Tạ Ngọc vừa nghe là biết ngay Phương Hàng đang gặp chuyện không may, chắc chắn lại không nghe lời khuyên, rồi gây rắc rối.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tạ Ngọc bình tĩnh hỏi.

Phía bên kia, Phương Hàng đã mất bình tĩnh, cuống quýt nói:

 “Bọn em bị một vị đại tiên bám theo, Tạ ca mau tới cứu mạng!”

“Đại tiên gì cơ? Cậu đang ở đâu?” Tạ Ngọc hỏi lại.

Phương Hàng vội vàng đọc một chuỗi địa chỉ, còn chưa kịp nói hết thì cuộc gọi đã đột ngột bị ngắt.

Tình huống có vẻ gấp, Tạ Ngọc lập tức bấm tay tính toán một lượt, rồi không chần chừ nữa mà lao ra khỏi cửa.

Phương Hàng đúng là xui tận mạng. Nghe Tạ Ngọc bảo không tham gia mấy hội thần quái gì đó, cậu cứ tưởng thế là yên ổn, ai ngờ rắc rối vẫn tự tìm đến.

Chuyện bắt đầu từ buổi tiệc sinh nhật của Chu Thần Hạo vào thứ Bảy. Một nhóm bạn tụ tập lại ăn mừng, uống rượu say sưa. Sau khi đã ngà ngà say, có người đề xuất chơi mấy trò "hơi kinh dị" cho thêm phần kịch tính.

Có cô gái gợi ý chơi một trò đang hot gần đây – "Hỏi tiên", thực chất là phiên bản khác của bút tiên.

 Luật chơi là tắt hết đèn, thắp nến, mọi người ngồi thành vòng tròn. Mỗi người viết câu hỏi muốn hỏi lên giấy, sau đó niệm một câu chú. Nếu "đại tiên" có mặt và muốn trả lời, sẽ để lại câu trả lời ngay trên giấy.

Phương Hàng lúc đó vừa nốc xong mấy lon bia, đầu óc lơ mơ, cũng nhập hội luôn.

Vòng đầu chỉ như chơi cho vui, chẳng có gì xảy ra, chẳng ai nhận được câu trả lời nào. Đến vòng hai, có người bắt đầu chán nản.

“Chơi gì mà chán òm, nói thật còn không bằng chơi ‘Thật hay Thách’.”

“Bỏ đi, chuyển trò khác cho vui.”

Cả nhóm bắt đầu thu dọn, định tìm chỗ khác chơi tiếp. Lúc này, chỉ còn Trương Tinh – người đang đến lượt viết câu hỏi – vẫn ngồi yên, mặt cứng đờ.

“Ê, Trương Tinh, ngồi đơ gì vậy? Mau dọn đi chứ?”

Có người ngồi cạnh chạm vai cậu ta. Trương Tinh bất ngờ run lên, chỉ vào tờ giấy trước mặt, mặt tái mét:

“Có chữ… Trên giấy có trả lời…”

“Mày nói gì cơ?”

Câu hỏi Trương Tinh viết chỉ là vớ vẩn cho vui thôi, không ngờ lại có dòng chữ thật hiện ra ——

[Trong phòng này thật sự có đại tiên sao?]

[Có]

Nét chữ rất to, xiêu vẹo như bị ai đó ấn mạnh bút xuống, thậm chí suýt rách cả giấy.

Người bên cạnh sững lại, rồi hừ một tiếng: 

“Trò trẻ con, ba tuổi còn không thèm chơi mấy trò hù dọa này.”

Trương Tinh gần như hét lên: 

“Tôi không làm!”

Cùng lúc đó, trong phòng bỗng nổi lên một trận gió lạnh, thổi mạnh đến mức cửa sổ bị đóng sầm lại!

Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến cả nhóm hoảng hốt. 

Chẳng lẽ… trong phòng thật sự có thứ gì đó?

Phương Hàng đang ngà ngà cũng tỉnh cả người, giọng nghiêm lại:

 “Mau chạy ra ngoài!”

“Không được! Cửa sổ bị khóa cứng rồi, không mở nổi!”

“Rầm!”

Cả nhóm người điên cuồng lao vào đập cửa sổ, đập mãi mà kính vẫn y nguyên, hoàn toàn không nhúc nhích.

Vài cô gái bắt đầu sợ đến chân mềm nhũn, run rẩy hỏi:

“Giờ… giờ phải làm sao đây?”

