Khác với khi cậu dậy thì lần thứ hai mà phân hóa, Thương Cạnh phân hoá khá muộn, phân hóa vào đúng ngày lễ trưởng thành của cậu ấy.
Đã mười năm trôi qua, nhưng Tống Từ vẫn nhớ như in.
Đó là một ngày thời tiết trong xanh, nhà họ Thương tổ chức lễ trưởng thành cho Thương Cạnh ngay tại sân nhà mình, ngoài bạn bè và thầy cô của Thương Cạnh thì còn mời một số nhân vật thuộc giới chính trị và kinh doanh.
Khu vườn rộng lớn được trang hoàng xinh đẹp, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, xung quanh là những quả bóng bay đủ màu lơ lửng giữa không trung, những ngôi sao được treo khắp nơi, xa xa là tháp rượu champagne xếp chồng trông như một vùng biển màu vàng cam, chầm chậm dập dềnh.
Tống Từ đứng trong đó, nhưng chỉ thấy alpha nào alpha nấy cũng đeo dụng cụ ngăn cắn, bọn họ kiêu ngạo, hung hãn và đầy tự cao, chẳng buồn để ý tới những beta không có pheromone. Vì vậy cậu bị đưa vào khu vực dành riêng cho beta.
- Ồ, có một beta nhỏ nhắn xinh xắn vừa đến kìa.
Một beta trưởng thành cười cợt đánh giá Tống Từ từ trên xuống dưới, có lẽ chưa từng gặp cậu trước đây, bèn hỏi: - Cậu là người nhà nào, sao tôi chưa từng thấy cậu?
- Trông đẹp đẽ thế này, chẳng giống beta chút nào, trái lại khá giống omega.
Tống Từ ngước mắt nhìn thấy sự chế giễu trong đôi mắt người nọ, cũng chỉ thản nhiên gật đầu một cách lạnh lùng, không định đáp lời, cậu vốn chẳng để tâm đến những lời nói chưa bao giờ ngơi nghỉ này.
Có lẽ nhận ra cậu đang âm thầm chống đối, beta trưởng thành kia lặng lẽ lùi lại, không tiếp tục nói chuyện với Tống Từ nữa.
Dù đang tụ tập với người khác, ánh mắt anh ta vẫn thi thoảng lướt qua khuôn mặt lạnh lùng nhưng rất đỗi xinh đẹp của Tống Từ, anh ta lấy làm lạ, vậy mà trước đây chưa từng thấy beta nào đẹp như thế, lẽ nào là người từ khu khác đến?
Nếu đúng như thế, xem ra cậu chủ nhỏ của nhà họ Thương được xem trọng lắm đây, chỉ là một buổi lễ trưởng thành thôi mà lại long trọng đến vậy, sau đó ánh mắt anh ta chuyển sang biển champagne.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc buổi tiệc, Tống Từ còn chẳng thấy mặt Thương Cạnh. Ở chỗ bọn họ là một phu nhân beta của nhà họ Thương đứng ra tiếp khách, vì vậy sau khi dùng bữa xong, cậu từ chối lời mời tham gia các hoạt động khác của bạn học rồi đứng dậy đi về.
Cậu định sau khi về trường sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Thương Cạnh.
Nào ngờ ngay lúc cậu bước một chân lên xe bay, một bàn tay thình lình giữ cậu lại, bên tai vang lên giọng của Thương Cạnh, cậu ấy hỏi: - A Từ, cậu đi đâu vậy?
Tống Từ quay đầu lại, suýt nữa thì không nhận ra, nhìn chàng thiếu niên cao ráo điển trai trước mắt, cậu đầy nghi ngờ: - Thương Cạnh?
Lúc ấy Thương Cạnh mặc một bộ vest vừa vặn, dáng người thẳng tắp, đường nét khuôn mặt đẹp trai đến mức không tưởng, so với cậu nhóc béo tròn ngày trước, ngoài giọng nói ra thì chẳng có điểm nào giống cả.
- Là tớ đây, A Từ, lâu rồi tụi mình không gặp, cậu không nhận ra tớ nữa à?
Thương Cạnh ấm ức trách.
- Không không không.
Tống Từ lắc đầu, còn trong trạng thái nghi ngờ, đưa tay véo khuôn mặt góc cạnh rõ ràng sau khi đã gầy đi của Thương Cạnh, hỏi, cậu, sao mà thành ra thế này vậy?
- Ớ, A Ừ, ớ ũng hông hiết hữa.
Bị véo mặt, giọng Thương Cạnh trở nên ậm ừ không rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng im mặc cho Tống Từ nghịch mặt mình.
