Tạ Ngọc – đại lão huyền môn – sau khi trọng sinh lại thành một cậu ấm ăn chơi của Tạ gia. Thân phận mới cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu.
Với một người chỉ muốn sống chill, nghỉ hưu sớm như Tạ đại lão, thì cuộc sống này... quá là lý tưởng!
Chỉ có điều hơi phiền là, cậu ấm này trước đó gây đủ thứ lùm xùm tình ái, còn đụng nhầm một nhân vật “không thể đụng” rồi bị Tạ gia đá khỏi nhà.
Tạ Ngọc bấm tay tính toán — nếu để mọi thứ như cũ, thì tương lai cái thân xác này kiểu gì cũng tiêu đời, bị ném xuống biển mất xác.
Thế là vì lý tưởng nghỉ hưu an yên, Tạ đại lão quyết định: tình cũ, bạn cũ, nợ nần — cắt hết! Càng xa càng tốt. Đặc biệt là cái tên nguy hiểm kia — phải tránh cho thật xa!
Cơ mà số khổ chưa tha: Khách hàng đầu tiên sau khi Tạ Ngọc comeback hành nghề lại chính là người mà cậu muốn tránh nhất — Phó Minh Hành.
Phó thiếu gia – người thừa kế Phó gia – đẹp trai, quyền lực, EQ cao, IQ khủng, lý trí tuyệt đối, không tin bói toán, càng không tin thần quỷ. Gần đây anh bị hàng loạt xui xẻo đeo bám, đến mức người nhà phải mời đại sư trừ tà.
Vừa thấy Tạ Ngọc bước vào, Phó Minh Hành chỉ cười lạnh: “Đúng là đi khắp nơi tìm không thấy, lại tự dâng đến cửa.”
Còn Tạ Ngọc thì muốn quay đầu không kịp, ruột gan xoắn lại: “Xong đời thật rồi!”
Tin tức lan ra, cả giới ăn dưa hóng hớt rộn ràng:
• “Tạ Ngọc tiêu chắc rồi, tự chui đầu vào lưới còn gì!”
• “Nghe nói Phó thiếu sắp ném cậu ta xuống biển luôn đấy!”
• “Chuẩn bị coi drama lớn!”
Thế mà... chờ mãi chờ hoài, không thấy Tạ Ngọc bị xử, ngược lại còn sống khỏe, tung tăng như cá gặp nước.
“Ủa? Nói là kết cục thê thảm cơ mà? Gì kỳ vậy?”
Nguồn: wikidich