- Đã nói là một tuần một lần. 

Cậu nghiến răng nhìn alpha bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn, tức sôi máu.

- Là anh không đúng, vậy A Từ, ngày mai em xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi đi, thế nào? 

Thương Cạnh cụp mắt đi tới cạnh sô pha, dáng dấp cao lớn cúi xuống trông có vẻ vừa yếu ớt vừa tội nghiệp, cậu ấy cúi đầu cầm bàn tay trắng nõn của cậu trai đặt lên miệng rồi nói.

Ánh đèn vàng chiếu nghiêng xuống, chiếu vào tóc người đàn ông, cụp mắt cúi đầu chân thành như vậy. Tống Từ cười lạnh, lấy gối ném vào vai cậu ấy: - Anh mơ đi. 

Làm như cậu không biết suy nghĩ của người này ấy, ngày nào cũng muốn cậu ở nhà không đi đâu cả, thậm chí một khi cậu ở nhà, người đàn ông này cũng chẳng muốn đi đâu.

Mới đây cậu vừa kết thúc nghiên cứu dài đằng đẵng, bắt đầu nghỉ phép ở nhà, từ đó về sau người này buổi sáng không dậy nổi, buổi tối là đến giờ tan tầm, hễ mở máy truyền tin là mở cả ngày, về sau khiến cậu nhìn thấy máy truyền tin là thấy phiền.

Phóng túng một tháng, hôm qua biết cậu phải về viện nghiên cứu, người này bắt đầu ngày càng bám dính hơn.

Ngày mai đi làm, cậu đã có thể dự đoán được áp suất thấp của người đàn ông.

- Tối nay tụi mình chia phòng. 

Nghĩ một lúc, Tống Từ nhìn Thương Cạnh, giải quyết dứt khoát: - Anh ngủ phòng kế bên đi. 

- Không được. 

Thương Cạnh nắm tay cậu, biến sắc: - Anh không đồng ý.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nói xong bèn chui vào lòng Tống Từ, dụi đầu qua dụi đầu lại, mái tóc thô cứng chọc vào người ta, bắt đầu chơi xấu: - A Từ, A Từ, anh hứa sẽ không làm phiền em nữa, anh muốn ngủ với em. 

- Ai tin anh. 

Về chuyện này, cậu đã không còn tin tưởng cậu ấy nữa rồi, Tống Từ nắm vành tai Thương Cạnh cười lạnh: - Ngày mai em đi làm, hôm nay anh ngủ một mình đi. 

Sau đó mặc kệ Thương Cạnh làm nũng chơi xấu ra sao, cậu vẫn như Lã Vọng câu cá, mặc kệ cậu ấy, đến giờ ngủ thì tự về phòng khóa cửa chuẩn bị đi ngủ.

- Tút —— 

Vừa tắt đèn, máy truyền tin để trên đầu giường bỗng nhiên sáng lên, Tống Từ lấy xem thử, là Thương Cạnh ngủ ở phòng kế bên gọi.

- A Từ, em nhẫn tâm thật đấy... 

Vừa bắt máy, khuôn mặt ấm ức của Thương Cạnh đã xuất hiện, bởi vì đèn trong phòng cậu ấy vẫn chưa tắt, chiếu vào biểu cảm nhíu mày của Thương Cạnh trông càng tội nghiệp hơn.

- Bớt nói nhảm, ngủ đi. 

Tống Từ trừng Thương Cạnh, rúc vào trong chăn không nhìn cậu ấy nữa. Nếu còn tiếp tục, cậu đừng mong ngủ được.

Thế là Thương Cạnh bèn thấy căn phòng tối đen như mực, có một cục nhỏ nằm trên giường, cậu ấy không tắt máy truyền tin, đợi đến khi nghe tiếng hít thở của Tống Từ trở nên đều đặn mới cúp máy.

Trong chốc lát, cậu ấy cầm chìa khóa mở cửa, vén chăn ôm chặt người nằm trên giường. Mái tóc mềm mại của Tống Từ, hơi thở khẽ khàng phả vào cổ cậu ấy, vô cớ khiến người ta yên tâm, Thương Cạnh thỏa mãn mà thở dài, ôm người trong lòng rồi nhắm mắt lại.

*

[Ting ting ——]

Tiếng thông báo tin nhắn đánh thức Tống Từ đang mơ màng, cậu nheo mắt mò mẫm máy truyền tin.

