Ánh mắt mọi người thoáng mang theo vài phần hiểu rõ: Lại là chiêu mới. Mất trí nhớ? Có khi nào là thủ đoạn mới để thu hút sự chú ý của Giang Duật?
Giang Duật cũng nghĩ như vậy.
Bị đám người xung quanh nhìn chằm chằm, nhất là khi trong đó có Lục Dã hội trưởng hội học sinh, cũng là bạn cùng phòng của hắn. Giang Duật cảm thấy cả người như bị xé toạc bởi cảm giác nhục nhã và bức bối.
Hắn tự hỏi: Ngoài gia thế ra, hắn có gì kém Lục Dã?
Nhưng Lục Dã vẫn luôn như vậy điềm đạm, thong dong, mạnh mẽ. Mọi thứ trong tay cậu ta đều sạch sẽ, gọn gàng và chỉnh chu. Còn hắn thì sao? Như đang vùng vẫy trong bùn lầy, vừa mệt mỏi, vừa đáng thương, lại chẳng thoát được.
Giang Duật nhíu mày, ánh mắt vô thức nhìn về phía Nhan Kiều người mà hắn luôn xem là rắc rối lớn nhất đời mình.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là: Cô không hề nhìn hắn.
Cô đang nhìn… Lục Dã?
Khoảnh khắc đó, Giang Duật chợt cảm thấy như bị đá văng khỏi một cuộc chơi mà hắn từng nghĩ mình là trung tâm.
Hội trưởng Lục Dã chậm rãi tiến vào phòng. Là người dẫn đầu hội học sinh, xử lý các sự vụ trong trường là điều tất yếu. Đi sau cậu là vài thành viên khác, khí thế mạnh mẽ khiến cả phòng y tế bỗng chốc trở nên chật chội, ngột ngạt.
Nhan Kiều nhìn thẳng về phía Lục Dã. Ánh mắt cô không hề che giấu sự đánh giá.
Không sai, đây chính là mục tiêu cô cần công lược.
Bộ đồng phục trắng đen được anh mặc lên chỉnh tề đến từng đường gấp, vai rộng eo thon, khí chất trầm ổn, gương mặt tuấn mỹ sắc nét như điêu khắc, bước chân mạnh mẽ, toát lên khí chất người thừa kế chính hiệu.
Quan trọng hơn cả: thoạt nhìn không giống kiểu não tàn vì yêu mà hy sinh hết thảy. Một người lý trí, có đầu óc, còn mang dòng máu thâm tình? Hoàn hảo.
Lộ Vũ bên cạnh như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng, run rẩy hỏi nhỏ: “Đại tiểu thư, cậu… còn nhớ hội trưởng không?”
Lúc này, Lục Dã đã đứng ngay trước mặt. Đám học sinh hội cũng xếp hàng ngoài cửa, như đang chờ mệnh lệnh từ người lãnh đạo.
Ánh mắt Nhan Kiều dừng lại trên gương mặt Lục Dã một hồi, rồi chậm rãi gật đầu, ngữ điệu bình tĩnh nhưng đầy chắc chắn: “Là… Lục Dã.”
Lộ Vũ suýt nữa bật khóc vì nhẹ nhõm. May quá, đại tiểu thư chỉ tạm thời mơ hồ, không phải mất trí nhớ hoàn toàn.
Nhưng trái ngược với niềm vui của Lộ Vũ, sắc mặt Giang Duật lại càng đen hơn. Hắn siết chặt tay, ánh mắt lạnh lùng, sự khó chịu trong lòng trào dâng. Hắn biết trò mất trí nhớ này chẳng qua cũng chỉ là một thủ đoạn mới để quấn lấy mình mà thôi.
Chơi đến mức lôi cả bạn cùng phòng hắn vào… cô đúng là quá đáng!
Ngay khi hắn không nhịn được nữa, định mở miệng mắng: “Nhan Kiều, em đừng quá đáng…”
Thì lời còn chưa ra khỏi miệng, Nhan Kiều đã quay sang nhìn thẳng vào Lục Dã, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nhẹ nghiêng đầu, khóe môi cong lên như nhớ ra điều gì đó: “Là bạn trai em… đúng không?”
