Khoa Khảo cổ xưa nay vốn là ngành không hot, dù là chuyên ngành mạnh nhất của Đại học Đế Đô thì mỗi năm cũng chỉ có lác đác vài người tới đăng ký. Mà đã ít người thì thôi, con gái lại chiếm đa số, con trai thì rất hiếm. 

Có lẽ cũng vì vậy mà ký túc xá khoa này khá cũ kỹ – một tòa nhà tám tầng lâu đời, tường mọc bám đầy dây thường xuân và dây leo xanh um tùm.

Phương Đường dẫn Tạ Ngọc đi một mạch đến trước khu ký túc xá, rồi mới quyến luyến chia tay.

“Tiểu sư đệ à, ký túc xá nam chị không tiện vào, nên chỉ đến đây thôi nha.”

“Cảm ơn sư tỷ, dọc đường vất vả cho chị rồi.”

“Ôi dào, có gì đâu. À đúng rồi, mình trao đổi wechat đi, có gì thắc mắc thì cứ hỏi chị nhé.”

“Dạ, cảm ơn sư tỷ ”

Phương Đường không ngờ lại dễ dàng xin được WeChat của tiểu sư đệ như vậy, trong lòng vui như mở hội. Lúc rời đi, bước chân cô nhẹ tênh như đang bay.

Tạ Ngọc đứng yên nhìn theo bóng Phương Đường rời đi, sau đó quay lại quan sát tòa ký túc xá trước mắt, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.

Chỗ này tuy hơi chật chội một chút, nhưng được cái yên tĩnh, nói chung là khá ổn.

Sau trận chiến với “lão ma” Kiều Tấn năm ngoái, Tạ Ngọc vốn nghĩ mình chắc chắn chết rồi, nào ngờ lại trọng sinh trong thân xác của một người trùng tên trùng họ – một Tạ Ngọc khác.

Người này lúc sống gây chuyện không ít, bị gia tộc đá ra khỏi nhà. Đêm đó uống rượu đến mức say khướt rồi… chết luôn.

Tạ Ngọc sau khi tiếp quản thân thể đã rời khỏi Đế Đô, đến Nam Thành ổn định lại mọi thứ, rồi thi lại đại học – lần này trúng tuyển vào Đại học Đế Đô một cách suôn sẻ.

Việc quay lại nơi này cũng là quyết định đã được suy tính kỹ. Sau gần một năm, mọi rắc rối mà "nguyên chủ" gây ra cũng lắng xuống gần hết, mà Đế Đô vốn có môi trường tương đối kín đáo – rất phù hợp để bắt đầu lại.

“này bạn, sinh viên mới hả?”

Đang lúc Tạ Ngọc đứng trước ký túc xá ngó nghiêng, một nam sinh cao ráo, rắn rỏi tiến lại bắt chuyện. Tạ Ngọc quay đầu lại nhìn.

Triệu Khải ban đầu chỉ thấy một tân sinh viên kéo vali đứng đơ ở cửa ký túc xá nên lên tiếng chào cho có lệ. Nhưng khoảnh khắc Tạ Ngọc quay đầu lại, cậu ta như bị sét đánh tại chỗ.

Trong đầu lập tức hiện ra loạt từ hoa mỹ: "mắt sáng như sao", "khí chất xuất trần", "đẹp trai như Phan An", thậm chí còn có cảm giác như thấy tuyết tan trên núi, hoa nở trong đêm – một cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở.

** Phan An: nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử TQ

Ơ…"

Vãi thật, sao người này đẹp quá đáng vậy?!

Triệu Khải – một thẳng nam sống 19 năm chưa từng rung động – bỗng đỏ cả tai mà không hiểu vì sao.

* có chắc là thẳng ko dị=))

Tạ Ngọc nhẹ gật đầu:

“Cậu cũng là sinh viên mới à?”

