Lục Dã mặc dù không quay đầu lại, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của cô đang dõi theo mình. Cảm giác ấy cứ như thể cô đang nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy tín nhiệm, phụ thuộc, yêu thương như một chú mèo nhỏ lạc đường đang chờ chủ nhân đến đón về. Một ánh mắt dịu dàng đến nỗi, người ta không thể không bị lay động.

Mặc dù vậy, Lục Dã không để sự xao lãng ấy làm ảnh hưởng. Anh chỉ dặn dò vài câu rồi nhanh chóng để lại Tạ Sơ Trần, phó hội trưởng của hội học sinh, ở lại giải quyết mọi việc. Sau đó, anh dẫn đầu những thành viên còn lại tiếp tục công việc tuần tra. Mọi chuyện, trong mắt anh, dường như quá dễ dàng để xử lý.

Trong khi đó, Tạ Sơ Trần, người vừa cùng anh trò chuyện lúc nãy, là người đã thay anh đi vào phòng y tế. Cậu ta nhìn Nhan Kiều với ánh mắt ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc: "Đã có người liên hệ với cha mẹ của cậu, mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay bây giờ."

Nhan Kiều nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại bằng lời cảm ơn: "Cảm ơn, làm phiền cậu rồi."

Bỗng nhiên, một giọng nói khẩn trương vang lên từ phía sau, là Lộ Vũ: "Mình…mình có thể cùng đi bệnh viện không?" Giọng hơi run rẩy, như thể đang vô cùng lo lắng. "Là mình làm cậu bị thương, mình không cẩn thận… mình thật sự rất xin lỗi."

Lộ Vũ không thể giấu nổi sự ân hận. Cậu ta cúi đầu, sự ăn năn trong lòng hiện rõ ràng trên khuôn mặt . Cảm thấy như thể mình đã gây ra một sai lầm nghiêm trọng.

Nhan Kiều nhìn cậu ta, đôi mắt mềm mại, nở một nụ cười dịu dàng, như thể muốn xoa dịu cơn sóng trong lòng cậu. Ánh mắt cô nhẹ nhàng, nhưng đầy sự chân thành. Cô khẽ cong đôi mắt, đôi mi đen dài che khuất một phần ánh sáng, ánh mắt thật bình thản nhưng lại lấp lánh và ấm áp: "Không sao đâu, cậu cũng không phải cố ý. Chúng ta là bạn học mà, cứ gọi tên mình như bình thường là được."

Nghe lời nói vừa thiện ý vừa dịu dàng ấy, ánh mắt Tạ Sơ Trần thoáng hiện lên vẻ kỳ lạ nhìn cô, còn Giang Duật thì lặng lẽ quan sát với ánh mắt như đang thăm dò điều gì đó.

Lộ Vũ, người vẫn luôn nghĩ rằng mình sắp gặp đại họa, thậm chí bị đuổi học, cả người gần như đã rơi vào tuyệt vọng, giờ phút này lại ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo của Nhan Kiều. Nghe giọng cô dịu dàng vang lên, tim cậu ta bỗng nhói đau, suýt nữa đã cảm động đến rơi nước mắt.

Ở trường học, người ta gọi Nhan Kiều là "đại tiểu thư", không chỉ vì nhà nàng giàu, mẹ cô còn là thành viên hội đồng quản trị, mà còn vì tính cách của cô nổi tiếng là bá đạo, lạnh lùng. Cái danh "đại tiểu thư" kia, ít nhiều cũng mang theo ý châm chọc. Nhưng Nhan Kiều thì xưa nay chẳng thèm để ý đến.

Nhưng giờ phút này...

Lộ Vũ chỉ cảm thấy mình đúng là mắt chó.

Đại tiểu thư của bọn họ chỗ nào mà ác liệt? Rõ ràng là tốt vô cùng! Dù cô có hơi chảnh, thì đã sao chứ? Giây phút này, cậu ta thậm chí còn nguyện ý làm con chó trung thành nhất bên cạnh đại tiểu thư.

--

Khi Nhan Kiều đến bệnh viện, người nhà của nguyên chủ đã sớm có mặt. Ai nấy đều mang vẻ mặt lo lắng, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Vừa thấy cô, tất cả liền nhào tới vây quanh, hỏi han không ngớt. Nhưng đến khi phát hiện con gái mình… không còn nhớ gì, cha mẹ cô lập tức như bị sét đánh ngang tai.