“Điện thoại không có tín hiệu!”

“Cứu mạng với! Có ai ở ngoài không? Làm ơn cứu với!”

Cả phòng người mặt mày trắng bệch, hoảng loạn gõ cửa kêu cứu, nhưng hoàn toàn không có phản hồi nào từ bên ngoài.

“Có chữ nữa kìa! Lại có chữ nữa!”

Ai đó chỉ tay về chỗ giữa vòng tròn – một tờ giấy trắng khác xuất hiện thêm dòng chữ mới:

[Tiếp tục, chơi với ta.]

“Ngươi… ngươi muốn gì?”

“Chúng tôi không chơi nữa, bọn tôi phải về!”

Dòng chữ kế tiếp hiện ra, ngạo mạn và lạnh lùng:

[Không chơi?, ch*ết!!.]

Chữ "chết" được viết rất to, đậm nét, như muốn đâm vào mắt người ta.

 Không khí trong phòng đông cứng lại. Ai nấy đều im bặt, không ai dám thở mạnh.

Một dòng chữ khác lại hiện lên:

[Các ngươi không tới, ta sẽ tự đến bắt.]

Lập tức, một cô gái bị kéo thẳng ra khỏi vòng. Cô ấy hoảng loạn gào khóc, mặt không còn giọt máu:

“Đừng mà! Cứu với! Cứu tôi với!”

Phương Hàng và Chu Thần Hạo cùng mấy cậu con trai phản ứng kịp, lập tức lao tới giữ chặt cô lại.

“Thứ ma quỷ gì đó, buông cô ấy ra!”

Một tràng cười quái dị vang lên trong phòng, âm thanh rợn người khiến ai nghe cũng nổi da gà:

“Cứ kéo đi… Kéo nữa là cô ta ch*ết đấy.”

Cô gái ở giữa hai bên giằng co, đau đến co giật, nước mắt lăn dài:

“Cứu tôi… cứu tôi với… tôi không muốn ch*ết…”

Phương Hàng nổi giận, vớ lấy cái ghế bên cạnh ném mạnh về phía bóng tối. Những người khác cũng bắt đầu ném đồ vật tán loạn khắp nơi.

Nhưng giọng nói kia lại vang lên, lạnh tanh:

“Vô ích thôi. Không chơi với ta, ta chỉ còn cách giết từng đứa một. Khi nào giết hết, chắc chắn các ngươi sẽ chịu chơi.”

Cả đám người lạnh toát sống lưng. Lời nói đầy ác ý ấy khiến họ run rẩy, tuyệt vọng.

Cô gái kia vẫn khóc nức nở, van xin không ngừng:

“Cứu tôi với… tôi không muốn ch*ết…”

Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, Phương Hàng chợt nhớ tới lá bùa vàng mà Tạ Ngọc từng đưa cho mình. Cậu vội vàng lấy nó ra, và ngay khi lá bùa cảm nhận được âm khí, nó lập tức phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Con “đại tiên” đối diện liền thét lên đau đớn, hình dạng thật sự của nó cũng hiện ra — một nam quỷ toàn thân đầy máu, khuôn mặt gớm ghiếc, dữ tợn đến rợn người!

Nhân lúc đó, Phương Hàng và mấy người khác nhanh chóng kéo cô gái vừa bị quỷ lôi đi về phía mình. Cùng lúc, điện thoại của Phương Hàng rung lên.

 Cậu vội móc ra, mừng rỡ khi thấy đã có tín hiệu, liền lập tức gọi cho Tạ Ngọc.

Cuộc gọi vừa kết nối, Phương Hàng còn chưa kịp nói hết địa chỉ thì con nam quỷ điên tiết lao tới. Điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan.

Phương Hàng không có thời gian nhặt lên, giơ lá bùa chỉ thẳng vào nó:

“Lại gần thêm bước nữa, tao thiêu mày luôn!”

Nam quỷ rõ ràng rất e ngại lá bùa, bị ánh sáng vàng chạm vào liền gào rú thảm thiết, nhưng dù không dám tiếp cận nhóm người, nó vẫn phong tỏa đường ra, khiến cả nhóm không thể chạy thoát.

“Chết tiệt, con quỷ này sao lại khôn vậy chứ!”

“Hàng ca, cái bùa của cậu còn giữ được bao lâu nữa?”

“Không biết! Nhưng tôi đã gọi người đến rồi, chúng ta chỉ cần cố gắng cầm cự thêm một chút nữa.”

