Phương Hàng không biết Tạ Ngọc đang nghĩ gì, mà dù có biết thì chắc cậu cũng chẳng để tâm.
Năm người chạy đôn chạy đáo cả ngày, lại đói lại mệt, sau khi chiến đấu hết một bàn đầy hải sản và BBQ, chẳng ai còn sức đâu mà la cà, cả bọn kéo nhau về trường nghỉ ngơi.
Hai ngày sau, kỳ huấn luyện quân sự cho tân sinh viên sẽ chính thức bắt đầu.
Tạ Ngọc chẳng nói chẳng rằng, đưa ra một tờ giấy chứng nhận ngay trước mặt mấy người Từ Viên.
Đại ý là: vì một số lý do đặc biệt, nhà trường đồng ý miễn cho bạn sinh viên Tạ Ngọc không phải tham gia huấn luyện quân sự.
Nhìn tờ giấy đó, mấy người Từ Viên lập tức lộ vẻ ghen tị:
“Tạ ca! Sao anh lại có thể vô tình vứt bỏ chúng em như vậy chứ?”
Tạ Ngọc bình tĩnh đáp:
“Nửa tháng sau, tôi sẽ quay lại gia nhập với mấy cậu.”
Từ Viên, Chử Ích và Phương Hàng giả vờ lau nước mắt vốn không có, vừa mắng Tạ Ngọc “không có tình nghĩa,” vừa nhanh chóng vác đồ ra sân huấn luyện với ánh mắt tiếc nuối.
Trong khi cả trường đang trải qua những ngày nắng cháy da, thì Tạ Ngọc rời khỏi ký túc xá, đến một căn biệt thự nhỏ trong nội thành.
Cậu mới vừa ấn chuông, bên trong liền có người chạy ra mở cửa.
“Tiểu Tạ, cuối cùng cháu cũng tới! Mau vào đi!”
Người mở cửa không ai khác chính là hiệu trưởng Trương Khải Thiện của Đại học Đế Đô.
Ông nhiệt tình đón Tạ Ngọc vào nhà như người thân lâu ngày rồi mới gặp lại.
“ chào hiệu trưởng Trương.”
Tạ Ngọc lễ phép chào hỏi, khi vừa bước vào trong nhà thì cậu đã lặng lẽ đánh giá khắp căn nhà một lượt, sau đó mới hỏi:
“Giáo sư Diệp dạo này sao rồi ạ?”
Nửa năm trước, hiệu trưởng Trương cùng vợ – giáo sư Diệp Liên – đi du lịch ở Nam Thành.
Bất ngờ, bà Diệp mắc phải một chứng bệnh kỳ lạ:
mắt trở nên trắng dã, tay chân linh hoạt bất thường, thậm chí có thể bò lên trần nhà, tính khí thì cực kỳ hung bạo, gặp ai cũng lao vào tấn công.
Nhóm đi cùng vô cùng hoảng sợ.
Đúng lúc ấy, Tạ Ngọc đang ở gần đó nên ra tay giúp đỡ. Sau khi tra rõ sự việc, cậu phát hiện họ vô tình chọc giận một con “sơn mị” khi vào rừng.
Tạ Ngọc đã đuổi nó đi, nhưng Diệp Liên bị tổn hại nguyên khí nghiêm trọng. Nếu không được chữa trị kịp thời, bà khó mà có thể qua khỏi.
* sơn mị: một loại yêu tinh hoặc hồ ly sống trong núi
Tạ Ngọc không chỉ ra tay cứu người mà còn kê đơn thuốc để Diệp Liên bồi bổ nguyên khí.
Biết Tạ Ngọc đang chuẩn bị thi đại học và thành tích lại xuất sắc, hiệu trưởng Trương đã đích thân đề cử cậu vào Đại học Đế Đô.
Ngoài ra, Trương Khải Thiện cũng là một trong số rất ít người biết Tạ Ngọc có liên hệ với nhà họ Tạ.
Hiện giờ nghe Tạ Ngọc hỏi thăm, Trương Khải Thiện trầm hẳn giọng:
“Bà ấy khá hơn nhiều rồi, nhưng cú sốc tinh thần từ lần đó vẫn chưa vượt qua được. Mỗi đêm đều gặp ác mộng, ngủ chẳng yên, sắc mặt cũng không tốt. Tôi thật sự lo lắng…”
Nói đến đây, ông khẽ siết tay, vẻ mặt không giấu được đau lòng.
Trương Khải Thiện và Diệp Liên là thanh mai trúc mã, sau kết hôn thì luôn yêu thương nhau sâu đậm.
