnh lẽo quét quanh đám người.
– “Thiên Cơ Lâu đã ghi nhận một tia linh tức hỏa hệ, tinh thuần dị thường, tương đồng với Hoả Tước cổ điển.”
Một tên đạo nhân trẻ tu vi Nguyên Anh run nhẹ:
– “Làm... làm sao có thể... Bốn trăm năm rồi mà…”
– “Thiên địa có linh, thần điểu có thể chuyển sinh.” – Một nữ tử tóc bạch kim từ phái Âm Huyền lạnh lùng nói – “Nếu thật sự là nó... vậy nó hiện tại là phàm nhân. Chúng ta còn cơ hội.”
Lão nhân râu bạc gật nhẹ:
– “Ta đã phái người truy tung, một tia linh tức ấy xuất hiện ở vùng sơn dã phía Nam – khu vực chưa từng có người tu tiên đặt chân.”
Một lão ma tu cười khằng khặc, giọng chua lè:
– “Tốt lắm, nếu đúng là nó... ta muốn tận tay lột cái lớp da thần điểu đó ra.”
– “Đừng hành động lỗ mãng.” – lão già râu trắng nghiêm mặt. – “Phải xác minh trước. Nếu nhầm… thì tai hoạ. Nếu đúng… thì tranh đoạt sẽ bắt đầu.”
Không khí trong điện như đông cứng lại, từng lời nói đều nặng tựa ngàn cân. Lão già râu trắng đặt tay lên bàn đá, giọng trầm xuống:
– “Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Một khi tin tức lan truyền, e là lục giới tam thiên đều sẽ nhúng tay vào.”
Một trưởng lão từ Phái Huyền Cốt nghiêng người, ánh mắt u ám:
– “Nếu thật sự là Hỏa Tước trùng sinh, ta đề nghị… trảm cỏ tận gốc.”
Tiếng “Ầm!” vang lên khi cửa đại điện bật mở, một tên đệ tử cấp thấp mặt trắng bệch, thở hổn hển, quỳ rạp xuống giữa điện:
– “Bẩm… bẩm các vị tôn giả… phát hiện… khí tức rồi ạ!”
– “Nói rõ!” – Một tiếng quát như sấm động, làm tên đệ tử run lẩy bẩy.
– “Ở vùng rừng sâu phía Nam, cạnh biên giới Thiên Mộc Lâm… chúng đệ tử cảm nhận được một tia linh khí hỏa hệ cực kỳ thuần khiết, lại yếu ớt và dao động như mới vừa thức tỉnh!”
Cả điện yên lặng một nhịp thở.
Rồi một loạt tiếng áo bào bay phần phật vang lên.
– “Chuẩn bị người! Lập tức bao vây khu vực đó.”
– “Không được để lộ thân phận, tạm thời ẩn thân hành động.”
– “Đưa Tầm Linh Phù, ta muốn xác định điểm rơi chính xác!”
Tên đệ tử dập đầu:
– “Dạ! Có vẻ là… một căn nhà gỗ của dân thường. Chúng ta đang xác nhận lại.”
Lão râu trắng đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm:
– “Nếu là dân thường… thì đó là họa mệnh.”
Bên ngoài căn nhà nhỏ của A Hổ, gió cuốn từng cơn, mây đen vần vũ.
Từ chân trời, hơn chục đạo độn quang xé gió lao đến, rực rỡ như sao rơi. Trong phút chốc, trước cửa nhà A Hổ đã đứng đầy người, y phục đủ màu, mỗi người đều mang linh khí bất phàm.
Một lão già râu bạc, mặc trường bào lam sắc có thêu hình Phật ấn quát lên:
– “Khí tức đó không sai được! Chính là tàn hồn của Hỏa Tước! Mau lục soát!”
Một nữ tu của Linh Mộc phái chau mày, ánh mắt sắc lạnh:
– “Linh tức mỏng manh, có vẻ như... chưa dung hợp hoàn toàn vào cơ thể. Chúng ta vẫn còn cơ hội!”
Một gã tu sĩ bên Huyết Lâu cười khằng khặc:
– “Giết sạch, đốt sạch. Nếu nó nhập vào phàm nhân thì cứ moi ruột từng người là ra thôi.”
Ầm! Cửa nhà A Hổ bị đá tung ra, đám tu sĩ tràn vào như sói đói.
A Hổ từ trong nhà bước ra, tay nắm chặt cây cung gỗ, đôi mắt già nua không chút sợ hãi:
– “Mấy người là ai? Đây là nhà của ta, các ngươi muốn gì?”
