Lúc sập tối.
Cơn mưa nhân tạo vẫn chưa tạnh, nước mưa tiếp tục tràn ra khắp khu A. Lúc này, trên mặt kính trong suốt của lối đi bị từng vệt nước mưa cắt qua, cần gạt nước ở hai bên không ngừng gạt qua gạt lại để lau sạch nước mưa bám trên đó.
Lối đi kéo dài đến tận chân trời bị nước mưa thấm ướt, tạo thành một vũng nước đọng quanh chiếc xe bay đậu ở cuối đường.
Mặt Thương Cạnh không chút cảm xúc bước vào lối đi khô ráo, bước tới chỗ xe bay ở lối đi. Cậu ấy nóng lòng về nhà nên không để ý tới việc mưa nhiều thì sẽ tạo thành vũng nước đọng.
- Cơn mưa ngẫu nhiên chết tiệt.
Cậu ấy nghe bên tai vang lên tiếng bực bội, Lục Tục ở bên kia máy truyền tin càm ràm: - Đúng lúc hôm nay lại mưa, hễ mưa là Tống Từ không muốn ra ngoài.
Làm như cậu ta hiểu A Từ lắm vậy, làm Thương Cạnh nghe thế thì nhíu mày.
Thiết lập mưa của khu A trước giờ vẫn vậy, chương trình mưa sẽ chọn ngẫu nhiên một ngày trong năm ngày trong tuần để mưa, không có thông báo trước nên cũng không thể chuẩn bị.
Cho dù có rất nhiều người chật vật vì không hề chuẩn bị trước, nhưng cơn mưa ngẫu nhiên vẫn nhanh chóng được thực hiện ở khu A.
Thật ra Thương Cạnh đã quen với cơn mưa ngẫu nhiên như này từ lâu, những người ở khu khác mới là những người không quen.
Lục Tục vẫn còn lải nhải bên tai: - Vậy thì chỉ đành hẹn lần sau thôi, tiếc rằng đối tác lần này của tôi là một người đẹp, mấy cậu không được thỏa mãn tầm mắt rồi.
- Ừ, tính sau đi.
Thương Cạnh không hề quan tâm tới chuyện ra ngoài chơi với người đẹp, vì vậy trong câu trả lời có hơi qua loa và thờ ơ. Cậu ấy cúi đầu chuyên tâm cởi cúc áo ở cổ tay áo.
Lục Tục: - Vậy cậu giúp tôi nhắn với Tống Từ một tiếng, bảo cậu ấy dành thời rảnh để tôi dễ hẹn mấy cậu cùng đi chơi, đúng rồi, tiện thể bảo cậu ấy xem tin nhắn rồi trả lời luôn nhe, cậu ấy cứ hay mất tích…
Bởi vì luôn mất tích như vậy.
Từ khi biết tin họ yêu nhau, hiện giờ hầu hết mọi người đều liên hệ với Tống Từ thông qua Thương Cạnh, về việc A Từ tin tưởng mình vô điều kiện như thế, cậu ấy rất hài lòng.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Nhiệt độ bên trong và bên ngoài khác nhau, vách trong của mặt kính ở lối đi phủ đầy hơi nước, Thương Cạnh vừa nghe vừa nhìn quanh.
Nhớ tới mấy chữ A Từ nghịch ngợm viết trên mặt kính ở nhà, khóe môi cậu ấy nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng dịu đi không ít.
- Không nói nữa, tôi đến chỗ xe bay rồi.
- Ok, vậy lần sau nói tiếp.
Thương Cạnh tắt máy truyền tin, tài xế bước ra khỏi xe bay, tiến lên một bước mở cửa sau cho cậu ấy. Trước khi bước vào, cậu ấy quay đầu nhìn thoáng qua hàng người vẻ mặt trang trọng nghiêm túc ở phía sau, lạnh giọng nói: - Bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy bản kế hoạch của Thương Túc trên bàn làm việc.
- …Vâng.
Một hàng người mặc đồ vest mang giày da nghe vậy, vội vàng cúi đầu đáp, thư ký đứng đầu bên cạnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó, cho đến khi xe bay rời khỏi lối đi rồi bay lên không trung, không còn nhìn thấy đuôi xe, mọi người toát mồ hôi lạnh đầm đìa mới nhìn nhau ngẩng đầu lên.