Lúc bấy giờ mới nhận ra mình bị ai đó ôm chặt vào lòng, chóp mũi thoang thoảng mùi hương quen thuộc, mà người đàn ông ngủ phòng kế bên trước khi cậu ngủ giờ đây đang yên lặng ngủ bên cạnh cậu.

Biết rõ Thương Cạnh sẽ không dễ dàng từ bỏ, ngoan ngoãn ngủ trong phòng ngủ phụ. Nghĩ vậy, Tống Từ khẽ ngáp một cái, cậu cẩn thận nhấc người dậy, lấy máy truyền tin.

[Chào buổi sáng, beta Tống Từ, hôm nay vẫn không biết xấu hổ tiếp tục ở bên cạnh alpha hả? /mỉm cười/]

“…” Nhàm chán.

Tống Từ trợn mắt một cái, để máy truyền tin lại chỗ cũ. Chuẩn bị xuống giường, ai ngờ vừa nhúc nhích, cánh tay để trên eo đã ôm chặt lấy cậu.

Cậu nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say, có lẽ vì bị kích thích nên ma xui quỷ khiến sao mà đột nhiên ghé vào nách tai người nọ ngửi thử.

Nghe nói alpha và omega không trong kỳ mẫn cảm cũng tản ra pheromone, thậm chí pheromone của alpha đứng đầu có thể khiến alpha cấp thấp sợ hãi.

Hình như pheromone của Thương Cạnh là mùi rượu mạnh, mới đầu là mùi vị kích thích khiến người ta mất hồn, sau đó sẽ khiến cơ thể người ta nóng rực.

Tống Từ kề sát vị trí được cho là tuyến thể của alpha ngửi thử, tiếc rằng, ngửi hồi lâu, ngoài mùi dầu gội ra cậu không ngửi thấy mùi gì cả.

Cậu là beta, mà beta thì không ngửi được pheromone của A/O.

Một lúc lâu, Tống Từ cúi đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ trên gối, cho đến khi cảm thấy cánh tay ôm eo đã buông ra thì mới hoàn hồn. Đôi mắt Tống Từ đen kịt tối nghĩa nhìn thoáng qua tuyến thể lộ ra đôi chút sau gáy Thương Cạnh, sau đó nhẹ nhàng dời cánh tay gác trên người ra, đi vào phòng tắm.

Rất nhanh trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Thương Cạnh mở mắt nhìn trần nhà, cậu ấy sờ cổ, khóe môi khẽ cử động trông có vẻ khó coi.

Mỗi buổi sáng là lúc pheromone của cậu ấy nồng nhất, nó bao phủ khắp phòng ngủ, vừa cảnh cáo kẻ địch bên ngoài và cũng vừa tuyên bố chủ quyền, đồng thời mang hiệu quả an ủi đến cho bạn đời.

Thế nhưng bạn đời của cậu ấy lại không ngửi được gì cả, vì vậy đối với cậu ấy mà nói, pheromone chẳng qua là một quả bom hẹn giờ.

Thật ra cậu ấy biết A Từ vẫn đang đợi, đợi omega kia xuất hiện, tiếp theo thuận theo lẽ đó rời khỏi cậu ấy.

Nhưng cậu ấy tuyệt đối không để cho cậu có cơ hội này.

Trong mắt Thương Cạnh hiện lên sự tàn nhẫn, ngửi thấy mùi pheromone không chút kiêng dè của mình, nhíu mày ghét bỏ.

Cậu ấy quay đầu vùi vào gối của Tống Từ, hít sâu một hơi, chóp mũi lập tức tràn đầy mùi hương thoang thoảng trên người A Từ.

Mặc dù ghét pheromone của mình như thế, nhưng vì để áp chế được alpha dưới mình. Cậu ấy đã khiến cơ thể Tống Từ dính đầy pheromone của mình, Thương Cạnh đang dùng pheromone đầy áp chế và đe dọa của mình để cảnh cáo bất kỳ kẻ nào dám dòm ngó Tống Từ.

Cậu ấy luôn học rất giỏi, trong việc dùng pheromone để thị uy.

Có điều Tống Từ đáng thương vì không ngửi thấy mùi pheromone nên vốn không biết những đồng nghiệp alpha sợ cậu, nhìn thấy cậu là nhíu mày, thật ra là bị pheromone của Thương Cạnh cảnh cáo nên mới tránh cậu như tránh tà, cậu còn tưởng vì khuôn mặt mình lạnh lùng khó gần nên mới bị xa lánh giống như hồi nhỏ.

