- Chào buổi sáng. 

Một bóng dáng trẻ trung, nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Tống Từ, cậu ta lấy áo khoác đang treo xuống, vừa khoác vào vừa làm xấu với Tống Từ.

- Này, tôi thấy hết rồi đấy. 

Cậu ta cười đầy gian xảo, chớp mắt với Tống Từ: - Đó là bạn đời của anh à? Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho anh.

- Ồ, cảm ơn. 

Tống Từ thong thả cài cúc áo, hờ hửng gật đầu. Thật ra cậu cũng không quan tâm đến việc giữ bí mật hay không, hơn nữa... cậu nhìn qua gương, thoáng nhìn người thanh niên vẫn đang nhìn mình, thầm nghĩ, dù sao phần lớn các nghiên cứu viên đều biết sự tồn tại của Thương Cạnh.

- Anh ấy tên gì? Hai người quen nhau được mấy năm rồi? Đã đăng ký kết hôn chưa? 

Người thanh niên phớt lờ sự xa cách của Tống Từ, vẻ mặt tò mò tiến lại gần, miệng bô lô ba la không ngớt.

- Nghiên cứu viên Lương, đến giờ làm việc rồi. 

Cài chiếc cúc áo cuối cùng xong, Tống Từ nhìn thời gian hiện trên tường, hỏi một đằng trả lời một nẻo. Mặt mày thanh tú, sạch sẽ của cậu càng lạnh lẽo trong mắt Lương Thức, Lương Thức thầm than trong lòng đúng là lạnh lùng thật, không hổ là người đàn ông lạnh lùng nhất viện nghiên cứu, trên mặt vẫn khẽ mỉm cười: - Sợ gì, dù sao đại ca cũng chưa tới. 

“…”

Tống Từ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trẻ trung trước mặt, khẽ gật đầu, thờ ơ đẩy ra: - Được thôi, vậy cậu cứ nán lại thêm một lúc nữa đi. 

Nói xong, cậu đeo bảng tên rồi quay người đi ra ngoài.

Ngay khi Lương Thức đối diện với ánh mắt của Tống Từ, hô hấp khựng lại, cậu ta nhìn đôi mắt trong veo dưới hàng lông mi đen dài, cằm vô thức căng thẳng, vốn tưởng cậu sẽ nói gì đó, ai ngờ lại quay đi một cách hờ hững, cậu ta vội vàng khoác áo khoác đuổi theo Tống Từ, gọi: - Này này, đừng vội mà. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Xin đấy, hỏi cậu, cậu còn chưa nói một chữ nào ấy.

Nhìn bóng lưng thanh thoát của chàng trai, cậu ta nuốt những lời còn lại xuống, nhanh tay cài cúc áo. Đuổi theo sát nút, nói: - Được rồi, được rồi, tôi không hỏi chuyện này nữa, chúng ta đổi chủ đề đi, nghỉ phép một tháng sướng ghê luôn! 

Lương Thức được điều đến viện nghiên cứu khu A đã ba tháng, cậu ta thực sự rất tò mò về hoa khôi nổi tiếng lừng lẫy này của viện nghiên cứu, tiếc là không có cơ hội gặp nhau, không dễ gì mới gặp được cậu, cậu ta không muốn bỏ qua dễ dàng.

Chỉ riêng việc một beta đánh bại nhiều alpha, vững vàng ngồi vào vị trí phòng thí nghiệm cao cấp của viện nghiên cứu đứng đầu, đã khơi dậy hứng thú sâu sắc của Lương Thức, phải biết rằng trong viện nghiên cứu rộng lớn này, chỉ có ba nghiên cứu viên cao cấp thôi.

Huống chi, cậu lại còn rất trẻ và đẹp trai.

Lương Thức đầy hứng thú nhìn sườn mặt trắng nõn của Tống Từ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh Tống Từ và bạn đời tạm biệt trước cửa viện nghiên cứu sáng nay.

Chắc là alpha đó nhỉ, khiến người cậu dính đầy pheromone nồng nặc đến mức gay mũi, lại còn tuyên bố với mọi người bằng thái độ ngang ngược.

Chắc chắn đó là một alpha có cấp bậc siêu cao, ham muốn chiếm hữu cũng cực kỳ mạnh. Nhưng nếu cậu ta nhớ không lầm, Tống Từ là beta thì phải?

Chẳng lẽ cậu không sợ à? Phải biết rằng yêu đương với alpha rất dễ bị đá.

- Xem ra nghiên cứu viên Lương rất có hứng thú với tôi nhỉ. 

Tống Từ thong thả đeo kính, giọng nói kéo dài âm cuối, vẻ mặt lại lạnh lùng.

