Hơi nước dày đặc bao phủ mấy chữ  “Thương Cạnh đồ khốn kiếp”, đấu võ mồm tới lui một phen, chờ khi thấy bên kia có người tìm Thương Cạnh thì mới dừng lại.

Đợi người nọ đi rồi, Tống Từ hơi nhàm chán lau mấy chữ trên mặt kính. Sau khi lau sạch hơi nước, mặt kính nhẵn bóng phản chiếu khuôn mặt hờ hững của mình. Tống Từ khẽ chạm vào mắt mình, bỗng nhớ đến thái độ lạnh nhạt của mình hồi cấp hai, cũng khá khiến người ta không ưa.

Sau khi gien được mở rộng, con người phân hóa thành ba loại, lần lượt là alpha, beta, omega.

Trong đó alpha là người có gien thể chất ưu tú nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Omega hiếm có quý giá, khả năng sinh sản mạnh nhất, có pheromone phù hợp với alpha nhất, đứng trên đỉnh tài nguyên của xã hội. Đôi khi ngay cả alpha cũng phải nhường bọn họ.

Chỉ có beta, chữ đứng thứ hai, nhưng thật ra lại là cuối cùng. Số lượng nhiều, tầm thường và khó thụ thai, là những con kiến cần cù ở tầng dưới chót.

Nhưng không may rằng, trong lần phát dục thứ hai cậu đã phân hóa thành beta.

Mặc dù trước đó, gần như những người lần đầu gặp cậu đều nói cậu sẽ phân hóa thành alpha, hoặc là omega. Dù sao thì cậu đã thông minh từ nhỏ, ngoại hình ưu tú, hơn nữa cậu còn là sản phẩm của việc chọc lọc gien và được ươm tạo bằng máy móc.

Phân hóa thành A/O, hẳn là chuyện sớm muộn thôi.

Nhưng họ không biết rằng, gien cha mẹ của cậu là tổ hợp BB.

Khi nhận được thông báo, Tống Từ rất bình tĩnh, còn những người ăn nói chắc nịch kia lại không bình tĩnh được, họ không tài nào ngờ rằng kết quả phân hóa của cậu lại là beta!

Vì vậy những bạn học không vừa mắt cậu trước đó, sau giờ học buổi tối đã chặn cậu ở hàng ghế cuối trong lớp, châm chọc từng câu từng chữ một: Chậc chậc, không ngờ, không ngờ, Tống Từ, vậy mà cậu chỉ là một beta!

Lần này, cậu lấy gì để kiêu ngạo nữa đây? Sau này nhìn người khác cũng phải cúi cái đầu kiêu ngạo của cậu xuống, phải để người ta vào mắt rồi ha ha ha ha ha ha.

Tống Từ: ...

Nhìn bộ dạng đám này như báo được thù lớn, Tống Từ chỉ thấy vừa cạn lời vừa buồn cười, không ngờ việc cậu không thích nói chuyện và lười giao tiếp lại trở thành biểu hiện của sự kiêu ngạo trong mắt bạn bè.

Oan thật đấy.

Trong suốt một tuần bị ép phải tham gia vào vài cuộc ẩu đả, vết bầm tím trên người vẫn chưa biến mất, còn liên lụy bạn cậu cũng bị đánh mấy lần, Tống Từ ngồi dựa tường, thở dài.

Thật sự cậu chỉ không thích nói chuyện, không thích cười mà thôi.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Lúc đó, Thương Cạnh vẫn là một người bình thường chưa phân hóa, cậu ấy ngồi cạnh Tống Từ, khẽ vỗ vai an ủi cậu: - Ừm... thật ra như vậy cũng tốt, ít nhất trong mắt những người không biết, cậu là người không dễ chọc, sẽ không ai gây chuyện với cậu, vậy thì đỡ được biết bao nhiêu chuyện!

Ánh nắng chiếu vào nửa bên mặt Tống Từ, đôi mắt trong veo càng thêm xinh đẹp và lạnh lùng, khi cụp mắt thì toàn thân toát lên vẻ sắc bén khó hiểu, chẳng trách người ngoài lại thấy cậu kiêu ngạo.

Thương Cạnh nhìn một lúc, trong mắt lộ vẻ hâm mộ, cậu ấy sờ cái cằm tròn trịa của mình, thở dài, cậu ấy cũng muốn mình trông không dễ chọc giống như Tống Từ.