- Cậu ——
Tống Từ vẫn không tin chàng trai mày kiếm mắt sáng trước mặt này là Thương Cạnh, là Thương Cạnh từng nặng 160 cân, bụng bự, mặt tròn quay?! Không lẽ là alpha nào đó giả làm Thương Cạnh để trêu cậu?!
Nghĩ vậy, cậu lùi lại một bước, nheo mắt đánh giá chàng trai thoạt nhìn ngoan ngoãn trước mặt, rồi hừ lạnh một tiếng, cười khẩy nói: - Muốn lừa tôi cũng phải tìm người có dáng dấp tương tự chứ, tôi với Thương Cạnh chỉ mới không gặp nhau nửa tháng, đâu phải tám mười năm không gặp.
- A Từ, là tớ mà.
Thương Cạnh bụm mặt ấm ức nhìn Tống Từ.
- Nhàm chán.
Thấy chàng trai vẫn không chịu thừa nhận, Tống Từ cũng chẳng buồn đôi co, liếc mắt một cái rồi xoay người bước vào xe bay.
Ai ngờ, tay lại bị giữ chặt lần nữa, cơn tức giận dâng lên trong lòng Tống Từ, quay đầu lại hạ giọng quát: - Buông ra.
Còn nhây nữa đúng không.
Thế nhưng, chàng trai mím môi nhìn thẳng vào cậu, nói: - A Từ, cậu đã nói sẽ mang tinh thạch cho tớ.
Hửm?
Đúng là trước khi đi cậu từng nói với Thương Cạnh như vậy, Tống Từ khẽ nhíu mày, cậu tin Thương Cạnh sẽ không nói cho người khác biết, chẳng lẽ, người này là Thương Cạnh thật ư?
Lúc bấy giờ chàng trai đang nhìn cậu, vẻ mặt vừa mừng vừa buồn, vui vì cậu nhận ra mình, mà không phải “Thương Cạnh”, buồn vì cậu không nhận ra bản thân mình đã gầy đi.
Cậu ấy tiếp tục nói: - A Từ, con rùa đen cậu nuôi là do tớ làm mất, tớ vẫn không dám nói cậu biết.
Nghe đến đây, Tống Từ mới hoàn toàn tin chàng trai tuấn tú trước mặt chính là người bạn thân thiết của mình —— Thương Cạnh, dù sao thì trước giờ cậu luôn nói với người khác rằng, hồi nhỏ mình từng nuôi một con sói, chỉ có Thương Cạnh mới biết bí mật này của cậu. [Thật ra cậu nuôi một con rùa tên là Sói.]
- Là cậu thật à? Sao tự nhiên cậu gầy đi nhiều như vậy?!
- Tớ không biết, tớ cũng cảm thấy rất đột ngột.
Tống Từ nghi ngờ truy hỏi: - Cậu không uống thuốc giảm cân đó chứ?
- Không hề, bác sĩ đã khám rồi.
Thương Cạnh lại vì sự quan tâm của cậu mà mặt mày ánh lên nụ cười: - A Từ, đừng đi mà, cậu vẫn chưa chúc mừng sinh nhật tớ.
Suýt nữa quên mất Thương Cạnh là cậu chủ của một gia tộc danh giá, tự nhiên gầy đi nhiều như thế chắc là đã được bác sĩ kiểm tra kỹ càng rồi, nếu bác sĩ nói không sao, vậy chắc là không sao đâu, nghĩ thế, Tống Từ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: - Quà để ở nhà rồi, đợi đi học sẽ đưa cho cậu.
Nửa tháng trước, vì vội vàng tham dự tang lễ của cha ruột theo gien nên cậu không kịp về mừng sinh nhật với Thương Cạnh, cứ nghĩ sẽ lỡ mất cả lễ trưởng thành của cậu ấy, ai ngờ sau đó nghe nói nhà họ Thương đã hoãn lại buổi lễ trưởng thành.
- Đúng rồi, cậu không cần tiếp khách nữa à?
Nếu nhớ không lầm, lúc cậu đi về thì vẫn còn rất đông người mà, nghĩ vậy, Tống Từ thúc giục Thương Cạnh mau quay về: - Tớ về trước đây, mai gặp rồi nói tiếp.
Thương Cạnh lắc đầu: - Không được, tớ muốn A Từ mừng sinh nhật bù cho tớ.
Nói xong, cậu ấy kéo Tống Từ trở về: - A Từ, cậu cứ ngồi trong phòng tớ đợi một lát, tớ xong việc sẽ quay lại tìm cậu.