Vừa thấy là đã biết không để người khác vào mắt, tim Lương Thức đập thình thịch, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú, miệng lại cười ha ha nói: - Ha ha ha ha, có ai trong viện nghiên không hứng thú với thầy Tống đâu chứ. 

- Ồ, vậy sao? 

Đuôi mắt Tống Từ hơi nhướng lên, trong mắt toàn là ánh sáng rét buốt, cậu khẽ cười, thái độ thong dong lại mang đôi phần khinh thường mà xoay người nhìn Lương Thức, nói: - Vậy cậu nên đổi nghề đi. 

- Hi, thầy Tống, Lương Thức, chào buổi sáng! 

Vừa nói xong, một đồng nghiệp đi tới chào hỏi hai người.

- Chào buổi sáng. 

Khóe miệng Tống Từ vẫn còn giữ nụ cười khẽ, gật đầu chào hỏi với đồng nghiệp, sau đó lập tức đi vào một ngã rẽ khác.

- Chào buổi sáng. 

Lương Thức đứng tại chỗ, vẻ mặt hơi cứng đờ, khóe miệng co giật, người này nói chuyện... ghê gớm thật.

Gì mà nên đổi nghề, chẳng phải đang ám chỉ cậu ta nhiều chuyện đó sao?!

- Lạ thật, vậy mà cậu và thầy Tống lại ở gần nhau, chẳng lẽ cậu không ngửi thấy mùi alpha xa cách trên người anh ấy hả? 

Đồng nghiệp bước tới từ phía sau, đụng vào vai Lương Thức một cái, tò mò nhìn ngã rẽ nơi Tống Từ biến mất.

- Hiếm khi tình cờ gặp thôi, được rồi, cậu cũng đâu phải là phóng viên đưa tin. 

Lương Thức chỉnh sửa lời của Tống Từ rồi trả lại cho đồng nghiệp, còn về pheromone, mũi cậu ta đâu có bị hư, sao không ngửi thấy chứ, chỉ đi theo sau thôi, cậu ta đã có phần không chịu nổi pheromone của alpha mạnh mẽ còn sót lại trên người Tống Từ.

Tuy nhiên, cậu ta thầm cười trong bụng, phải nói, alpha kia trông chừng kỹ thật. Ánh mắt Lương Thức sa sầm, ánh mắt tối tăm cụp xuống đầy vẻ khó hiểu.

Chỉ là một beta thôi mà.

Bên này, Tống Từ đi xuống từ hành lang, hầu hết các đồng nghiệp alpha cậu gặp trên đường đều chào cậu từ xa, sau đó nhanh chóng bỏ đi như bị chó đuổi, chỉ có một số ít đồng nghiệp beta là vẫn điềm tĩnh trao đổi với cậu đôi câu một cách dè dặt.

Bất kể là nhiệt tình hay lạnh nhạt, cậu cũng chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu xa cách.

Điều này dẫn đến việc Tống Từ đi làm nhiều năm, nhưng lại không có lấy một đồng nghiệp thân thiết, còn bạn bè lại càng hiếm hoi, chỉ có hai người quen biết từ thời còn đi học.

Mà Thương Cạnh với tư cách là bạn thân từ nhỏ của cậu, vừa đóng vai người yêu, và cũng vừa là bạn bè, trong ký ức của cậu, cậu ấy gần như chiếm giữ một vị trí quan trọng nhất, vì vậy Tống Từ mãi cũng không hiểu được cảm giác bất an của Thương Cạnh.

Hình như cậu đã mang lại cảm giác đủ an toàn rồi nhỉ, lúc nghỉ phép cậu cũng chẳng đi đâu, những người quen biết xung quanh đều có qua lại với Thương Cạnh, thậm chí cả thầy của cậu đôi khi còn phải thông qua Thương Cạnh để tìm cậu, nhưng lạ ở chỗ ngày nào alpha cũng phải gọi video từ sáng đến tối để xác định, Tống Từ nghĩ mãi cũng không hiểu.

Cậu chưa kịp tiếp tục phân tích trong đầu, chẳng mấy chốc đã đến phòng thí nghiệm, Tống Từ gạt hết suy nghĩ lung tung chuẩn bị bắt tay vào công việc.

Tháng trước họ vừa hoàn thành giai đoạn đầu tiên của quá trình thu thập pheromone của ABO, sẽ chính thức bước vào giai đoạn thí nghiệm thứ hai —— dung hợp.

Con người sở hữu thuộc tính ABO, bất kể thể chất hay gien cũng ngày càng mạnh mẽ, giúp họ có lợi thế trong việc chống lại kẻ thù bên ngoài cũng như thúc đẩy sự phát triển của bản thân, tuy nhiên, những năm gần đây tỷ lệ tử vong của alpha, beta, omega trẻ tuổi lại ngày một tăng cao.

