Lúc Nhan Kiều mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong phòng y tế của trường.

Bên giường là một nam sinh mặc đồng phục thể thao màu đỏ, dáng người cao gầy, có chút luống cuống cúi sát xuống, vẻ mặt căng thẳng như thể sợ cô sẽ lập tức bùng nổ: “Cậu... tỉnh rồi à? Có chỗ nào thấy không khỏe không? Có cần đưa đi bệnh viện không?”

Nhan Kiều hơi nhíu mày, quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt mơ hồ lướt qua khuôn mặt xa lạ kia một lúc rồi nghi hoặc hỏi: “...Cậu là ai?”

Nam sinh như bị sét đánh, sững người trong chốc lát, rõ ràng không ngờ bạn cùng lớp lại chẳng nhớ nổi mình. Nhưng cậu không dám trách cứ, chỉ gãi đầu, cười khổ: “Mình là Lộ Vũ...”

Nhan Kiều vẫn không có phản ứng gì. Trong mắt nguyên chủ, người như Lộ Vũ một học sinh bình thường, hoàn toàn không có quyền thế hay tiếng tăm vốn chẳng đáng để ghi nhớ.

Thấy cô trầm mặc, Lộ Vũ lúng túng, bối rối, lại có phần áy náy. Cậu ta nhanh chóng cúi đầu giải thích, giọng đầy thành khẩn: “Thật sự xin lỗi, Nhan đại tiểu thư. Mình không cố ý đâu. Lúc chơi bóng vô tình… ném trúng cậu…”

Nói đến đây, cậu ta đột ngột cúi gập người, khom lưng 90 độ, như thể chờ đợi bị tuyên án: “ Mình xin lỗi!”

Nhan Kiều: “……”

Cũng không cần phải nghiêm túc như vậy đâu?

Cô vừa định lên tiếng bảo cậu ta đứng dậy thì một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ góc phòng: “Nếu cô không sao thì tôi đi trước. Trận bóng vẫn chưa kết thúc.”

Nhan Kiều lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Khi ánh mắt rơi vào người ngồi nơi ghế chờ, cô thoáng sững sờ.

Một thiếu niên khác đang lặng lẽ ngồi đó, đồng phục giống hệt Lộ Vũ, đơn giản mà tinh tế. Nhưng khi khoác lên người hắn, lại như trở thành một loại khí chất riêng biệt lạnh lùng, cao ngạo, không thể xâm phạm.

Gương mặt hắn đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn lần hai, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt, sắc mặt hơi trầm như mang theo vài phần bực bội. Hắn ta chẳng thèm che giấu tâm trạng, giống như đang rất phiền khi phải lãng phí thời gian ở đây.

Cho dù không có ký ức của nguyên chủ, chỉ cần liếc mắt một cái, Nhan Kiều vẫn có thể nhận ra thiếu niên ngồi nơi góc phòng gương mặt ấy quá mức xuất chúng, gần như khắc sâu vào tâm trí người nhìn. Giang Duật người mà nguyên chủ từng điên cuồng theo đuổi, si mê đến mất lý trí. Cũng là nam chủ trong nguyên tác kẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và mang đầy thương tích trong lòng.

Còn cô hiện tại không phải là "Nhan Kiều" thật sự.

Ở thế giới hiện thực, Nhan Kiều là một ảnh hậu đang nổi trong giới giải trí. Danh tiếng vang dội, diễn xuất đỉnh cao, nổi tiếng nhờ liên tục đóng các vai ác nữ cực kỳ ấn tượng. Fan đông như kiến, nhưng anti-fan cũng không kém phần "hăng máu".

Đáng tiếc, đôi khi quá nổi tiếng... lại là họa.

Vì diễn quá nhập tâm, hình tượng phản diện ăn sâu vào tiềm thức người xem, cô không may bị một anti-fan mắc bệnh hoang tưởng nhận nhầm là "ác nữ ngoài đời thực", rồi trong một lần ký tặng đã bị đâm chí mạng.