Triệu Khải như mới tỉnh khỏi cơn mê nhan sắc, giọng vẫn còn hơi lúng túng:

“Ừm,tôi tới từ sáng sớm . Vệ sinh dọn dẹp, giường chiếu cũng chuẩn bị xong hết rồi.”

Tạ Ngọc giơ ngón cái, tỏ vẻ khen ngợi:

“Đỉnh đấy.”

Triệu Khải cười ngốc nghếch, rồi không nói không rằng, xách luôn vali của Tạ Ngọc lên:

“Đi thôi anh em, để tôi giúp cậu. Cậu ở tầng mấy?”

Tạ Ngọc nhìn cậu ta, nở một nụ cười chân thành:

“tầng 6, cảm ơn.”

Triệu Khải khựng lại một giây, cắn răng… rồi phi thẳng lên cầu thang như tên bắn.

Phòng ký túc của Tạ Ngọc là 602. Lúc cậu đến, trong phòng đã có đủ ba người – một phòng bốn giường, thế là team đã đủ quân số.

Thấy Tạ Ngọc bước vào, một người trong phòng huýt sáo một cái:

“Anh bạn, tới trễ dữ ha!”

Tạ Ngọc tháo mũ lưỡi trai xuống, cảm ơn Triệu Khải rồi mới đáp lời:

“Đường xa nên hơi muộn chút.”

Lúc Tạ Ngọc cất tiếng chào, cả phòng bỗng dưng im bặt. Ba người bên trong đồng loạt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu – kinh ngạc hoàn toàn.

Triệu Khải thấy không chỉ mình bị "đẹp trai dội ngược", trong lòng lập tức cảm thấy cân bằng: Thấy chưa? Không phải mỗi tôi bị đơ mặt đâu.

Một nam sinh dáng người hơi gầy trong phòng đột nhiên che mắt lại như bị choáng:

“Trời ơi, cái mặt này tôi nhìn có được không vậy?”

Hai người còn lại đồng loạt lắc đầu nghiêm túc:

“Không đâu!.”

Chỉ với nhan sắc này, Tạ Ngọc đã dễ dàng chiếm được cảm tình của ba người bạn cùng phòng. Vali của cậu còn chưa kịp đặt xuống thì đã bị người ta giành lấy giúp mang vào phòng.

Một nam sinh nhiệt tình giới thiệu:

“Anh em, mình là Từ Viên, 18 tuổi. Còn anh chàng cơ bắp kia là Chử Ích, 19 tuổi. Cậu kia là Phương Hàng, cùng tuổi với Chử Ích. Còn cậu?”

“Tạ Ngọc, 21.”

Cả phòng đều sửng sốt, không ai ngờ Tạ Ngọc lại lớn tuổi hơn. Nhìn bề ngoài cậu chỉ như sinh viên mới tầm 18, 19 tuổi là cùng.

Từ Viên hét lên đầy biểu cảm:

“Vậy chẳng phải tụi này phải gọi cậu là ‘anh’ à?!”

Tạ Ngọc bật cười, nhướng mày:

“haha, gọi anh đi nào.”

“Vãi!”

Bầu không khí trong phòng 602 nhanh chóng trở nên thân thiết, chỉ cần một màn giới thiệu ngắn ngủi mà cả đám đã thoải mái gọi nhau "Tạ ca" đầy tự nhiên.

Sau khi Triệu Khải rời về phòng mình, ba người còn lại nhiệt tình giúp Tạ Ngọc dọn dẹp đồ đạc.

Tạ Ngọc gần như không phải động tay, mọi thứ đã được sắp xếp đâu ra đấy.

“Thế nào, Tạ ca, hài lòng chưa?”

“Quá ổn, có thưởng.”

“ hehe chờ mãi cái câu này! Nhưng nói trước nha, đừng chơi lớn quá!”

“Tí nữa gọi cả Triệu Khải, ra quán ăn ngoài trường, mấy cậu chọn quán nhé.”

