Thiên Cơ Môn, dù ẩn mình khỏi thế tục, nhưng cũng không hoàn toàn tách rời.

 Ngay tại đế đô, họ vẫn giữ một tòa nhà làm cơ sở, là nơi đệ tử Thiên Cơ Môn lui tới mỗi khi rời núi.

Tòa nhà này tọa lạc ngay khu vực đắt đỏ bậc nhất thành phố, được xây dựng theo bố cục ngũ hành bát quái, kết hợp với các trận pháp đặc biệt để che chắn. 

Bề ngoài trông bình thường không mấy nổi bật, nhưng bên trong lại ẩn chứa không ít bí mật.

 Tòa nhà này đã tồn tại hàng trăm năm, trải qua bao biến động thời cuộc vẫn vững vàng không đổi.

Ít ai biết rằng, dưới lòng tòa nhà còn cất giấu một bộ Long Cốt, được Thiên Cơ Môn sử dụng trận pháp cao siêu che giấu kỹ lưỡng, người ngoài không thể phát hiện. 

Bộ Long Cốt này không rõ đã tồn tại bao lâu, nhưng nhờ được Thiên Cơ Môn nuôi dưỡng bằng linh khí mạnh mẽ nên đã trở thành một vật trấn áp vô cùng quý giá.

Kiếp trước, khi Tạ Ngọc mang trọng bệnh, đã bị chính sư phụ mình lợi dụng, dùng “hồn khế” liên kết linh hồn hắn với Long Cốt. 

Nhờ đó, linh lực của Long Cốt khóa giữ được hồn phách Tạ Ngọc, giúp hắn sống sót thêm 26 năm.

Lẽ ra sau khi chuyển thế, hiệu lực của hồn khế sẽ tự động biến mất. 

Tạ Ngọc hiện tại cũng không chắc bản thân có thực sự chuyển thế hay không, điều duy nhất hắn có thể khẳng định là—bây giờ không cần hồn khế nữa, hắn vẫn sống tốt. 

Vì thế, hắn buộc phải tự mình đến kiểm tra. Nếu hồn khế thực sự đã mất hiệu lực thì không sao, nhưng nếu vẫn còn tồn tại, hắn nhất định phải tự tay gỡ bỏ nó.

Tạ Ngọc lần theo đường cũ, tránh né đệ tử Thiên Cơ Môn, âm thầm phá giải trận pháp bảo hộ tòa nhà, tiến thẳng đến khu vực ngầm.

Việc mở cơ quan dẫn xuống địa cung không làm khó được cậu. Tạ Ngọc rất quen thuộc với nơi này, chẳng bao lâu đã đến nơi.

Long Cốt vẫn được thờ phụng trên đàn tế, hồn khế được giấu trong mật các cũng còn nguyên vẹn.

Mật các này được phong ấn bằng cấm chế, chỉ hắn và sư phụ mới có thể giải mở. Hồn khế bên trong vẫn chưa từng bị ai động đến.

Tạ Ngọc kiểm tra kỹ, quả nhiên hồn khế vẫn đang phát huy tác dụng.

Hắn trước tiên dâng hương trước Long Cốt:

 “Đã 26 năm, cảm ơn tiền bối đã trợ giúp. Vãn bối vô cùng cảm kích. Nếu sau này có điều gì cần giúp đỡ, vãn bối chắc chắn hết lòng báo đáp.”

“Hôm nay vãn bối đến để giải trừ hồn khế, mong tiền bối chấp thuận.”

Dứt lời, hắn bắt đầu thi triển pháp thuật. Pháp ấn, khẩu quyết đều thuộc nằm lòng, mỗi bước đều chuẩn xác.

Nhưng khi pháp lực tỏa ra, hồn khế không hề suy yếu mà khế ước vẫn y nguyên.

Tạ Ngọc ngẩn người: “…?”

Lặp lại vài lần, kết quả vẫn thế. Hắn và Long Cốt vẫn gắn kết.

Không thể nào là nhớ sai. Từ khi lập khế ước với Long Cốt, hắn đã thuộc lòng khẩu quyết giải trừ. Không lý gì lại sai.

Ngẩng đầu nhìn Long Cốt, Tạ Ngọc nghi ngờ: chẳng lẽ Long Cốt không chịu giải khế?

Nhưng Long Cốt là vật tồn tại đã lâu, chủ nhân luân hồi bao lần cũng không liên quan. Bản chất nó là linh vật mạnh mẽ, không có ý thức riêng.