Ngay tại khoảnh khắc cái chết cận kề, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô: [Ký kết thành công – Hệ thống công lược nam phụ kích hoạt.]

Nhan Kiều bị trói định với hệ thống và xuyên vào một cuốn tiểu thuyết vườn trường ngôn tình đầy máu chó tác phẩm cô từng "phun tào" không biết bao nhiêu lần vì kịch bản... quá ngược tâm!

Cô trở thành ác độc nữ phụ Nhan Kiều, người vì yêu nam chủ mà si mê mù quáng, dùng mọi thủ đoạn để dây dưa không dứt.

Câu chuyện xoay quanh nữ chính như mặt trời nhỏ tên Tần Sanh, chuyển đến trường quý tộc và trở thành cứu tinh duy nhất có thể “chữa lành” trái tim tổn thương của Giang Duật một nam thần kiêu ngạo nhưng nội tâm thê lương.

Mà Nhan Kiều ác nữ trong truyện chính là một phần quan trọng khiến cuộc đời Giang Duật trở nên "thảm".

Ngay từ đầu năm nhất, cô đã nhất kiến chung tình với Giang Duật, sau đó liền bắt đầu màn theo đuổi ngang ngược không biết xấu hổ khiến hắn ta vô cùng phiền chán. Thế nhưng do gia thế nhà Nhan Kiều quá mức hiển hách, Giang Duật dù khó chịu đến mấy cũng không dám công khai phản kháng, đặc biệt là sau khi phát hiện mẹ của cô chính là người từng âm thầm giúp đỡ gia đình mình.

Thế là ở ngôi trường quý tộc này, dù Giang Duật chưa từng chấp nhận lời tỏ tình của cô, nhưng trong mắt mọi người, hắn đã sớm trở thành "vật sở hữu" của Nhan Kiều.

Dù chỉ là học sinh, nhưng nơi đây, đẳng cấp giai tầng đã vô cùng rõ ràng con nhà giàu có địa vị trên trời, còn những học sinh không có gia thế thì ở đáy xã hội học đường, mặc người giẫm đạp.

Chỉ có Giang Duật là học sinh được tài trợ, không có bối cảnh nhưng vẫn giữ được khí chất ngạo nghễ, như thể sinh ra để đứng cùng đám người quyền quý.

Cũng bởi thế, hắn càng căm ghét sự dây dưa của nữ phụ.

Hai người cứ vậy, như oan gia không thể tách rời, giằng co đến tận cuối năm ba.

Và rồi Tần Sanh nữ chính chuyển trường đến, bắt đầu hành trình cứu rỗi trái tim Giang Duật.

Cái gọi là "chữa lành", thực chất là giúp Giang Duật thoát khỏi sự ràng buộc của Nhan Kiều. Nhưng đối đầu với gia đình nữ phụ một thế gia có quyền lực chẳng dễ dàng gì.

Kết quả không ngoài dự đoán hai người thất bại, Tần Sanh bị gia đình đưa ra nước ngoài "tránh nạn", còn Giang Duật vẫn phải tiếp tục sống dưới cái bóng của Nhan Kiều.

Giang Duật vẫn lựa chọn ở bên nữ phụ không phải vì yêu, mà là chờ thời cơ. Như một con mãnh thú ngủ đông, hắn kiên nhẫn tích lũy thực lực, đến khi trưởng thành liền ra tay thâu tóm công ty nhà họ Nhan, khiến cô gái từng si mê hắn đến điên cuồng ấy rơi vào kết cục cửa nát nhà tan.

Sau cùng, hắn công thành danh toại, quay về bên cạnh bạch nguyệt quang của mình Tần Sanh.

Mà nữ phụ... chỉ còn là một dấu chấm hết bi thảm trong cuộc đời huy hoàng của nam chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play