Tuy nói là phải tìm được chủ nhân của Long Cốt, nhưng giữa biển người mênh mông, đâu phải muốn tìm là có thể tìm ra ngay.
Vì thế, Tạ Ngọc dự định một mặt tiếp tục tìm người, một mặt tìm thêm cách khác để giải trừ khế ước.
Cách thứ nhất — hoàn toàn trông chờ vào vận may.
Cách thứ hai… thật ra cũng vẫn là trông vào vận may.
Dù sao thì đến cả Tạ Ngọc, từng là môn chủ Thiên Cơ Môn, còn chưa có cách nào khác thì người khác càng chưa chắc đã có biện pháp.
Trước mắt, những người có khả năng giúp được nhiều nhất có lẽ là: các vu cổ sư của nam phái, tộc Thần Vu ẩn cư, dòng cấm chú Mao Sơn, và gia tộc Phong thuộc Huyền môn.
Tuy nhiên, cho dù bây giờ hắn có tìm đến tận cửa, người ta cũng chưa chắc chịu tiết lộ những bí mật sống còn như vậy cho hắn biết — dù sao thì đó cũng là "nghề kiếm cơm" của họ, đâu thể tùy tiện chia sẻ.
Tạ Ngọc cảm thấy đau đầu, có cảm giác như kiếp trước đã xài hết phúc phần, kiếp này phải trả nợ — tiêu xài trước quả nhiên đều là cái bẫy.
Nửa tháng quân sự huấn luyện kết thúc, Tạ Ngọc trở lại trường học.
Vừa mở cửa phòng ký túc xá ra, liền thấy ba gương mặt quỷ đang hướng về phía mình.
Tạ Ngọc suýt chút nữa là móc bùa đuổi quỷ ra để thu ba "yêu nghiệt" này.
“Các cậu đang làm cái gì vậy?”
Từ Viên và hai người còn lại đang đắp mặt nạ bùn đen dày cộp cả mặt lẫn cổ. Nghe tiếng Tạ Ngọc trở về, ba người quay đầu lại chậm rãi, vẻ mặt như phim kinh dị.
“Tạ ca về rồi hả?”
“Bọn em đang đắp mặt nạ, anh muốn thử đắp không?”
Tạ Ngọc lập tức từ chối, giơ lên túi đồ ăn to tướng trong tay. Mùi thơm nức mũi lan ra khắp phòng:
“Đồ nướng BBQ, chân gà chua cay chanh, đầu vịt cay.”
Ánh mắt ba người sáng rực, hét một tiếng đầy phấn khích rồi vội vàng lao vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó, chẳng ai nói ai, nhanh như chớp vây quanh cái túi lớn, lấy đồ ăn ra chia nhau ăn.
“Tạ ca, đúng là ca ruột của tụi em luôn rồi đó!”
“tụi em tuyệt đối sẽ không trách anh vì bỏ lại tụi em đâu.”
“Tạ ca, nửa tháng anh không ở đây, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu dưa đâu nha~ ”
Từ Viên và hai người kia tranh nhau kể, người một câu, ngươi một lời, không ngừng kể cho Tạ Ngọc nghe đủ chuyện sôi động xảy ra suốt thời gian quân huấn.
Nổi bật nhất chính là cuộc tuyển chọn “nam thần” và “hoa khôi” của từng khoa , náo nhiệt ròng rã nửa tháng mới kết thúc.
“Tạ ca, anh mà có mặt ở trường lúc đó thì không chỉ là ‘nam thần’, chắc anh còn chính là ‘hoa khôi’ luôn ấy chứ!”
“Đúng đó! Giờ thì tiện nghi kẻ khác rồi.”
Ba người đều tỏ ra tiếc nuối thay cho Tạ Ngọc. Ai chứ họ quá rõ Tạ Ngọc lớn lên đẹp cỡ nào. Tiếc là không có tấm ảnh nào của cậu trong tay, không thể nộp tên tham gia bình chọn, đành nhìn ngôi vị “nam thần” rơi vào tay một tên ở khoa khác tên Phó Minh Dập.
Tạ Ngọc nghe xong chỉ nhàn nhạt cười, chẳng hề để bụng. Cậu vốn không thích bị chú ý, sống yên ổn lặng lẽ mới là điều cậu muốn.
Chuyện náo nhiệt thứ hai là các câu lạc bộ thi nhau chiêu mô sinh viên mới.
Ngay cả khi kỳ quân sự còn chưa kết thúc, các câu lạc bộ đã bắt đầu ra sức tuyên truyền, treo banner, phát tờ rơi rầm rộ khắp nơi.
“Chử Ích định tham gia CLB bóng rổ, còn em với Phương Hàng thì vẫn chưa quyết. Tạ ca, a h tính vào clb gì?”