Về chuyện này, Tống Từ nghiêng đầu nhìn Thương Cạnh, chỉ vết thương ở khóe miệng mình rồi hỏi: ... Cái này là đỡ được biết bao nhiêu chuyện đó hả?

Ánh mắt Thương Cạnh lảng tránh, cố chấp nói: Thoạt nhìn, thoạt nhìn, là thoạt nhìn sẽ không ai gây chuyện với cậu, sau này có gây chuyện thì cũng là do bọn họ bị mù.

Tống Từ: Ha ha.

Sau khi chuyện này trôi qua rất lâu, Tống Từ mới biết, hóa ra tất cả là tại khuôn mặt này. Ai bảo cậu lại có một khuôn mặt lạnh nhạt, lúc không cười, đôi mắt kia toàn chứa đựng sự khinh thường.

Khinh thường? Tống Từ tiến đến trước mặt Thương Cạnh, hỏi cậu ấy: - Cậu có thấy sự khinh thường không?

Nhìn cậu gần trong gang tấc, Thương Cạnh lập tức nín thở, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, ánh mắt đảo quanh không biết nên nhìn vào đâu. Cậu ấy liếc hàng lông mi đen dài của Tống Từ, khẽ ho một tiếng: - Không, không thấy.

Tống Từ cười lạnh: - Không biết đứa nào bịa ra nữa, tớ mà gặp được, nhất định phải bảo nó nói rõ xem ánh mắt tớ chứa đựng sự khinh thường ở đâu.

Thương Cạnh lại nhìn đôi mắt long lanh của Tống Từ, cúi đầu nhẹ giọng nói: - Ừm.

Tuy nhiên, sau lần đó Tống Từ không còn bận tâm nữa, dù sao cũng không thể đầu thai lại làm gien của cha cậu để sinh cậu ra trông dịu dàng hơn được.

Nhưng phải nói, dù trước khi phân hóa hay sau khi phân hóa, Thương Cạnh vẫn luôn đứng về phía cậu, từ tiểu học cho đến bây giờ.

Còn người đàn ông luôn gửi tin nhắn đe dọa cậu là ai chứ? Chẳng lẽ là bạn học cũ?

Tống Từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông không biết đã quay lại từ lúc nào, đang ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc làm việc. Thầm nghĩ, cũng có thể là kẻ cuồng tín luật A/O hoặc kẻ thầm thương trộm mến Thương Cạnh?

E là kẻ đó cũng không ngờ rằng, người này lẽo đẽo theo sau cậu từ đầu đến cuối, cho dù phân hóa thành alpha đứng đầu nhưng vẫn chọn cậu.

Vì vậy mới ngày qua ngày, thậm chí là điên cuồng nhắn tin đe dọa, năn nỉ, chửi rủa.

- … Đúng là… buồn cười quá đi. 

Núp mình trong bóng tối cắn răng nghiến lợi, thỉnh thoảng bị sự ghen tị ăn mòn nhưng cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Thương Cạnh ở bên cạnh cậu, e là không dễ chịu gì nhỉ. Tống Từ khẽ cười, ánh mắt lướt qua góc nghiêng rõ nét của Thương Cạnh.

- Đúng rồi, A Từ, Lục Tục nói muốn hẹn tụi mình tối nay ra chơi —— 

Thương Cạnh khép bản kế hoạch, nói được một nửa thì dừng lại, cậu ấy nheo mắt quan sát một lượt, đột nhiên lên tiếng: - A Từ, có phải em để điện thoại hơi xa không vậy?

Cậu ấy nhớ rõ vừa rồi điện thoại ở ngay đầu vai A Từ, bây giờ đã lệch hẳn sang một bên.

- =_= Đâu có…

Tống Từ lặng lẽ kéo điện thoại xích lại gần.

- Hừ. 

Thương Cạnh nhìn động tác của Tống Từ rồi “Hừ” một tiếng, chưa kịp tiếp tục cằn nhằn, đã nghe A Từ chuyển chủ đề hỏi cậu ấy: - Hẹn ở đâu, không muốn đi. 

Bất cứ hoạt động nào không hẹn trước một ngày, Tống Từ không muốn đi.

Thương Cạnh hơi nhướng mày, ánh mắt khẽ đảo, nhìn cậu duỗi người lười biếng nằm dài trên thảm thì dừng lại việc cằn nhằn. Tấm thảm đen tôn lên nước da trắng nõn, khi cụp mắt trông A Từ có vẻ rất lạnh nhạt.

