Có lẽ lời Tạ Ngọc nói là thật, cuối cùng Phương Hàng không gia nhập clb nghiên cứu quái vật, mà lại cùng Từ Viên tham gia một câu lạc bộ khác.

Câu lạc bộ nghiên cứu tình yêu này quả thật đúng như lời Từ Viên nói, có không ít bạn nữ xinh đẹp. Hai người suốt ngày quấn quýt không rời, nhiệt tình tăng vọt. Về tới ký túc xá cũng ở bên nhau suốt, không biết đang nghiên cứu cái gì, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng cười “hắc hắc” kỳ quặc.

Về phần Tạ Ngọc, cậu rất hài lòng với việc gia nhập câu lạc bộ ẩm thực. Hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ chính là tổ chức tại một nhà ăn rất nổi tiếng gần trường.

Hội trưởng câu lạc bộ là một chàng trai hơi mũm mĩm nhưng tràn đầy năng lượng. Vừa gặp Tạ Ngọc lần đầu đã như gặp được quý nhân, nắm chặt tay cậu không buông.

“Tạ bạn học! Có gương mặt của bạn, chính là lúc câu lạc bộ ẩm thực chúng ta thống nhất giang hồ rồi!”

Hội trưởng rưng rưng nước mắt, cậu ta làm hội trưởng ba năm, câu lạc bộ vẫn luôn không nổi bật. Giờ đây cuối cùng cũng thấy được hy vọng ngẩng cao đầu rồi (T.T)

Tạ Ngọc hơi ngơ ngác, không hiểu sao cậu ta lại xúc động đến thế:

“Câu lạc bộ ẩm thực thì thống nhất giang hồ làm gì chứ?”

Là môn chủ Thiên Cơ Môn – môn phái đứng đầu trong giới Huyền môn, Tạ Ngọc đã thống nhất giang hồ nhiều năm rồi. Thế nên tham vọng “bá chủ” của hội trưởng câu lạc bộ ẩm thực chẳng khiến cậu mấy hứng thú. Cậu chỉ đơn giản là thích ăn ngon thôi.

Các thành viên khác của câu lạc bộ lần lượt đến. Khi phát hiện Tạ Ngọc là người mới, ai nấy đều không giấu nổi sự phấn khích, giống hệt hội trưởng lúc trước.

Cuối cùng câu lạc bộ ẩm thực cũng có một “soái ca” chính hiệu!

Hơn nữa, Tạ Ngọc lại rất dễ gần, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay lạnh lùng chút nào. Sau một buổi tụ họp, tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều có ấn tượng rất tốt về cậu. Ai cũng thi nhau kết bạn WeChat với Tạ Ngọc, biết cậu thích ẩm thực, liền thường xuyên chia sẻ cho cậu nhiều món ngon

Tạ Ngọc rất hài lòng với điều đó. Cậu lưu lại tất cả những món ăn mọi người giới thiệu, định bụng sẽ tự mình đi nếm thử từng món một khi có thời gian.

Chẳng mấy chốc, cuối tuần đã đến.

Phương Hàng là người địa phương nên tối thứ Sáu đã về nhà. Từ Viên và Chử Ích là sinh viên từ nơi khác đến, nên cuối tuần vẫn ở lại ký túc xá, tụ tập chơi game với nhau.

Sáng sớm, Tạ Ngọc chuẩn bị sẵn sàng với tâm trạng đầy phấn khích để đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ ẩm thực.

Địa điểm lần này là một quán thịt kho nằm trong một con hẻm nhỏ ở Đế Đô.

Hội trưởng là một "thổ địa" trong giới sành ăn, am hiểu rất nhiều món ngon. Quán thịt kho này chính là một trong những chỗ mà cậu ta tâm đắc nhất. Hôm nay mới đặc biệt chọn địa điểm này để chia sẻ với mọi người.

Chủ quán đã làm nghề hơn hai mươi năm, công thức thịt kho là bí truyền, hương vị đặc biệt đậm đà, ai ăn rồi cũng đều không thể quên.

Ngay khi Tạ Ngọc nếm miếng đầu tiên, đôi mắt cậu sáng rực lên—cậu chưa từng ăn món thịt kho nào ngon đến thế!

“hội trưởng, sao cậu giấu kỹ vậy? Có chỗ ăn ngon như thế này mà cũng không chịu nói cho tụi tôi biết!”

“Đúng đó! Hôm nay nếu không nhờ phúc của bạn Tạ, tụi tôi suýt nữa đã bỏ lỡ mất quán này rồi!”

Các thành viên của câu lạc bộ vừa ăn vừa hít hà mùi thịt kho thơm lừng, miệng thì trách hội trưởng không chịu “chia sẻ của ngon”.

Hội trưởng vội giải thích:

“Chủ quán này mỗi ngày chỉ nấu một số lượng thịt kho nhất định thôi. Đến trễ một bước là không còn. Nếu nói cho thêm một người thì chẳng khác nào thêm một người tranh thịt với mình! Đương nhiên là tôi phải giữ bí mật rồi!”

Nghe vậy, mọi người đành miễn cưỡng gật đầu coi như thông cảm.

Tạ Ngọc thì bắt đầu tính toán khoảng cách từ trường đến quán, rồi từ quán về khu chung cư của mình. 

Cậu nghĩ, cuối tuần nào cũng đến đây ăn một bữa thịt kho thì đúng là tuyệt vời. Ý nghĩ ấy khiến cậu thấy hài lòng vô cùng.

Suốt cả ngày hôm đó, Tạ Ngọc cùng các thành viên câu lạc bộ lang thang khắp các ngõ ngách của Đế Đô, tìm kiếm món ngon khắp nơi. 

Mãi đến tối, cả nhóm mới chia tay nhau trong sự tiếc nuối.

Trở về căn hộ, nơi vẫn y như lúc cậu rời đi lần trước, Tạ Ngọc dọn dẹp sơ qua rồi tự pha cho mình một tách trà.

 Cậu thả người lên ghế sofa, thở dài thư giãn, cảm thấy cuộc sống như thế này mới đúng là kiểu cậu mong muốn.

Thế nhưng, chưa kịp tận hưởng được bao lâu, Tạ Ngọc chợt cảm nhận được tấm bùa mà mình từng đưa cho Phương Hàng đang bắt đầu phát động.

Cậu nhíu mày, lặng lẽ tính toán thời gian… thì đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông. 

Là Phương Hàng gọi đến, giọng cậu ta hoảng loạn:

“Tạ ca! Tạ ca cứu mạng với!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play