Không khí trong phòng y tế rơi vào trạng thái chết lặng.
Lục Dã: “…”
Giang Duật: “?!”
Giang Duật đứng sững như trời trồng, như bị vả vào mặt trước sự chứng kiến của bạn cùng phòng.
Còn Lộ Vũ… trúng tia sét vô hình, ngây người nhìn Nhan Kiều, toàn thân run rẩy, biểu cảm sụp đổ: “Tôi… tôi chỉ làm rơi bóng rổ thôi mà… Sao lại thay luôn cả bạn trai rồi???”
Lục Dã không hề tỏ ra ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi dừng lại trên Nhan Kiều một lát. Mái tóc đen dài của cô xõa trên vai, đôi mắt sáng ngời, như thể có một vầng sáng nhẹ nhàng chiếu xuống. Đặc biệt là cái nhìn ấy, vừa chân thành vừa tha thiết, giống như muốn xuyên qua hết thảy mọi rào cản để đến gần với trái tim của người đối diện.
Nụ cười ấy… không giống bất kỳ nụ cười nào mà Lục Dã từng thấy từ cô. Nó khiến trái tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lục Dã tự hỏi liệu mình có đang ở trong một mối quan hệ yêu đương sâu đậm, mặc dù bản thân anh vốn không hề biết đến cảm giác này trước đây.
Cảm giác đó chỉ thoáng qua như một cơn gió, nhưng đủ để khiến một người luôn tỉnh táo như Lục Dã cảm thấy chùn bước.
Còn xung quanh, những người chứng kiến đều không khỏi hoang mang.
Nhan Kiều một tiểu thư danh giá, cao ngạo và kiêu kỳ lại nói rằng Lục Dã là bạn trai của mình. Liệu đây có phải là một trò đùa, hay cô thật sự mất trí nhớ đến mức quên đi tất cả những gì đã xảy ra giữa cô và Giang Duật?
Một số ánh mắt không khỏi liếc về phía Lục Dã. Nhưng lúc này, anh chỉ cười mỉm một rất nhẹ một nụ cười rất nhạt, như thể chỉ là một cách chào hỏi khách sáo, nhưng lại mang theo chút gì đó khó hiểu. Lục Dã không nói gì thêm, chỉ rời đi bước chân vững vàng.
Khi những ánh mắt của học sinh hội dừng lại trên Nhan Kiều, cô chỉ đơn giản ngồi trên giường, mái tóc dài rủ xuống hai vai, đôi mắt như xuyên thấu qua không gian tĩnh lặng, trong trẻo và đầy kiện định. Một nụ cười nhẹ nhàng, gần như vô thức, hiện lên trên môi, như là đang chào hỏi mọi người.
Giang Duật lúc này nhìn chằm chằm vào Nhan Kiều, ánh mắt của hắn đầy nghi ngờ. Hắn không thể hiểu nổi, chẳng lẽ cô đang cố tình chơi trò gì? Hay có gì đó mà hắn chưa nhận ra? Hắn ta không thể hiểu được, không thể lý giải hành động của cô, nhưng một điều rõ ràng là: cô đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.
Giang Duật bỗng nhiên có một suy nghĩ mơ hồ trong đầu: Liệu Nhan Kiều có thể từ đâu đó nhận ra rằng hắn vẫn luôn âm thầm so với Lục Dã? Liệu cô có cố tình làm thế để kích thích sự ghen tị của hắn để khiến hắn phải chú ý đến cô hơn không?
Lòng hắn bỗng dâng lên một sự phức tạp khó tả. Hắn không thích mình bị tác động, bị cuốn vào trò chơi của cô, nhưng lại không thể rời mắt khỏi những hành động nhỏ bé ấy.
Nhan Kiều vẫn luôn chăm chú dõi theo thân ảnh của Lục Dã đang dần khuất xa. Cô không bận tâm về những ánh mắt xung quanh hay những suy nghĩ của người khác. Dù sao, mọi người cũng chỉ nghĩ cô mất trí nhớ. Cô không cần phải giải thích gì chỉ cần cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, công lược thành công là được.