Tiếng nước trong phòng tắm dần dừng lại, Tống Từ bước ra với mái tóc ướt sũng, mái tóc đen vì ướt nhẹp mà chỉa thẳng xuống, dán vào xương quai hàm sắc bén thanh thoát của cậu, nhìn kỹ, trông có vẻ vừa trẻ trung vừa ngây thơ.

Cậu vừa kéo cửa vừa lau tóc đi tới bồn rửa mặt để đánh răng, nước đọng trên ngọn tóc theo lông mày trượt xuống sống mũi thẳng tắp, sau đó nhỏ từ cằm xuống áo.

Cậu không thích sấy tóc, nên lần nào cũng khiến người mình ướt sũng.

- Ong ong. 

Tiếng bàn chải điện vang lên trong căn phòng im ắng, Thương Cạnh vén chăn đi vào phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt hờ hửng đang cụp mắt đánh răng trong gương, bèn bước tới, vậy thì ngay cả trong gương cậu ấy vẫn đứng bên cạnh Tống Từ.

- Hôm nay không được làm phiền em. 

Tống Từ ngước mắt nhìn chằm chằm Thương Cạnh trong gương, nói không rõ lời.

- Ừm, không làm phiền em. 

Nói thì nói vậy, nhưng cậu ấy vẫn cúi đầu hôn quai hàm A Từ một cái, sau đó vội vàng bước vào phòng tắm trước khi cậu nổi giận.

- Hửm? 

Quả thật khiến Tống Từ hơi ngạc nhiên, lạ thật sao hôm nay ngoan hơn nhiều vậy, nếu bình thường thì thế nào cũng phải tiếp tục chơi xấu cho mà coi.

Ngay khi cậu tưởng rằng hôm nay người này đổi tính, trên đường đi làm Thương Cạnh lại trở về dáng vẻ như mọi khi. Rõ ràng ghế sau của xe bay còn trống, nhưng cậu ấy cứ nằng nặc ngồi chen bên cạnh Tống Từ trông như một cặp song sinh dính liền.

- A Từ, hôm nay xin nghỉ đi, ngày mai tụi mình hẵng đi. 

Cậu ấy gác cằm lên vai cậu, hai tay khóa chặt cậu trong lòng, nói.

Tống Từ nhìn họa tiết trên lưng ghế, những họa tiết đan xen nhau tựa như lúc này cậu bị Thương Cạnh ôm trong lòng, thân mật khắng khít. ( app truyện T Y T )

Cậu thở dài một tiếng, chủ động hôn tuyến thể của alpha, khẽ nói: - Tối nay em sẽ về.

Nào ngờ mới hôn một cái, cảm giác tê rần như bị điện giật truyền đến từ sau gáy, cái đó của Thương Cạnh lập tức bật dậy, cậu ấy ôm chặt người trong lòng, giọng khàn khàn, nhịp thở không ổn định, nói: - Hôm nay không được gặp nguyên một ngày, thời gian dài quá… 

Viện nghiên cứu nơi Tống Từ làm việc yêu cầu tắt hết tất cả các thiết bị điện tử trong lúc làm việc, vì vậy hôm nay cậu ấy không thể gọi video cho Tống Từ giống như hôm qua.

“…” Mông bị thứ gì cưng cứng cộm trúng, nhất thời Tống Từ không nói nên lời, muốn véo vào thịt người nọ rồi vặn 360 độ một phen, nhưng hình như là mình khơi gợi trước, thế là im lặng dựa vào cổ Thương Cạnh không nói gì.

Thương Cạnh: - Hay là, hôm nay em đến công ty với anh đi, ngày mai hẵng đi làm? Em còn chưa xem phương án lần trước anh thông qua… 

Mí mắt Tống Từ giật liên hồi, suýt nữa không kìm được lên tiếng, pháp môn im lặng, pháp môn im lặng, cậu nói thầm trong bụng, ngậm chặt miệng. Nhưng lại cảm thấy buồn cười, đuôi lông mày khóe mắt mang đôi phần ý cười, Thương Cạnh lấy cái cớ tào lao gì thế này, cậu xem cũng có hiểu mớ phương án đó đâu.