Câu hỏi này thật sự khiến Tạ Ngọc hơi tò mò.
Từ nhỏ cậu đã sống trong Thiên Cơ Môn, lại thêm bệnh tim nghiêm trọng cùng bệnh cột sống, bình thường không được vận động mạnh, không được tức giận, thậm chí vui quá cũng không được.
Việc đi lại phần lớn phải dựa vào xe lăn, cuộc sống khép kín tẻ nhạt, chẳng có chút sinh khí.
Giờ có được một cơ thể khỏe mạnh, dĩ nhiên cậu muốn trải nghiệm đầy đủ cuộc sống của một người bình thường.
“Có những câu lạc bộ nào vậy?”
Thấy Tạ Ngọc hứng thú, Từ Viên và Phương Hàng lập tức hào hứng giới thiệu từng câu lạc bộ trong trường, kể đủ từ học thuật, thể thao đến nghệ thuật, giải trí…
Cái nào cũng đặc sắc, khiến người nghe cũng cảm thấy háo hức theo.
Tạ Ngọc vừa nghe giới thiệu, không ngờ lại có những câu lạc bộ nghe qua đã thấy “thiếu đứng đắn” như: clb nghiên cứu quái vật, clb trò chơi , clb Nghiên Cứu Tình Yêu , clb ẩm thực... mà càng nghe càng thấy thú vị.
Do dự một lúc, cuối cùng Tạ Ngọc chọn tham gia clb ẩm thực
Phương Hàng thì chọn clb nghiên cứu quái vật, còn Từ Viên thì tham gia clb nghiên cứu tình yêu.
Tóm lại, cả ba người đều cùng một kiểu: càng không nghiêm túc càng thấy hợp gu.
“Tạ ca, sao ngươi lại chọn clb ẩm thực vậy? Đi cùng em qua clb nghiên cứu quái vật đi, nghe nói có nhiều mỹ nữ lắm, lại còn rất kích thích!” — Phương Hàng hào hứng rủ rê.
“ clb nghiên cứu quái vật có gì hay? Trên đời làm gì có ma quỷ, toàn mấy thứ thêu dệt hư ảo. Muốn ngắm gái đẹp thì qua đây với bọn tôi đu, clb ghiên cứu tình yêu mới đúng là nơi tốt đấy!” — Từ Viên cũng nhiệt tình lôi kéo.
Tạ Ngọc chỉ lắc đầu, đối với mỹ nữ hay chuyện thần quái đều không có hứng thú bằng... ăn. Đồ ăn mới là chân lý.
* hihi tui cx dị:>
Tuy vậy, với clb nghiên cứu quái vật, Tạ Ngọc vẫn nảy sinh một chút hiếu kỳ. Cậu quay sang hỏi Phương Hàng: “clb nghiên cứu quái vật là hoạt động gì vậy?”
Phương Hàng thấy Tạ Ngọc có vẻ động lòng, lập tức cao hứng nói:
“Thần Quái xã chuyên nghiên cứu những câu chuyện huyền bí, truyền thuyết ma quái ở các nơi. Còn có thể đến tận nơi điều tra như mấy căn nhà ma, biệt thự bỏ hoang, chơi mấy trò gọi hồn, bút tiên này nọ… Rất nhiều nữ sinh thích mấy trò kích thích này. Năm nay cũng có vài em xinh xắn gia nhập rồi đó!”
Tạ Ngọc nghe xong lại không hề mắt sáng rỡ như Phương Hàng mong đợi, mà chỉ nhìn Phương Hàng một lúc, rồi nghiêm túc hỏi:
“Cậu cho tôi biết sinh thần bát tự của cậu đi.”
Phương Hàng cười hề hề, “Tạ ca, chẳng lẽ ngươi còn biết coi bói hả?”
Tạ Ngọc gật đầu: “Cứ nói thử xem.”
Phương Hàng thích cảm giác mới lạ, chẳng để tâm lắm, thật sự liền đọc ra sinh thần bát tự của mình.
Tạ Ngọc bấm ngón tay tính toán, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt nhìn về phía Phương Hàng cũng dần nghiêm lại.
Phương Hàng bị nhìn đến lạnh sống lưng, hơi căng thẳng: “Tạ ca… sao vậy?”
Tạ Ngọc đáp:
“Bát tự của cậu khá đặc biệt. Mệnh có 3 đại kiếp nạn — kiếp đầu tiên là năm ba tuổi, kiếp thứ hai là lúc mười lăm tuổi. Kiếp thứ ba tuy chưa đến, nhưng khí vận của cậu hiện tại rất xấu, có vẻ như nó đã sắp tới gần. Tốt nhất cậu đừng tham gia clb nghiên cứu quái vật. Có những việc đối với người khác chẳng là gì, nhưng với cậu thì chưa chắc đã yên lành.”