Nguyên chủ là đứa con được sinh ra khi mẹ nguyên chủ đã bước sang tuổi bốn mươi. Chính vì thế, từ nhỏ đã được yêu chiều đến mức nâng như trứng, hứng như hoa. Mọi mong mỏi, kỳ vọng của cả gia đình đều đổ dồn lên đứa con gái út này.

Trong nhà, người duy nhất có thái độ nghiêm khắc với cô là anh cả Nhan Lạc hơn cô mười tuổi, hiện là người tiếp quản gia nghiệp, cả ngày bận rộn xoay quanh công việc. Nhưng dẫu bận đến mấy, mỗi lần có thời gian rảnh, anh vẫn sẽ tìm cách quản cô em gái “tiểu tổ tông” này.

Có gia đình hậu thuẫn, lại được nuông chiều từ bé, nguyên chủ đương nhiên sống tùy hứng, kiêu ngạo, thích gì làm nấy ở trường học cũng không lạ.

Sau khi nhập viện, Nhan Kiều lập tức được đưa đi kiểm tra toàn diện từ đầu đến chân. Bác sĩ dùng đủ mọi thiết bị y tế hiện đại nhất, nhưng kết luận lại vô cùng đơn giản: ngoài vết bầm nhẹ ở vai thì chẳng có gì đáng ngại, thậm chí còn khỏe mạnh đến khó tin.

Thật ra, việc “bị bóng rổ đập trúng đến mức mất trí nhớ” chỉ là cái cớ. Nguyên chủ vì phát hiện bản thân chỉ là một nhân vật trong sách với kết cục bi thảm nên sợ đến mức hoảng loạn, lập tức giao dịch với hệ thống để bỏ trốn thoát khỏi số phận. Vì thế, hệ thống buộc phải tái khởi động nhiệm vụ và chọn một “ký chủ” mới chính là Nhan Kiều hiện tại.

Dẫu kết quả khám bệnh chẳng có vấn đề gì, việc cô mất trí nhớ vẫn là sự thật không thể chối bỏ.

Thế là Nhan Kiều tiếp tục được đưa đến khoa tâm lý để tư vấn thêm. Bác sĩ sau khi đánh giá kỹ lưỡng đã đưa ra kết luận: cô có thể vì bị kinh sợ quá mức dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Nếu xuất hiện một vài nhận thức sai lệch về ký ức, cũng không nên cưỡng ép sửa chữa. Hãy cứ để thời gian làm lành, mọi thứ sẽ từ từ trở lại như cũ.

Nghe vậy, cha mẹ cô mới phần nào yên tâm.

Dù sức khỏe hiện tại rất tốt, thậm chí có thể nói là không chê vào đâu được, bác sĩ vẫn đề xuất nên ở lại bệnh viện quan sát thêm một ngày. Phòng có chuyện gì bất ngờ phát sinh.

Nhưng đề nghị ấy, bị Nhan Kiều từ chối thẳng thừng bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Cha mẹ vốn quen chiều con, tất nhiên cũng chẳng ép buộc, đành thuận theo ý cô.

Người duy nhất tỏ ra không hài lòng… chính là anh cả Nhan Lạc. Anh vừa kết thúc cuộc họp, còn chưa kịp tháo cà vạt đã vội vàng lao đến bệnh viện. Trên đường lái xe đưa em gái về nhà, anh nhướng mày, giọng điệu có phần bất mãn:

“Ở lại bệnh viện vài hôm thì có làm sao? Mới đó đã đòi quay lại trường, em định quay về gặp ai vậy hả?”

Nhan Kiều: “……”

Cô không trả lời. Ngoan ngoãn, im lặng.

Rõ ràng, so với cha mẹ, vị anh trai hời này nắm rõ tình hình của nguyên chủ hơn nhiều. Anh biết cô em gái út này từng ngày đêm chạy theo Giang Duật như thiêu thân, bày đủ trò gây náo loạn trường học. Hẳn là anh đã không ít lần ngăn cản, chỉ tiếc người tính không bằng trời tính.

Nhưng lần này thì khác rồi.

Đại tiểu thư giờ đã “thoát vai”. Không còn mê muội chạy theo thiếu niên nhà nghèo kia nữa.

Cô đã thay “người trong lòng” rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play