- Còn trợ lý Diêm nữa, cậu ấy mới nuôi một đám bọ cánh cứng…

“…”

Nhịn, nhịn! Từ nhà đến viện nghiên cứu chỉ mất khoảng 10 phút bay thôi, rất nhanh sẽ đến, cậu nhất định phải nhịn.

- A Từ…

Giọng Thương Cạnh dần trầm xuống, cậu ấy ghé vào tai Tống Từ thổi nhẹ một hơi, dùng giọng nói êm tai của mình dụ dỗ Tống Từ: - A Từ, em không đi thật hửm? 

“…” Hèn hạ! Hai người quen biết nhau lâu như thế, Thương Cạnh hiểu rõ điểm yếu của cậu nhất, cậu là một người bị thu hút bởi chất giọng êm tai, cậu vốn không thể chống cự lại giọng nói của cậu ấy, trước đây cũng dựa vào chiêu này nên đã khiến cậu lơ mơ đồng ý yêu đương.

- A Từ…

- Câm miệng. 

Tống Từ hung dữ bịt tai mình lại.

- Ha. 

Thương Cạnh khẽ cười một tiếng, nắm tay cậu, không cho cậu trốn tránh.

- Thưa cậu, chúng ta đến rồi. 

Thương Cạnh: “…”

Khóe môi Tống Từ nhếch lên, đuôi lông mày hơi nhướng mang ý cười đi xuống khỏi đùi Thương Cạnh, chuẩn bị xuống xe.

- A Từ…

Một bàn tay lặng lẽ giữ chặt vạt áo của cậu.

Tống Từ quay đầu lại, khóe mắt vẫn còn vương nét cười, nhưng giọng điệu lại trở nên nghiêm túc: - Thương Cạnh, tụi mình đã lập ra ba điều quy ước rồi. 

Lúc nào cũng có thể giỡn, nhưng nhất định phải giỡn đúng lúc.

Thương Cạnh mím môi buông tay ra, ánh mắt ngoan cố nhìn Tống Từ.

- Hôm nay tan làm, anh có thể đến đón em sớm một chút. 

Nghĩ một lúc, Tống Từ quay đầu lại bước nhanh tới trước cửa xe, cúi đầu hôn chụt chụt lên đôi môi đang mím chặt của alpha, nhỏ giọng an ủi.

Sau đó cậu xoa khuôn mặt căng thẳng của Thương Cạnh, nói: - Được rồi, sắp đi làm trễ rồi kìa, đi nha. 

Dù không muốn, nhưng Thương Cạnh cũng chỉ đành nhìn Tống Từ đi vào viện nghiên cứu. Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng, cậu ấy mới dời mắt, vẻ mặt thay đổi, biểu cảm trở nên lạnh lẽo, bảo tài xế xuất phát thẳng đến công ty.

Tài xế không dám thở mạnh, lập tức lái xe ra khỏi lối đi.

Cho dù công ty không có omega, nhưng Thương Cạnh vẫn mở tủ lạnh bên cạnh lấy một lọ “thuốc khử pheromone”, phun lên người với vẻ mặt bình tĩnh.

“Thuốc khử pheromone” A/O dùng để khử bớt mùi pheromone, trong tủ lạnh của cậu ấy ngoài thuốc khử thì còn có thuốc ức chế và… dụng cụ ngăn cắn.

Sau khi dùng thuốc khử xong, cậu ấy lấy thuốc ức chế và dụng cụ ngăn cắn dạng nén ra bỏ vào túi.

Thuốc ức chế, theo như tên gọi, có thể che giấu và ức chế pheromone phát tán và khuếch tán khi A/O đang trong kỳ phát tình, còn dụng cụ ngăn cắn dạng nén thì chuyên dùng cho alpha, sau khi xé bao bì nó sẽ phồng to trong không khí và biến thành mặt nạ được làm từ thép, sau khi đeo vào có thể ngăn cản alpha phát rồ chiếm hữu omega trong lúc mất đi lý trí.

Mặc dù khu A có rất ít omega chưa kết hôn, nhưng Thương Cạnh lại không quên chuyện từng xảy ra hồi cấp hai, ánh mắt cậu ấy u ám, thầm nghĩ quyết không để chuyện tương tự xảy ra lần nữa, lần đó do cậu ấy may mắn nên đã thoát được.

Nếu không, cậu ấy và Tống Từ đã xong đời từ lâu rồi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play