“Tạ ca hào phóng thật nha~”

Sinh viên mới vừa nhập học, cả Đại học Đế Đô lập tức rộn ràng hẳn lên. Khắp nơi đều tràn đầy sức sống, sinh viên mới náo nhiệt, khí thế thanh xuân ngút trời.

Các quán ăn ngoài trường đông nghịt, không chỗ trống. Phòng 602 cũng hòa mình vào dòng người, tìm mãi mới được một quán còn chỗ rồi vào gọi món ăn uống linh đình.

“Nghe gì chưa? Tứ tiểu thư nhà họ Tô và tam tiểu thư nhà họ Tạ cũng nhập học năm nay đấy. Cả hai đều học Khoa Lịch sử. Hôm nay đám con trai bên đó phát cuồng, rủ nhau qua lấy lòng kìa.”

“lấy lòng thì được gì? Người ta là tiểu thư nhà hào môn, có bao giờ thèm để mắt tới mấy người đó đâu?”

“Xời, nói gì nghe chán. Hào môn thì đã sao? Cũng phải thi  Đại học Đế Đô như bao người khác. Không thể tự tin chút à? Biết đâu lại chinh phục được?”

“Nói thì dễ, nhưng hào môn cũng có phân cấp đấy. Nhà họ Tô kiểu đó, cậu cố cả đời cũng chưa chắc đủ tư cách bước vào cửa nhà người ta đâu.”

Từ Viên chớp chớp mắt, hạ giọng hỏi ba người còn lại:

“Nhà họ Tô là thế nào vậy? Mấy ông có biết không?”

Triệu Khải và Chử Ích đồng loạt lắc đầu.

“Đừng hỏi tôi,” Chử Ích nhún vai

 “Tôi dân tỉnh lẻ, mấy chuyện này chịu thua.”

Tạ Ngọc thực ra cũng biết chút ít, nhưng trước kia mấy mối quan hệ với nhà hào môn đều là do sư huynh đệ Thiên Cơ Môn tiếp xúc, đến lượt cậu đâu mà phải bận tâm, nên hiểu biết cũng không nhiều lắm.

Lúc này Phương Hàng rón rén giơ tay:

“Tôi biết nè. Nhà họ Tô là đại gia tộc, quyền lực cực kỳ lớn. Cậu có hay coi kênh… đó đó không? Mấy nhân vật xuất hiện thường xuyên ấy, chính là người nhà họ đấy.”

Từ Viên ngơ ngác:

“Kênh nào cơ?”

Phương Hàng vừa nói tên kênh xong, Từ Viên và Chử Ích sắc mặt lập tức nghiêm lại – kiểu như vừa nghe thấy tên đại boss nào đó ngoài đời thật.

Phương Hàng thấy phản ứng của hai người, lập tức hớn hở như thể bản thân cũng được thơm lây, gương mặt tràn đầy tự hào.

Nhưng Tạ Ngọc thì vẫn mặt tỉnh bơ, mắt còn dán chặt vào bàn ăn.

Phương Hàng thấy vậy thì hơi cụt hứng:

“Tạ ca, không bất ngờ gì hả?”

Tạ Ngọc vẫn không rời mắt khỏi mấy xiên nướng và đĩa hải sản:

“Không có gì phải bất ngờ. Mấy cậu không ăn à? Thức ăn chuẩn bị nguội hết rồi.”

Trên bàn là một đống đồ nướng, tôm, mực, sò nướng mỡ hành thơm lừng. Tạ Ngọc đã nhịn cả ngày, trước kia thể trạng yếu, ở Thiên Cơ Môn lại bị đám sư huynh kiểm soát nghiêm ngặt – cái này không được ăn, cái kia cũng cấm – đến mức gần như tu thành Phật sống.

Phương Hàng ngơ ra một lúc, rồi gắp một miếng mực, thở dài:

“Ăn thì ăn... Người gì đâu đẹp vậy mà đầu óc... ngơ quá trời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play