Từ chối không được, Tống Từ đành đi theo Thương Cạnh, tránh đám đông huyên náo đi tới tiểu viện thuộc về Thương Cạnh.
Chỗ đó cách khá xa, Thương Cạnh kéo Tống Từ đứng trên xe trượt: - A Từ, chuyện của cậu xong hết chưa?
Trên suốt quãng đường, Thương Cạnh nắm chặt cổ tay cậu, như thể sợ cậu trốn mất.
Tống Từ gật đầu, đáp: - Ừm, xong rồi.
Nói xong, bèn nhìn thoáng qua ngón tay đang nắm cổ tay mình, nó đã gầy đi, nghĩ rồi cũng mặc kệ cậu ấy.
- Vậy là tốt rồi.
Thương Cạnh im lặng một lúc, đột nhiên than thở: - Thế sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ, liên lạc với cậu mãi mà không được, tớ lo lắm đó.
Lần này, sau bao nhiêu thay đổi, chỉ có thứ duy nhất không thay đổi chính là sự quan tâm dành cho cậu, Tống Từ trở tay bóp nhẹ mấy ngón tay thon dài đang nắm lấy cổ tay mình, chủ động xin lỗi: - Xin lỗi.
Cậu không muốn giải thích nhiều, bởi giải thích vào lúc này cũng chỉ là lời biện hộ thôi.
Nhưng Thương Cạnh vẫn không hài lòng, cậu ấy nhấn mạnh lần nữa: - Tớ vẫn giận cậu, cậu không biết lúc tớ gọi không được, nhắn tin cũng không ai trả lời, tớ đã hoảng sợ cỡ nào đâu.
Sợ cậu đi rồi không bao giờ quay lại nữa, cậu ấy nuốt xuống câu cuối cùng.
Tống Từ im lặng, không trả lời.
Đợi sau khi xuống xe bước vào phòng ngủ, Thương Cạnh thình lình xoay người dồn cậu vào một góc, đôi mắt sáng rực có thần nhìn cậu chằm chằm từ trên cao xuống: - Cậu bảo tớ gầy đi, tớ thấy tại lo lắng cho cậu nên thịt mới mất hết đấy, cậu nói xem, bồi thường tớ thế nào đây.
Tống Từ: …
Không tới mức đó chứ, thật sự không tới mức đó, nói cứ như cậu là một gã bội bạc ấy?
Nhưng nửa tháng ngắn ngủi mà đã gầy đi nhiều như vậy cũng không phải chuyện đùa, chẳng lẽ vì lo cho cậu quá nên mới như vậy? Tống Từ vẫn giữ vẻ hoài nghi, nhưng thấy biểu cảm của Thương Cạnh không giống nói đùa.
Cuối cùng lương tâm cậu trỗi dậy, nhận ra hình như mình đã hơi thờ ơ với người luôn quan tâm mình, vì thế áy náy hỏi: - Được rồi, vậy cậu muốn bồi thường thế nào?
Thấy Tống Từ thật sự bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, trong mắt Thương Cạnh thoáng hiện lên mưu kế thành công, vội vàng thừa thắng xông lên: - Tớ không cần bồi thường gì nhiều, chỉ một điều thôi, sau này không được không nghe cuộc gọi video của tớ, dù không tiện nghe thì cũng phải trả lời tin nhắn tớ lúc rảnh.
- Ừm…
Rõ ràng chỉ là một yêu cầu vô cùng đơn giản, vậy mà Tống Từ lại lộ vẻ khó xử, chần chờ nửa ngày, nói thật thì cậu rất ghét nhận cuộc gọi video.
- A Từ.
- Rồi, rồi, nhiều nhất là ba ngày trả lời một lần, đừng mong nhiều hơn.
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Tống Từ cũng không chịu nổi ánh mắt liên tục trách móc của Thương Cạnh, bèn đáp.
- Ừm!
Nghe được lời cam kết, Thương Cạnh nhoẻn miệng cười tươi rói, cảm thấy hài lòng buông tay ra, sau đó lẹ tay lẹ chân kéo cái ghế kế bên qua: - A Từ, cậu ngồi đi.
Tiếp theo lại lấy cả đống đồ ăn vặt trong ngăn kéo để trước mặt Tống Từ: - A Từ, cho cậu ăn này.
Nhìn dáng vẻ vui sướng ra mặt của cậu ấy, Tống Từ vốn còn hơi hối hận, nhưng trong mắt đã thoáng nở nụ cười, thôi, cứ đồng ý với cậu ấy vậy.