Nhưng nhìn từ góc này, cậu trai lại xinh đẹp lạ thường, cậu như một gốc cây tự vươn mình, dáng dấp cành nhánh mảnh mai, đuôi chân mày khóe mắt, không ngừng thu hút tâm trí Thương Cạnh.

Ánh mắt Thương Cạnh tối sầm, đôi mắt cất giấu cảm xúc không thể kiềm nén, mặc dù A Từ của cậu ấy chỉ là một beta, nhưng lại là một beta xinh đẹp, ai ai cũng muốn có.

Cậu ấy lướt qua cổ A Từ trên thảm, trong mắt lóe lên vẻ u ám, nhìn vết xanh tím lộ ra trên làn da.

- Lâu rồi không ra chơi, Lục Tục còn gọi mấy cuộc điện thoại. 

Ánh mắt Thương Cạnh nhìn cần cổ trắng nõn thon dài của Tống Từ vài giây, sau đó đối diện với đôi mắt của Tống Từ. ( app truyện TᎽT )

Thật ra cậu ấy đã sớm biết A Từ lười rồi, vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt không phải dành riêng cho bất kỳ ai, chỉ đơn gian là lười thôi, nhưng cậu ấy không muốn giải thích thay A Từ gì cả, cậu ấy cảm thấy A Từ lạnh nhạt hơn với người ngoài thì càng tốt.

Bởi vì cậu ấy không muốn có người nào khác ngoài mình.

Nhưng cho dù có suy nghĩ này thì cũng không thể để A Từ biết, như vậy sẽ phá hủy hình tượng của mình trong lòng cậu.

- Không đi. 

Tống Từ nằm trên thảm lặng lẽ nhắm mắt nói lời từ chối.

- Lục Tục nói muốn giới thiệu bạn mới của cậu ta cho tụi mình, nhờ tụi mình xem thử giúp cậu ta. 

Nghe đến chữ bạn, Tống Từ lặng lẽ cạn lời ngước mắt nhìn Thương Cạnh: - … Cậu ta lại chơi đầu tư nữa à? 

Lục Tục.

Là một kẻ cuồng đầu tư trong số bọn họ, sau khi tốt nghiệp vài năm đã đầu tư không dưới một trăm dự án. Có điều đều thất bại không một ngoại lệ, rõ ràng lần trước cậu nghe đâu, Lục Tục vẫn còn sa vào nỗi đau đầu tư thất bại. Không ngờ nhanh vậy mà cậu ta đã tìm được dự án mới rồi, không biết lần này kiên trì được bao lâu đây.

- Nghe nói về dự án lần này, sau khi cậu ta khảo sát thực tế năm tháng, bản kế hoạch bị bác bỏ nhiều lần, xác định có tính bền vững thì mới đồng ý hợp tác đầu tư. 

- … Lần đó cậu ta không cảm thấy có tính bền vững à? 

Lần trước, rồi lần trước nữa, lần nào cũng thề thốt chắc chắn là một dự án tốt, nhưng chỉ nửa năm đã phá sản, Tống Từ chẳng còn sức đâu để mỉa mai.

- Lâu rồi em không ra ngoài. 

Giữa mày Thương Cạnh phồng lên nếp gấp, cau mày hỏi han một cách giả tạo.

Đợi đến khi Tống Từ thật sự quan tâm đến chuyện này, mặc dù là do cậu ấy làm ra, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu.

Thương Cạnh cứ cảm thấy A Từ quan tâm Lục Tục hơn so với những người khác. Mặc dù Lục Tục là bạn chung của bọn họ, nhưng cậu ấy vẫn hy vọng A Từ cứ mãi lười biếng, hờ hững, từ chối những người khác ngoài mình.

- Cậu ta nói lần này tìm được đối tác có kinh nghiệm phong phú, chắc chắn sẽ thành công. 

Dừng một chút, Thương Cạnh mím môi hỏi: - A Từ, đi không? 

- Hiếm khi cậu ta phấn chấn lại nhanh như vậy, em nghĩ hay là —— 

Tống Từ gật đầu, giọng kéo thật dài, làm bộ suy nghĩ nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại nhìn đôi môi mím chặt của Thương Cạnh. Chốc lát sau, cậu khẽ cười.

- Không đi, đợi cậu ta thất bại rồi tính. 

Này thì cho anh tỏ vẻ rộng rãi, đáng đời.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play