Cho đến khi nhìn thấy máy truyền tin rung lên trên bàn rồi rơi xuống đất, màn hình rạn thành từng vết nứt, Tống Từ mới chậm rãi bước tới gần máy truyền tin, đưa tay gạt nhẹ máy truyền tin đã im lặng.

Lúc này còn ai gọi video cho cậu nữa chứ, chỉ có ai kia vừa mới bị cúp máy chưa đầy 30 phút trước.

Bạn trai alpha của cậu.

Thương Cạnh.

Tống Từ cụp mắt nhìn cái tên quen thuộc, khẽ cười. Trong giờ làm việc mà chỉ nghĩ đến việc gọi video với cậu, ngay khi cậu chuẩn bị nhắn tin cho người nọ thì “ting” một tiếng, một tin nhắn hiện ra.

[Khuyên cậu sớm chia tay với Thương Cạnh đi, một đứa beta, chỉ cần trông hơi đẹp tí xíu đã tưởng mình là tình yêu đích thực của alpha rồi sao? Tống Từ, có phải cậu quá tự cao tự đại rồi không?]

Tống Từ nhìn một dãy số lạ nhưng đầy quen thuộc, mặt mày dần trở nên nhợt nhạt, từ sau khi xác định quan hệ với Thương Cạnh, cậu thường xuyên nhận được những tin nhắn như thế này.

Như thể việc beta yêu đương với alpha là một tội lỗi.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Giống như hồi học cấp hai, cô giáo trẻ đứng trên bục giảng, biểu cảm đầy khao khát, bởi vì giảng đến phần A/O sinh ra là dành cho nhau, nên cô nói:

- Cũng giống như động vật trong thế giới tự nhiên không thể cưỡng lại bản năng giao phối trong kỳ động dục, không một alpha nào cưỡng lại được pheromone của omega trong kỳ mẫn cảm, và cũng không một omega nào giữ được lý trí trước pheromone của alpha. Họ sinh ra là dành cho nhau, không ai có thể trốn khỏi luật hấp dẫn của pheromone... 

Sau đó lại giảng đến beta, cô tạm dừng một chút, không còn tỏ vẻ khao khát nữa, mặt mày nghiêm khắc nhìn đám học sinh ngây thơ xung quanh, nói:

- Nhưng cứ có beta ôm ấp suy nghĩ ngây thơ, cho rằng chắc chắn tình yêu sẽ chiến thắng pheromone, mình sẽ trở thành trường hợp đặc biệt trong cuộc đời của alpha/omega, cô nói cho các em biết, tuyệt đối đừng có suy nghĩ nực cười như vậy!

Bây giờ nghĩ lại, cô giáo hẳn là một người kiên định theo trường phái A/O, tin vào sự lựa chọn tự nhiên, đề cao luật hấp dẫn của pheromone.

Mà khi đó, cậu của lúc nhỏ đang ngồi bên dưới, ghi nhớ kỹ càng lời dạy của cô giáo, tin tưởng chắc chắn và kiên quyết cho rằng mình tuyệt đối không phải những beta ngây thơ đó, và cũng khinh thường những beta không kiểm soát được bản thân mà qua lại với A/O.

So với những người khờ khạo đó, cậu tin vào luật hấp dẫn của pheromone hơn.

Tiếc rằng, cuối cùng cậu vẫn phụ lòng dạy dỗ của cô giáo.

Tống Từ khẽ cười, tiện tay ném máy truyền tin xuống thảm, cậu quay người thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ quả nhiên không có gì là tuyệt đối, hiện giờ cậu lại đang yêu đương với một alpha.

Không biết cô giáo mà biết được thì sẽ có tâm trạng ra sao. Cậu lười biếng thở dài, cửa kính cửa sổ bị nước táp vào phản chiếu bóng dáng lờ mờ của cậu.

Có lẽ sẽ chỉ trích cậu, hoặc khuyên nhủ cậu bằng những lời lẽ chân thành. Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Tống Từ thầm cười một tiếng.