Không hiểu sao, Phương Hàng lại ngay lập tức chọn gọi cho Tạ Ngọc, như một phản xạ tự nhiên. 

Cậu tin rằng Tạ Ngọc chắc chắn sẽ đến cứu mình – niềm tin đó chẳng có lý do gì, nhưng cực kỳ mãnh liệt.

Giờ thì Phương Hàng đã bình tĩnh lại. 

Cậu bảo Chu Thần Hạo cùng mấy bạn nam khác lo cho các cô gái đang sợ hãi, túm tụm lại bên trong.

Các cô đều sợ đến khóc nức nở, nhưng không còn hoảng loạn la hét nữa, chỉ lặng lẽ dõi theo nam quỷ và lá bùa đang phát sáng trên tay Phương Hàng.

Từng phút trôi qua căng như dây đàn. Ánh sáng từ bùa vẫn chưa tắt, nhưng con quỷ cũng không lùi bước. Nó bắt đầu nổi điên ném đồ vật về phía họ.

Không ai dám tản ra. Cả nhóm chỉ có thể cứng rắn chịu trận, gắng bảo vệ nhau.

“Á!”

Chu Thần Hạo không may bị một món đồ đập trúng đầu, ngã xuống ngất xỉu.

“Chu Thần Hạo!”

“Mau tránh ra, nó lại ném tiếp kìa!”

Một cái tủ lớn bay thẳng về phía nhóm, nếu không chết thì cũng bị thương nặng.

 Mọi người vội tản ra tránh né. Nhưng đó mới chính là mục đích của con quỷ — nó chờ lúc ai đó tách ra để tấn công.

Nó lập tức lao vào người đang bị lạc ra khỏi nhóm.

“Cứu với! Cứu tôi với!”

“Không được lại gần!”

RẦM!

Ngay lúc tình thế nguy cấp nhất, cánh cửa bị niêm phong đột ngột bị đá văng ra!

Ba lá bùa vàng bay vút vào từ cửa, găm thẳng lên người con quỷ, phát sáng rực rỡ. Nam quỷ rú lên điên cuồng, muốn chạy trốn cũng đã không kịp.

Một bàn tay trắng thon dài vươn ra từ cửa, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, đặt lên đầu nó. Trong nháy mắt, chỉ với một cú siết, hồn phách con quỷ bị bóp nát hoàn toàn, tan biến trong tiếng thét ghê rợn.

Tạ Ngọc đã đến!

“Ahhh ——!”

Nam quỷ chỉ kịp thét lên một tiếng rồi tan biến không còn dấu vết.

Cả căn phòng chết lặng trong vài giây.

“Tạ ca!” Phương Hàng như vừa bừng tỉnh, vui mừng lao đến

“Cuối cùng anh cũng tới rồi!”

“Chiêu vừa rồi của anh ngầu quá đi! Một phát đã tiêu diệt con quỷ đó luôn!”

Tiếng của Phương Hàng như đánh thức mọi người còn đang hoảng loạn. Đám học sinh bị dọa sợ đến mức vỡ òa:

“Hu hu hu, cuối cùng cũng được cứu rồi…”

Có người còn vừa khóc vừa sụt sịt, mặt mũi lấm lem cả nước mắt nước mũi.

Tạ Ngọc thở dài, lướt mắt nhìn quanh phòng, liếc thấy Chu Thần Hạo đang nằm bất tỉnh dưới đất, máu vẫn đang chảy.

“Trước hết đưa người đi cấp cứu đã.”

Chu Thần Hạo nhanh chóng được xe cứu thương đưa tới bệnh viện, Tạ Ngọc cũng đi cùng.

Đám học sinh còn lại, vì hoảng sợ tột độ, nhất quyết không chịu rời đi nếu không có Tạ Ngọc bên cạnh. 

Thấy vậy, Tạ Ngọc niệm một đoạn thanh tâm chú giúp họ ổn định tinh thần, cuối cùng họ mới bình tĩnh lại được.

Phương Hàng lúc này vừa biết ơn vừa áy náy:

“Tạ ca, chuyện còn lại cứ để em xử lý. Trễ vậy rồi còn làm phiền anh… để em gọi xe đưa anh về nhé.”

Tạ Ngọc gật đầu, dù sao việc cần làm cũng đã xong.