Với ông, bà không chỉ là vợ, mà còn là người bạn tri kỷ, là chỗ dựa. Nghĩ đến viễn cảnh mất bà, ông thật sự không dám tưởng tượng.
Tạ Ngọc nói:
“Cháu muốn gặp giáo sư Diệp một lát.”
“Được được! Cậu ngồi tạm ở đây, để tôi dìu bà ấy ra.”
Một lúc sau, Diệp Liên được Trương Khải Thiện đỡ ra. Bà gầy rộc đi, tóc bạc nhiều hơn, giữa trán như có một bóng mờ không tan. Nhưng vừa thấy Tạ Ngọc, mắt bà lập tức sáng lên:
“Tạ đại sư!”
Tạ Ngọc thấy phản ứng ấy thì thở phào.
Bà vẫn còn mong đợi và đặt hy vọng, chứng tỏ trong lòng vẫn có ý chí cầu sinh – vậy là ổn rồi.
“Giáo sư Diệp, cháu giờ là sinh viên của trường rồi. Cứ gọi cháu là Tạ đồng học là được.”
Ngừng một chút, cậu dịu giọng nói tiếp:
“Nghe nói cô hay gặp ác mộng, giấc ngủ không tốt. Đưa tay cháu bắt mạch xem sao.”
Diệp Liên gật đầu, nước mắt rơi lã chã, run run đặt tay lên bàn.
Tạ Ngọc mỉm cười trấn an:
“Đừng lo, không sao đâu ạ.”
Sự bình tĩnh và nụ cười của cậu khiến Diệp Liên từ từ thả lỏng, dựa nhẹ vào Trương Khải Thiện bên cạnh.
Thực ra, vừa nhìn bà là Tạ Ngọc đã đoán được bệnh trạng. Cậu bắt mạch chủ yếu để xác nhận lại và giúp bà yên tâm hơn.
Một lát sau, Tạ Ngọc rút tay về:
“Không quá nghiêm trọng đâu ạ. Cháu sẽ kê cho cô một đơn thuốc an thần, uống trước khi ngủ nửa tiếng là có thể dễ vào giấc hơn.”
Cậu dừng một chút rồi tiếp:
“Cháu cũng sẽ đưa cho cô một lá bùa trừ tà, mang theo bên người sẽ không bị tà khí quấy nhiễu nữa.”
Lời nói nhẹ nhàng, chắc chắn của Tạ Ngọc khiến cả hai người như trút được gánh nặng.
Trên mặt Diệp Liên dần hiện rõ sự an tâm.
Cậu nhanh chóng viết đơn thuốc, lấy ra một lá bùa đã vẽ sẵn từ trước và đưa cho bà.
Diệp Liên nhận lấy, hai tay run run, như vừa nắm được chiếc phao cứu sinh.
“Tạ đồng học, thật sự cảm ơn cháu. Nếu không có cháu, tôi sớm đã…”
Nghĩ đến nỗi kinh hoàng cách đây nửa năm, Diệp Liên rùng mình. Trong lòng bà, Tạ Ngọc giờ là người đáng tin cậy nhất.
Cậu đã nói “không nghiêm trọng,” vậy thì bà có thể yên tâm rồi.
Khi Tạ Ngọc rời đi, bóng ma giữa trán Diệp Liên cũng đã tan đi quá nửa. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm, bà sẽ sớm hồi phục.
Đôi khi, sức mạnh của tinh thần mới là liều thuốc hiệu quả nhất.
Sau khi rời khỏi nhà hiệu trưởng Trương, Tạ Ngọc ghé qua khu phố Thi Họa để mua chu sa, giấy vàng và một số vật dụng cần thiết.
Tiếp theo, cậu đến một khu chung cư nhỏ trong nội thành – nơi tạm trú bí mật mà không ai để ý đến.
Trong phòng vẫn còn mấy thùng đồ chuyển phát nhanh mà Tạ Ngọc gửi tới trước, chứa đầy đồ vật cá nhân và pháp khí cần thiết.
Dọn dẹp một lượt, cậu vẽ vài lá bùa trấn trạch đề phòng bất trắc, rồi cậu đi tắm và nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Tạ Ngọc mang theo đồ đạc, rời khỏi nhà từ sớm.
Lần này, điểm đến là một biệt viện nhỏ của Thiên Cơ Môn tại Đế Đô – nơi cất giữ một vật quan trọng mà cậu nhất định phải lấy lại để luôn mang bên người.
Chỉ khi giữ nó bên cạnh, cậu mới thật sự yên tâm.