Bỗng nhiên, tiếng “tút —— tút ——” lại vang lên, chiếc máy truyền tin thương tích đầy mình quay vòng vòng dưới thảm, phát ra tiếng rung, dù bị tấm thảm cản bớt nhưng âm thanh vẫn vang rõ.

Tống Từ cúi đầu nhìn thử, cái tên quen thuộc nhấp nháy trên máy truyền tin, nghĩ đến thái độ kiên trì không chịu bỏ cuộc của người nọ, cậu khẽ nhướng mắt, tâm trạng không chút dao động mà nhặt chiếc máy truyền tin cứ rung ong ong lên.

Khi nhìn thấy ngón tay mình đang cầm máy trắng bệch đến mức đáng kinh ngạc, còn tỏ vẻ ghét bỏ mà liếc mắt. Bắt đầu hối hận lẽ ra mình nên phơi nắng nhiều hơn trong lúc nghỉ phép mới đúng, nhìn lại bây giờ, làn da màu lúa mì trước kia đã mất tiêu. ( truyện trên app t.y.t )

- A Từ. 

Cuộc gọi được kết nối, một màn hình trong suốt ba chiều xuất hiện trước mặt Tống Từ, đối diện là một người đàn ông, cậu ấy có mái tóc ngắn gọn gàng, mày kiếm mắt sáng, trong con ngươi chứa nụ cười nhè nhẹ. Cậu ấy khẽ hé môi, giọng nói êm tai truyền ra từ màn hình, chiếm lấy vành tai Tống Từ.

Cậu ấy nói: - Tại sao bây giờ mới nghe máy. 

Giọng nói thật dễ nghe làm sao.

Tống Từ thở dài một tiếng, vành tai ngưa ngứa, ánh mắt nhìn nơi người nọ phát ra tiếng, từ khóe môi cong trượt xuống trái cổ phía dưới.

Trái cổ của người đàn ông nằm trên cần cổ thon dài, săn chắc nhưng không hề thô kệch, ngược lại còn toát lên vẻ gợi cảm vừa đủ. Nhất là khi cậu ấy nói chuyện và thở dốc, những lúc như vậy. Tống Từ sẽ vô thức nhìn sang nó.

- A Từ? 

Thấy cậu không nói gì, Thương Cạnh trầm giọng gọi.

Giọng nói mang sức quyến rũ mê hoặc khó tả, như dòng điện nhỏ len lỏi vào trong tim khiến người ta khẽ run lên. Chẳng trách cậu không cưỡng lại được sự dụ dỗ từ giọng nói này, bị mê hoặc mà đồng ý với cậu ấy.

Tống Từ xoa vành tai ngứa ngáy, thản nhiên nói: - Không muốn nhúc nhích. 

Đây chính là bạn trai alpha của cậu, cũng là bạn thân từ nhỏ, trước khi phân hóa người này là một tên nhóc mập mạp thích ăn vặt lười tập thể dục, luôn lẽo đẽo theo sau cậu.

Sau khi phân hóa, đối phương như biến thành một người khác, mặc dù vẫn thích lẽo đẽo theo sau cậu, nhưng lại giống một con thú dữ to lớn thèm thuồng thức ăn trong lòng hơn, lúc nào cũng như hổ rình mồi, không còn dễ thương chút nào.

Giống như bây giờ, Tống Từ nhìn chằm chằm khuôn mặt người này, đôi mắt sáng như sao kia đang nhìn cậu chòng chọc.

Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của cậu, Thương Cạnh hơi nhướng mày, trong mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, nhưng chỉ nhẹ giọng nói: - Lần sau nhớ bắt máy nhanh lên. 

Mặc dù lần sau cũng sẽ không bắt máy nhanh, thậm chí hầu hết thời gian còn chơi trò mất tích, nhưng Thương Cạnh dặn dò một câu như thường lệ.

Ai bảo đây là tổ tông cậu ấy tự tìm chứ.

“…” Tống Từ im lặng không đáp lời, từ khi cậu bắt đầu nghỉ phép, Thương Cạnh đi làm một mình, ngày nào cũng phải gọi video cho cậu, gọi video liên tục gần một tháng, đã bắt đầu khiến cậu phiền chán chuyện này.