Nhưng đám học sinh kia thì vẫn còn lưu luyến, mãi đến khi Tạ Ngọc đi khuất, mới chịu thu ánh mắt lại.

Khi xuống đến khúc rẽ dưới lầu, Tạ Ngọc sơ ý va phải một người đàn ông đi từ hướng ngược lại.

Người kia rất lịch sự, giọng trầm thấp:

 “Xin lỗi.”

Tạ Ngọc ngẩng đầu, vừa định đáp “Không sao” thì lập tức khựng lại — người đối diện đang nhìn anh bằng ánh mắt sững sờ, thoáng kinh diễm, rồi đột ngột nói:

“Tôi… đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải?”

Tạ Ngọc khẽ nhíu mày, đánh giá người trước mặt.

Người đàn ông này rất cao, mặc vest đen chỉn chu, khí chất sang trọng, ngũ quan tuấn tú nhưng lại lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm đầy uy lực — khí thế này, đi giữa đám đông cũng giống như hạc giữa bầy gà.

Một người như vậy, nếu từng gặp qua, Tạ Ngọc chắc chắn sẽ không thể quên.

Ngay lúc anh đang định lắc đầu từ chối, thì phía sau Phương Hàng nhỏ giọng hốt hoảng:

“Tạ ca… đó là Phó gia Thái tử gia — Phó Minh Hành!”

Phó Minh Hành?

Tạ Ngọc hơi trợn mắt. Là cái người mà “nguyên chủ” từng bám riết, coi tiền như rác, đeo bám không buông kia sao?

Xong rồi.

Không ngờ vừa quay lại Đế Đô, người đầu tiên đụng mặt lại chính là cái chủ nợ không thể dây vào này…

Tạ Ngọc phản ứng cực nhanh. 

Trong khoảnh khắc Phó Minh Hành còn đang bối rối, anh đã áp sát, vươn tay vỗ nhẹ sau gáy đối phương.

“Cậu…”

Phó Minh Hành chỉ kịp thốt lên một tiếng thì choáng váng, rồi mất ý thức ngã gục.

Phương Hàng tròn mắt kinh ngạc:

“Tạ ca, sao anh lại đánh ngất Phó Minh Hành vậy ”

Tạ Ngọc tỉnh bơ, nhanh tay đỡ lấy Phó Minh Hành, rồi đặt anh ta ngồi vào chiếc ghế gần đó.

“Phương Hàng, đi gọi bác sĩ. Cứ nói có người bệnh ngất xỉu.”

Phương Hàng nửa ngày mới hoàn hồn, chạy vội đi gọi người.

Giao Phó Minh Hành cho bác sĩ xong, hai người nhanh chóng rút êm. Phương Hàng còn tiện đường đưa Tạ Ngọc ra tới tận cổng bệnh viện.

Cậu do dự nhìn Tạ Ngọc, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tạ Ngọc hỏi: “Sao vậy?”

Phương Hàng nhìn anh, tâm trạng rối bời. Tin đồn về quá khứ giữa Phó Minh Hành và Tạ Ngọc ở Đế Đô, cậu biết rất rõ. 

Lúc mới gặp, cậu từng nghi ngờ thân phận của Tạ Ngọc, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cậu lại cảm thấy Tạ Ngọc hoàn toàn không giống kiểu người như trong lời đồn.

 Cho đến khi nhìn thấy phản ứng của anh với Phó Minh Hành lúc nãy… cậu mới không thể không tin: Tạ ca chính là Tạ Ngọc kia.

Nhưng cuối cùng, Phương Hàng vẫn không hỏi.

Quá khứ của Tạ Ngọc, cậu không tham gia, cũng không cần biết. Với cậu, chỉ cần nhớ rõ người trước mặt chính là “Tạ ca” của mình là đủ rồi.

Nghĩ vậy xong, Phương Hàng thở ra nhẹ nhõm:

“Không có gì đâu. Tạ ca, anh về cẩn thận nhé.”

Hai mươi phút sau.

Trên giường bệnh, Phó Minh Hành mở mắt, lúc đầu còn mơ hồ không hiểu tại sao mình lại ở đây. Nhưng rất nhanh, ánh mắt anh trở nên sắc lạnh, bật dậy ngồi thẳng.

Anh nhớ ra gương mặt quen thuộc kia rồi.

Còn dám đánh anh bất tỉnh?

Tạ gia thật sự dám cho cái tên phong lưu ăn chơi đó to gan đến mức này sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play