Xem ra quan hệ giữa tổng giám đốc Thương và nhà mình thật sự rất kém.
Sắc trời tối sầm, trong xe bay không bật đèn, nửa bên mặt Thương Cạnh giấu trong bóng tối, đôi mắt bình tĩnh và sắc bén, khiến tài xế trong buồng lái nghe câu nói kia cũng không dám thở mạnh.
Từ khi bước vào thế kỷ ABO, tất cả nhân loại được chia vào 12 khu, (lần lượt là 12 khu từ chữ cái A —— K), số lượng người ở các khu tăng dần từ trên xuống dưới, khu A là khu đứng nhất, dân số được kiểm soát trong khoảng 100 triệu người, trong đó alpha chiếm đa số, beta chiếm thứ hai, omega thuộc nhóm người hiếm có, số lượng ở các khu không nhiều.
Vì số lượng alpha trong khu A vượt quá tỷ lệ quy định của “Hiệp hội bảo hộ quyền lợi omega”, nên số lượng omega ở khu A cũng ít nhất trong 12 khu, hơn nữa phần lớn là omega đã kết hôn, cực kỳ hiếm gặp omega chưa kết hôn.
Ít nhất, từ nhỏ đến lớn, số omega chưa kết hôn mà Thương Cạnh từng gặp chưa quá năm người. ( truyện trên app t.y.t )
Phần lớn omega hoặc là sống tập trung ở khu B, nơi có số lượng beta chiếm 80% dân số, hoặc là tập trung ở khu G, nơi có rất ít alpha.
Đồng thời, bất kể là alpha hay omega muốn xin đến các khu khác đều phải điền vào biểu mẫu xin phép trên Thiên Võng, được nhân viên “An ninh xã hội” kiểm tra, chỉ sau khi có được tư cách thông hành mới có thể rời khỏi khu của mình để đến các khu khác.
Trong khi đó, beta là bên có hệ số an toàn ổn định tương đối cao, chỉ cần xác nhận thân phận thành công là có thể đi đến bất cứ khu nào.
Nhưng những năm gần đây, chế độ này đã gây ra nhiều tranh cãi, chẳng hạn như “Vì sao beta được tùy ý đến các khu khác”, “Chẳng lẽ tất cả beta đều không phạm tội chăng? Vì sao kiểm tra thông hành lại qua loa như thế?”, “Về việc những năm gần đây tỉ lệ beta phạm tội ngày càng tăng so với A, O nhưng việc kiểm tra thông hành đối với họ vẫn rất qua loa, mọi người nghĩ sao…”, mấy cuộc thảo luận kiểu này thỉnh thoảng lại bùng nổ trên mạng.
Vì vậy, một nhóm người đã tổ chức bỏ phiếu trên mạng “Beta có nên kiểm tra thông hành khi đến các khu khác hay không.”
Thương Cạnh cũng đã nhìn thấy cuộc bỏ phiếu này, cậu ấy đã bỏ phiếu “Có”.
Cậu ấy không có lý do gì để đồng ý với việc beta có thể tự do ra vào các khu mà không cần báo tiếng nào. Thậm chí cậu ấy còn cho rằng việc tăng cường kiểm tra thông hành là một cách để bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của mình.
Dù sao cậu ấy có một người bạn trai beta lý trí, nếu lần nào ra ngoài cũng quá phiền phức thì khả năng cao là người lười biếng muốn bỏ đi sẽ giảm đáng kể.
Cậu ấy hiểu A Từ, cậu rất ghét phiền phức.
Thương Cạnh mở máy truyền tin, trên màn hình hiện lên khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của một cậu trai. Cậu ấy đưa ngón tay xoa nhẹ cánh môi đỏ mọng của cậu, đôi mắt bình tĩnh dưới ánh đèn hiện lên nụ cười.
Em là của anh, vĩnh viễn.
- Lộp bộp lộp bộp.
Cơn mưa bên ngoài ngày càng lớn, Thương Cạnh như hòa vào bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt. Hơi nước và sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ khu A. Chạy được nửa chừng, số lượng xe bay trên đường bay ngày càng nhiều, chúng bị khuất trong sương mù chỉ còn lại bóng đèn sau đuôi xe nhấp nháy.
Cậu ấy cúi đầu nhìn máy truyền tin trong tay, không thể hiểu được vẻ mặt ấy.
- Thưa cậu, chúng ta sắp đến rồi.