- A Từ? 

Chốc lát sau, Tống Từ né tránh ánh mắt bức bách của Thương Cạnh, lấy thái độ qua loa có thể thấy rõ bằng mắt thường “ừm” một tiếng, sau đó xoay máy truyền tin ra ngoài cửa sổ, nói sang chuyện khác: - Nhìn kìa, trời mưa rồi. 

Tiếng mưa “tí tách” vang lên đúng lúc, Thương Cạnh ngước mắt nhìn mặt kính bị nước mưa bao phủ thành một màn sương trắng xóa, che khuất cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên một nụ cười sâu xa, với độ mờ này, cho dù là kính viễn vọng cũng không thấy rõ cảnh bên trong nhà.

Vậy thì, đôi mắt cậu ấy chợt lóe lên, nhìn Tống Từ đã lười biếng nằm trên thảm, mái tóc đen của cậu trai rối tung trên trán, khi ngáp ngủ mắt lim dim, dáng vẻ vừa hấp dẫn vừa đáng yêu.

Lúc nghiêng người, Tống Từ để lộ eo ra ngoài, trong đầu Thương Cạnh chợt hiện lên một vài hình ảnh khác.

Cậu ấy hạ giọng hỏi vu vơ: - A Từ, eo còn đau không? 

- Biến. 

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đã khiến Tống Từ nhớ lại đêm qua. Tên này như súc sinh điên cuồng vậy, cậu thẹn quá hóa giận vỗ máy truyền tin lệch sang một bên.

- Ha ha ha ha. 

Trong chớp mắt, tiếng cười kiêu ngạo của Thương Cạnh vang vọng khắp căn phòng, cười nửa chừng cậu ấy vội dừng lại, nói với tổ tông đang quay lưng về phía mình: - Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, là lỗi của anh. 

Tống Từ: - Ha ha, muộn rồi. 

Đôi mắt Thương Cạnh đong đầy ý cười, trong lời nói có vẻ áy náy: - A Từ, đừng giận nữa, là anh không đúng, lần sau em nói dừng là chắc chắn sẽ dừng. 

Ha ha, lần sau rồi lại lần sau, lời tên khốn kiếp này nói, một chữ cậu cũng không tin.

- A Từ —— 

- A Từ —— 

- A Từ —— 

Thấy Tống Từ không để ý tới mình, Thương Cạnh bắt đầu chơi xấu kêu tên, kêu tới nỗi tai người ta sắp chai luôn, Tống Từ xoay người, vội cản lại: - Rồi, rồi, đừng kêu nữa. 

- Vậy em để máy truyền tin bên cạnh em đi, anh bầu bạn với em nghe tiếng mưa rơi.

Nào biết vừa thấy Tống Từ mềm lòng, Thương Cạnh lập tức được đằng chân lân đằng đầu nói.

- Biến. 

- A Từ —— 

Giọng Thương Cạnh kéo thật dài.

Cuối cùng không lay chuyển được người nọ, Tống Từ đành phải để máy truyền tin bên cạnh mình.

Lần này người nọ mới hài lòng, sau đó căn phòng im ắng trở lại, trong màn hình Thương Cạnh đang cúi đầu xem tài liệu.

Tống Từ đưa ngón tay viết chữ trên mặt kính đầy hơi nước, rất nhanh người nọ đã nhìn thấy, chỉ thấy trên mặt kính xuất hiện mấy chữ “Thương, Cạnh, đồ, khốn, kiếp!” to đùng.

Lúc viết chữ, nơi khóe mắt và đuôi chân mày Tống Từ đều ánh lên nụ cười, hòa tan vẻ lạnh nhạt và xa cách trước đó, khiến Thương Cạnh muốn tức tốc về nhà giam người này vào lòng.

Tống Từ: - Sao vậy? 

Viết xong, cậu còn đắc ý ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, Thương Cạnh thấy vậy, tim như ngâm trong nước, anh khẽ nỉ non: - A Từ, hiện giờ anh chỉ muốn về nhà. 

Tống Từ: “...”

Tên dính người này lại tới nữa rồi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play