Lão đạo nhân áo trắng tiến lên, cười nhạt:
– “Phàm nhân? Vậy ngươi sẽ không phiền nếu chúng ta kiểm tra chút chuyện nhỏ.”
Từng tia linh khí xoắn lại quanh đầu ngón tay lão, hư không như rung chuyển.
A Hổ nắm chặt tay, thân thể căng ra phòng bị. Trong góc nhà, Viêm Cơ bên trong Tước Vũ cảm nhận nguy hiểm, một luồng sáng đỏ bừng lên
---
Trong linh hồn Thảo Nguyệt, tiếng nói Viêm Cơ vang lên nhẹ như gió, nhưng lạnh như băng tuyết:
– “Nguyệt nhi, im lặng. Bọn chúng không đến để nói chuyện chơi đâu. Ngươi... đi với ta.”
Thảo Nguyệt siết chặt tay, mắt hoe đỏ:
– “Không... còn A Hổ... ta không thể bỏ ông ấy!”
Viêm Cơ im lặng một thoáng, rồi giọng nàng nhẹ nhàng vang lên:
– “Số kiếp hắn tận rồi. Nghiệp kiếp trước của hắn đến lúc trả. Nếu bây giờ hắn không chết, thì thiên đạo cũng giết hắn thôi.”
– “Không... không... không!!”
Một làn sáng đỏ từ trong Tước Vũ bừng lên, linh hồn Thảo Nguyệt lập tức bị cuốn vào. Cơ thể cô gái biến mất không để lại dấu vết, chỉ còn lại mảnh lông phượng khẽ lay động giữa không trung.
Trong căn nhà rách nát, chỉ còn A Hổ đứng đó, tay cầm chùy gỗ, sống lưng thẳng như tùng.
Ánh mắt lão lặng lẽ nhìn đám tu sĩ trước mặt, tròng mắt đầy nếp nhăn, nhưng không hề run sợ:
– “Chẳng hay... các vị tiên nhân đến nhà tại hạ có chuyện chi? Một tên phàm nhân như tôi... cũng khiến chư vị phải đích thân ghé thăm?”
Tên tu sĩ áo đỏ bước lên, khí tức hung tàn bao phủ khắp căn phòng:
– “Phàm nhân, đừng giả ngu. Mau khai ra—Hỏa Tước ở đâu?”
A Hổ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lão sắc như dao:
– “Không biết. Từ nhỏ tới lớn, lão chỉ thấy chim sẻ, chưa thấy Phượng Hoàng bao giờ.”
Căn nhà tranh nhỏ bé run lên bần bật khi khí tức của đám tu sĩ áp chế tràn ngập. Nhưng A Hổ vẫn đứng thẳng, không lùi một bước.
Một tên tiên nhân áo xám, vẻ mặt ngạo nghễ, nhìn quanh rồi chắp tay sau lưng:
– “Phàm nhân... nếu bây giờ ngươi giao ra Hỏa Tước, thì cả đời ngươi sẽ mãn đời trong nhung lụa. Giàu sang phú quý, mỹ tửu mỹ nhân, quyền thế không thiếu... thậm chí còn có thể bước vào tiên đạo.”
A Hổ bật cười một tiếng, nụ cười vừa khinh thường vừa bình thản:
– “Ha... xin thứ lỗi, thưa các tiên nhân. Gã này cả đời chỉ biết săn thú, ngủ rừng, tắm suối... sống vầy quen rồi. Chẳng thèm chi giàu sang hay quyền thế gì đó. Mà... ta cũng chẳng hiểu các ông cứ lải nhải cái gì mà Hỏa Tước, Hỏa Tước... như thể là truyện cổ tích vậy.”
“Láo xược!” – Một tu sĩ áo tím quát lớn, vung tay đập mạnh xuống bàn.
ẦM!
Cái bàn gỗ cũ nát vỡ vụn trong tích tắc, mảnh vụn bay tứ tung. Áp lực từ cú đập khiến cánh cửa phía sau nhà lật bật bật ra.
Tên tu sĩ khác rít lên, mắt đỏ ngầu:
– “Khí tức vừa rồi còn quanh quẩn trong căn nhà này... phàm nhân! Ngươi nghĩ bọn ta là lũ ngốc sao?!”
A Hổ hít một hơi, đôi mắt sáng lên tia dữ tợn như dã thú bị dồn đến đường cùng:
– “Ta chẳng nghĩ gì cả... chỉ nghĩ rằng các người không phải là tiên nhân, mà là một lũ khốn khoác áo tiên!”