Rất nhanh, xe bay rẽ vào đường bay chuyên dụng, dừng lại ở vườn hoa. Đường bay chuyên dụng được làm bằng lớp kính trong suốt là điểm đỗ xe của các phương tiện giao thông, nó nối giữa không trung lơ lửng và ngôi nhà bên trái, mở cánh cửa bên trái chính là huyền quan.
Thương Cạnh đứng trước huyền quan thay giày, sau khi về đến nhà, cả người cậu ấy thoải mái hơn rất nhiều. Cậu ấy vừa đi vào trong vừa cởi áo khoác trói buộc mình bấy lâu. Khi đi ngang qua phòng khách, bộ vest xám bạc bị cậu ấy tùy ý ném lên sô pha, cậu ấy kéo chiếc cà vạt màu xanh lá sẫm, động tác vừa lưu loát vừa ngông cuồng.
Đi qua phòng khách, đằng sau bức tường ngăn cách là một khoảng không gian chỉ trải thảm. Dưới ánh đèn lờ mờ, cậu trai đang nằm nghiêng trên thảm.
Thương Cạnh tháo cà vạt nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cậu trai rồi nằm xuống, hương gỗ thoang thoảng và nhiệt độ ấm áp truyền đến, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm.
- Hửm... về rồi à?
Trong lúc mơ màng, Tống Từ cảm thấy có một bàn tay đặt lên eo mình, cậu lẩm bẩm một câu rồi trở mình chui vào lòng người nọ.
- Ừm.
Thương Cạnh gác cằm lên đầu cậu, vẻ mặt thả lỏng ôm người trong lòng, phát ra một tiếng từ xoang mũi.
- Chẳng phải đi gặp Lục Tục à? Sao kết thúc nhanh vậy?
Dụi hai mắt, Tống Từ ngạc nhiên chống người ngồi dậy. Dưới hàng mi dài là một đôi mắt lờ đờ mê man, trông vẫn còn hơi buồn ngủ.
- Không đi nữa.
Thương Cạnh hờ hững nói, ánh mắt dời xuống dưới, cậu ấy khẽ sờ cánh môi đỏ mọng của cậu trai, không hiểu biểu cảm trong đôi mắt, hỏi: - A Từ, hôm nay ở nhà đã làm gì rồi?
- Ngắm mưa, ngủ. Nếu anh không đi, vậy vẫn chưa ăn cơm đúng không.
Tống Từ lườm một cái rồi gạt bàn tay hư hỏng ra, chuẩn bị đứng dậy kêu người giúp việc nấu bữa tối.
- Không đói.
Thương Cạnh trở mình đè cậu xuống, vùi đầu vào cổ cậu vuốt ve: - A Từ, có nhớ anh không...
Vừa về tới nhà đã biến thành yêu tinh bám dính khổ lớn, Tống Từ bất đắc dĩ ôm alpha dính người, năm ngón tay vuốt mái tóc ngắn thô cứng của cậu ấy: - Không có nhớ, mới mấy tiếng đồng hồ.
Cậu vẫn chưa quên hôm nay mấy giờ người này mới đi làm, vậy mà còn nấn ná thêm một tiếng mới chịu đi.
- Nhưng mà anh nhớ A Từ.
Thương Cạnh ngậm lấy xương quai xanh trước mặt, hàm răng khẽ cọ xát, nói không rõ tiếng.
- Nè!
Bị cắn xương quai xanh, Tống Từ chỉ thấy nhức hết cả eo, sắc mặt cậu thay đổi, xoa mạnh mái tóc ngắn của alpha: - Sắp ăn cơm rồi, anh một vừa hai phải thôi.
Thương Cạnh dửng dưng đáp một tiếng, từ xương quai xanh đến cổ, cuối cùng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, muốn nuốt chửng người này vào bụng.
- Ưm... Thương Cạnh... Thương Cạnh.
- Anh thích dáng vẻ em gọi tên anh như vậy.
Muốn kìm nén nhưng không kìm được.
————Alpha chính là chó!——— Đến từ lời phàn nàn của ai đó bị ăn sạch sẽ.
Cậu không nên tin lời của người này!
Tống Từ ngửa đầu dựa vào sô pha, vẻ mặt vừa lười biếng vừa mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại tức tối nhìn chằm chằm Thương Cạnh đang bưng cơm đi về phía cậu với vẻ mặt thỏa mãn.