Một mặt, alpha và omega trẻ tuổi ngày càng khó chịu đựng được kỳ mẫn cảm mà không có sự an ủi thích hợp từ bạn đời, mặt khác, beta yêu đương với A/O trong kỳ phát tình cũng chịu đựng đau khổ khi phải chứng kiến bạn đời của mình trải qua kỳ phát tình nhưng lại không thể giúp gì được. Vì vậy, những điều này dẫn đến tỷ lệ tử vong ngày càng tăng cao ở những người trẻ tuổi.

Trước tình hình đó, chính phủ đã ban hành mệnh lệnh cho 12 khu phải nghiên cứu ra một loại thuốc có thể làm dịu tình trạng này.

Là khu đứng đầu trong 12 khu, viện nghiên cứu nơi Tống Từ làm việc phải chịu áp lực không hề nhỏ, chỉ riêng việc xác định hướng đi cho loại thuốc này mà bọn họ đã mất một năm trời, chưa kể đến việc thu thập dữ liệu pheromone. ( app truyện T Y T )

Vì beta không có pheromone nên họ đã thử chiết xuất mùi hương từ hormone do beta tiết ra, từ đó tổng hợp thành pheromone, tuy nhiên loại pheromone này nhanh chóng bị pass vì hiệu quả quá kém, gần như không có tác dụng…

Nói chung, cậu không muốn trải qua những ngày không ngủ không nghỉ đó thêm lần nào nữa, chỉ mong thí nghiệm “Pheromone mô phỏng” mà cậu và thầy đang thực hiện sẽ sớm thành công.

Pheromone mô phỏng, theo như tên gọi, đó là một loại pheromone có thể bắt chước pheromone trong kỳ mẫn cảm của A/O, từ đó hỗ trợ beta giúp bạn đời A/O của mình vượt qua kỳ phát tình.

Tống Từ đẩy cửa bước vào phòng thí nghiệm, lúc này trong phòng thí nghiệm đã có vài đồng nghiệp vừa kết thúc kỳ nghỉ, ai nấy cũng tập trung vào vị trí của mình và đang xem xét dữ liệu.

- Chào buổi sáng, nghỉ phép vui vẻ. 

Một đồng nghiệp cầm một bộ ống nghiệm đi về phía cậu: - Đây là nhóm pheromone đầu tiên. 

Anh đặt bộ ống nghiệm lên bàn thí nghiệm của Tống Từ: - Thầy nói, hôm nay hãy thử dung hợp nhóm đầu tiên trước. 

- Ừm. 

Tống Từ nhận lấy ống nghiệm, lần lượt đặt dưới kính phân tích. Thông qua kính phân tích có thể nhìn thấy màu sắc của ba loại pheromone đã được chiết xuất, pheromone của alpha có màu đen, omega có màu cam, còn beta là màu phớt nhạt.

Ban đầu bọn họ định tạo ra một loại thuốc tương tự như thuốc khử pheromone, chỉ cần xịt lên người là sẽ khiến A/O được xoa dịu bởi pheromone trên người bạn đời, tuy nhiên nó chỉ có tác dụng kích thích A/O phát tình, mà không thể xoa dịu được.

Lấy Thương Cạnh làm ví dụ, thứ cậu ấy thực sự mong muốn là pheromone của Tống Từ tỏa ra từ trong cơ thể, chứ không phải là nước hoa bám bên ngoài.

Vấn đề nan giải chính là nằm ở điểm này, phải mô phỏng ra được pheromone khiến A/O cho rằng đây là pheromone của bạn đời mình.

Sau khi quan sát ba loại pheromone qua kính phân tích, Tống Từ cầm tài liệu bên cạnh lên xem ba loại pheromone này chứa đựng những thuộc tính mùi hương nào. Các alpha, omega khác nhau đều có mùi pheromone độc đáo của riêng mình, ví dụ, pheromone của Thương Cạnh là mùi rượu mạnh, hơn nữa còn cực kỳ bá đạo, nồng đến mức cay xộc.

Ừm, may mà cậu không ngửi thấy, nếu không chắc ngày nào cũng bị sặc chết.

Nghĩ đến đây, hình như kỳ mẫn cảm của Thương Cạnh sắp đến rồi, Tống Từ hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn tấm lịch trong suốt lơ lửng trên không, hiện giờ đang là tháng 9 âm lịch, còn một tháng nữa là đến kỳ mẫn cảm rồi.

Không biết loại thuốc pheromone này có kịp điều chế trước khi kỳ mẫn cảm của Thương Cạnh đến hay không, không biết cậu ấy thích mùi pheromone nào.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play