Vậy thì rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Không nghĩ ra được, Tạ Ngọc đành ngồi xuống, cau mày bắt đầu nghiên cứu hồn khế một cách cẩn thận.

Cùng lúc đó, ở trụ sở tập đoàn Phó thị.

Buổi họp chiều kéo dài từ 2 giờ đến tận 7 giờ tối mới kết thúc. Nhóm quản lý cấp cao bước ra khỏi phòng họp ai nấy đều mệt mỏi.

“Tôi tưởng hôm nay không thể sống sót rời khỏi phòng họp nữa.”

“Phó tổng vừa nhìn tôi, tôi như muốn muốn quỵ.”

“Không biết ai đã chọc Phó tổng, khiến chúng ta suýt chết vì khí thế dọa người của anh ta.”

 

 “Nghe nói sáng nay Phó tổng gặp tai nạn giao thông liên hoàn, suýt chút nữa thì… Còn chưa xong, lúc bước vào công ty, một kiện hàng chuyển phát nhanh rơi thẳng xuống đầu. May mà anh ấy phản ứng kịp, chỉ trúng tay chứ không trúng đầu, suýt bị gãy tay. Rồi lại đến chuyện cà phê nóng suýt đổ vào người…”

 

“Trời ơi, xui xẻo đến vậy sao”

“Tôi mà là Phó tổng chắc phát bệnh tim mất.”

“Có khi nào anh ấy bị vận đen đeo bám không? Nghe nói quanh năm cứ xảy ra những sự cố ngoài ý muốn.”

 “Đừng nói linh tinh, lỡ tai vách mạch rừng đấy. Ai chẳng biết Phó tổng ghét nhất mấy chuyện mê tín.”

Cả nhóm vừa nói vừa rời đi, ai cũng thấy lạnh sống lưng khi nhắc đến vận rủi của Phó Minh Hành suốt một năm qua.

Mà nhân vật chính, Phó Minh Hành, lại như chẳng hề bận tâm. Vẻ điềm tĩnh như Thái Sơn, mặt lạnh vô cảm như thường lệ.

Trợ lý gõ cửa văn phòng:

 “Phó tổng, cũng muộn rồi, có cần tôi đưa ngài về?”

 

Phó Minh Hành không ngẩng đầu: “Không cần. Cậu xong việc thì cứ về đi.”

Trợ lý âm thầm thở phào: 

Qqqqq“Vâng, vậy tôi xin phép. Ngài nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Ra khỏi văn phòng, trợ lý len lén lau mồ hôi trán. Không phải anh ta không muốn đưa sếp về—mà là… quá nguy hiểm!

* a công số xui=)))

Ngẫm lại một năm nay, bao nhiêu lần Phó tổng gặp tai nạn khi ra ngoài, tuy không tổn hại gì nghiêm trọng, nhưng tim ai yếu chắc chẳng chịu nổi.

Anh ta chắp tay khấn: “Cầu các vị thần linh phù hộ Phó tổng bình an trở về đêm nay!”

Đến tận 9 giờ tối, Phó Minh Hành mới xử lý xong công việc. Anh ngồi ngả lưng, tay bóp trán, ánh mắt sắc bén cũng lộ chút mỏi mệt.

Một năm qua công ty đủ chuyện không thuận, tuy chưa tới mức nguy kịch, nhưng phiền phức không ít, đè nặng lên vai anh.

Xem đồng hồ, anh gọi điện báo với người nhà rồi định nghỉ một lát trước khi rời văn phòng.

Trong lúc mơ màng thiếp đi, anh nghe thấy một giọng nói vang lên trong tai, như từ nơi rất xa vọng tới:

 “Tiền bối, nếu ngài còn tâm nguyện chưa hoàn thành, chỉ cần nói ra, vãn bối nhất định giúp ngài đạt thành.”

“Dù là lên núi đao, xuống biển lửa, vãn bối nói được thì làm được.”

Giọng nói rất trầm tĩnh, kiên định, lại dễ nghe lạ thường. Dường như có khả năng xoa dịu tâm hồn, làm mọi phiền muộn tan biến.

Phó Minh Hành choàng tỉnh, nhìn quanh văn phòng—chỉ có mình anh.

Hóa ra là mơ.

Chỉ là… giấc mơ này có phần kỳ lạ. Ai lại gọi anh là “tiền bối”, còn nguyện vì anh mà lên núi đao, xuống biển lửa?

Chắc là do mệt mỏi quá thôi.

Không nghĩ nhiều, anh thu dọn đồ rời khỏi công ty

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play