- Tớ ngồi đây đợi cậu, cậu xong việc rồi thì qua đây.
- Được rồi.
Thương Cạnh miễn cưỡng gật đầu: - Vậy tớ ra ngoài trước đây.
- Ừm.
- Không được đi đâu đấy.
Cậu ấy đi nửa chừng, thình lình quay đầu lại không yên tâm dặn thêm một câu.
- … Có được đi vệ sinh không.
Tống Từ bực mình nói: - Đi mau đi.
Thương Cạnh bật cười: - Rồi rồi rồi.
Sau khi chắc chắn Tống Từ sẽ thực sự đợi mình, cậu ấy bước nhanh ra ngoài, tiếp khách nhanh để được về nhanh.
- Cạch.
Cánh cửa được nhẹ nhàng khép lại, Tống Từ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn lướt qua căn phòng một lượt, vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy. Một lát sau, cậu khẽ cười, cảm thấy suy nghĩ của mình thật ngớ ngẩn, không lẽ Thương Cạnh gầy đi thì phòng cũng phải sơn sửa lại theo à?
Không có gì để làm, cậu bèn đứng dậy đi tới bàn học, cầm khung ảnh dựng trên bàn lên, lúc này Tống Từ mới nhận ra hình như đây là ảnh chụp chung của cậu và Thương Cạnh trước cổng trường. Tháng trước, bọn họ chính thức từ học sinh cấp ba trở thành sinh viên đại học, khi đến trường làm thủ tục nhập học, Thương Cạnh cứ nằng nặc đòi chụp ảnh kỷ niệm với cậu.
Vì thế tay trái Thương Cạnh cầm cặp, tay phải khoác vai cậu rồi chụp chung với cậu một tấm. Cậu đang định mím môi làm bộ nghiêm túc, nhưng đuôi chân mày cong lên, trong ánh mắt không kìm được nụ cười, là niềm vui mà cậu không giấu được.
Tống Từ nhìn nụ cười trong mắt mình, không kìm được mà cong khóe môi, sau đó cậu chọt khuôn mặt tròn quay của Thương Cạnh trong ảnh.
*
Thời gian về khuya, Thương Cạnh vẫn chưa trở về, Tống Từ lấy áo ngủ trong tủ đồ rồi đi tắm, định ngủ một lát trong lúc chờ cậu ấy. Bởi vì thuở nhỏ thường xuyên đến tiểu viện này chơi nên một bên tủ đồ toàn là quần áo dự phòng của cậu.
Nói cũng buồn cười, ngày tháng cậu ở chỗ của Thương Cạnh còn nhiều hơn ở bên cạnh hai người cha ruột theo gien nữa, đôi khi cậu tự hỏi bản thân một đứa “không cha không mẹ” như mình tồn tại với mục đích gì, chẳng lẽ chỉ để gia tăng dân số thôi sao? Tống Từ cụp mắt, nhìn dọc theo hàng đồ ngủ xếp ngay ngắn, lơ đễnh chọn một bộ đơn giản rồi bước vào phòng tắm.
Vì được nuôi trong buồng nuôi cấy gien và ra đời trong tình huống không tự nguyện, từ nhỏ cậu đã được chính phủ chăm sóc. Trong suốt hơn 10 năm, số lần gặp hai người cha theo gien của mình thậm chí còn đếm được trên đầu ngón tay.
Nước ấm chảy dọc theo mái tóc đen, trượt xuống gương mặt vô cảm của Tống Từ, cậu đưa tay vuốt ngược tóc ra sau, mắt mở to thẩn thờ, để mặc dòng nước chảy vào mắt mình.
Nếu người phụ trách chăm sóc cậu không gọi điện thông báo, cậu còn không biết nửa tháng trước một trong hai người cha theo gien của cậu đã qua đời do tai nạn.
Đôi mắt truyền đến từng cơn đau rát, Tống Từ nhắm mắt lại, không muốn nhớ đến cảnh tượng đó.
Cậu đã từng khao khát, từng chờ mong, từng ước mơ xa vời có một gia đình trọn vẹn, bây giờ điều đó không thể xảy ra được nữa.
Cậu không có gì cả, không thể giữ lại bất cứ điều gì, cho dù là Thương Cạnh, rồi sẽ có một ngày cũng rời xa cậu.
Cậu ngửa đầu, mạnh tay chà xát khuôn mặt mình, cần cổ dài trắng nõn trông vừa đẹp đẽ vừa yếu ớt, giống như một con thiên nga hấp hối đang gào thét trong câm lặng.