Nói xong, cả phòng ngủ lập tức rơi vào im lặng.
Từ Viên và Chử Ích cùng lúc quay sang nhìn Phương Hàng — người đang cứng đờ mặt mày vì hoảng hốt.
Từ Viên dè dặt hỏi nhỏ:
“Phương Hàng… lời Tạ ca nói… có phải là thật không vậy?”
Phương Hàng vẫn chưa hoàn hồn. Cậu không ngờ Tạ Ngọc lại thực sự biết xem mệnh.
Khi còn bé, gia đình từng đưa cậu đi xem số mệnh, vị đại sư năm đó cũng từng nói cậu có "3 kiếp đại nạn", hai kiếp nạn trước đều đã ứng nghiệm. Mà hiện giờ, chính là lúc kiếp thứ 3 sắp đến…
Tạ Ngọc chậm rãi nói tiếp:
“Chỉ cần cậu thuận lợi vượt qua 3 kiếp nạn này, sau này cuộc sống sẽ an nhàn, không lo cơm áo.”
Phương Hàng dần lấy lại bình tĩnh, nhìn Tạ Ngọc với ánh mắt khó đoán:
“Tạ ca, chuyện này là do cậu tính ra, hay là nghe ai nói lại?”
Câu hỏi không chỉ mang theo sự nghi ngờ, mà còn có chút đề phòng.
Dù sao, trong ký túc xá, Tạ Ngọc là người thần bí nhất, cũng là người mà cậu hiểu rõ ít nhất.
Từ Viên và Chử Ích không nói gì, nhưng ánh mắt đều mang vẻ chấn động.
Tạ Ngọc không để tâm đến ánh mắt hay thái độ của họ, vẫn thản nhiên như không:
“Là tôi tính ra. Tin hay không tùy cậu, lời cần khuyên tôi cũng đã nói rồi.”
Phương Hàng cau mày. Tạ Ngọc có một loại khí chất rất đặc biệt — kiểu bình thản mà khiến người khác không thể lơ là.
Cảm giác này, hắn chỉ từng thấy ở vài nhân vật đặc biệt.
Từ Viên nuốt khan một cái, không nhịn được hỏi:
“Tạ ca, thật sự… anh biết xem mệnh à?”
Tạ Ngọc gật đầu: “Biết sơ sơ vài thứ thôi.”
Hai người nhìn nhau, lòng càng thêm ngạc nhiên giống như Phương Hàng — hoàn toàn không ngờ, cái người ngày thường thảnh thơi ăn uống này lại mang trong mình thứ bản lĩnh kỳ quái như vậy.
Cả phòng rơi vào im lặng, chỉ có Tạ Ngọc là vẫn ung dung, vừa gặm cái đầu vịt đỏ , vừa chậm rãi hít hà — đôi môi bị cay đến đỏ mọng, sống mũi cũng ửng hồng.
Một lúc sau, Phương Hàng mới lên tiếng:
“Nếu thật như vậy… vậy cậu có thể tính được kiếp nạn thứ của tôi rơi vào khi nào không?”
Tạ Ngọc nhẹ nhàng đáp:
“Có thể, nhưng không nên.”
Phương Hàng khó hiểu: “Nghĩa là sao?”
Tạ Ngọc giải thích:
“Xem thiên cơ vốn đã là điều trái nghịch với đạo trời, nếu còn cố ý đi tìm thời gian cụ thể, chẳng khác nào can thiệp vận mệnh — hậu quả, cậu không gánh nổi.”
Nghe vậy, Phương Hàng hoàn toàn cứng người lại.
Đúng lúc ấy, Tạ Ngọc từ trong túi lấy ra một tờ hoàng phù, đưa sang cho Phương Hàng.
Phương Hàng ngơ ngác nhận lấy, chưa kịp hiểu gì.
Tạ Ngọc cắn xong cái đầu vịt cuối cùng, môi vẫn còn đỏ rực vì cay, vừa thở vừa nói:
“Giữ bên người. Có thể giúp cậu đỡ được phần nào.”
Phương Hàng nhìn đôi mắt ươn ướt vì cay của Tạ Ngọc, còn cả sống mũi đỏ đỏ, trong lòng khẽ xúc động. Sau vài giây im lặng, hắn mím môi, nghiêm túc gật đầu:
“…Cảm ơn anh, Tạ ca...”
Không khí trong phòng bắt đầu thả lỏng lại. Từ Viên và Chử Ích cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng từ lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Tạ Ngọc đã thay đổi — có thêm phần kính nể, xen lẫn tò mò và dè chừng.