Vu Lý nhìn theo bóng dáng Kỳ Kỳ chạy biến, cuối cùng cũng nhớ lại lúc bản thân bị cô túm lấy, cô đã nói câu gì với mình.
“Tớ không chạy nổi nữa.”
Cái người vừa bảo mình không chạy nổi, giờ chạy còn nhanh hơn cả cậu.
Cả hai cùng về điểm đích trước khi chuông vào lớp vang lên.
Cô vào lớp trước, đã ngồi im tại chỗ, làm bộ như không có chuyện gì. Tay cầm chiếc bình nước hồng nhạt uống nước, phát ra tiếng ực ực.
Vu Lý cũng ngồi vào chỗ, ghé sang hỏi: “Vừa rồi, có đau không?”
“Hả? Đau gì cơ?”
Cô giở sách ra làm bộ xem chăm chú, tim vẫn đập thình thịch.
Chạy quá nhanh khiến trán cô lấm tấm mồ hôi. Cô đưa tay định vén tóc mái cho thoáng thì.
“Quần đồng phục của câụ bị rách ở đầu gối rồi kìa.”
Vu Lý ghé sát nói nhỏ.
“Hả?! Thật á?”
Lý Kỳ Kỳ hốt hoảng cúi xuống tìm.
Quần đồng phục của cô mới tinh, mà tiền lại không phải lá rụng trên cây!
Tìm mãi chỉ thấy vài cọng cỏ còn dính, chẳng thấy lỗ nào. Lý Kỳ Kỳ mới biết mình đã bị lừa.
Đối diện với tiếng cười không chút thương xót của Vu Lý, cô im lặng ngồi ngay ngắn, tiếp tục học.
Bỗng Vu Lý hạ giọng, ghé sát hỏi: “Lúc nãy... cậu cố tình nắm tay tôi phải không?”
Cơ bản là chẳng ai có thể nghe thấy hai người ngồi cạnh nhau thì thầm nhỏ to.
“……”
Lý Kỳ Kỳ sững người, thầm trách mình để lộ quá nhanh, cô không hiểu sao cậu lại bất ngờ tấn công như vậy.
Cô chối bay chối biến: “Không phải đâu!”
“Ồ…”
Vu Lý nhẹ giọng, âm thanh đầy hàm ý khiến người khác phải suy nghĩ.
Lý Kỳ Kỳ biết phải tranh thủ thời cơ, thời cơ đến là không thể bỏ lỡ.
Cô lại ra tay với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, kéo tay cậu đang đặt trên bàn sang tay trái của mình, rồi nhanh chóng đan mười ngón tay vào nhau.
Chuyện liều lĩnh kiểu này, cô phải dứt khoát, nhanh gọn và chính xác.
Ngón tay linh hoạt len vào giữa các ngón của cậu, mười ngón siết chặt.
“Cậu thấy chưa, lần này mới gọi là cố ý nè.”
Cô đắc ý mỉm cười.
“Cậu…”
Vu Lý hoàn toàn không nghĩ cô lại làm vậy.Cậu quay đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh chạm vào ánh mắt cô đang cười hồn nhiên.
Tay cậu ấy mềm thật.
Sao tự nhiên mình lại thấy cậu ấy dễ thương nhỉ?
Mình điên rồi sao?
Lý Kỳ Kỳ nghe trong đầu vang lên: 【Nắm tay thành công 3 lần】, sung sướng đến mức cười tủm tỉm.
Vẫn còn hai lần nữa? Là một người liều lĩnh có hệ thống, Lý Kỳ Kỳ tin chắc mình sẽ làm được.
“Mấy cậu đang làm gì đấy?”
Khúc Đình Đình chuyên gia chọn đúng lúc xuất hiện để tám chuyện, vừa bước vào đã thấy hai người lén lút thì thầm.
May là cô ấy không nhìn thấy dưới bàn, hai người họ đang đan mười ngón tay siết chặt vào nhau.
Lý Kỳ Kỳ vội vàng buông tay cậu ra, Vu Lý cũng lập tức rút tay về, cả hai cùng quay đầu nghiêm túc học bài như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Gì cơ? Bọn tớ có làm gì đâu mà.”
Diễn xuất hơi vụng, nhưng Lý Kỳ Kỳ vẫn thành công qua mặt Khúc Đình Đình.
“Thật á? Không phải cậu lén mua que cay ăn một mình hả?”
Khúc Đình Đình vốn là fan trung thành của que cay, mỗi lần đều đòi Lý Kỳ Kỳ đi căng tin cùng.
“Không mà, thiệt luôn á.”
Lý Kỳ Kỳ nhìn ra cửa thấy thầy cô đã bắt đầu lên hành lang, vội nói: “Nhanh vào học đi! Lát nữa tan học tớ tìm cậu, mình đi mua que cay!”
“Okie!”
Nhận được lời hứa hẹn, Khúc Đình Đình vui vẻ chạy như bay vào lớp, nhanh chóng về chỗ.
Lý Kỳ Kỳ thì như bay lên mây, ngồi mơ màng suy nghĩ tiếp theo nên làm gì với Vu Lý đây.
Nắm tay chỉ là bước đầu, còn ôm, còn hôn nữa… liệu cô có gan lớn đến vậy không? Cô thật sự làm kịp không?
Còn bao nhiêu ngày nữa là thi vào cấp ba?
Nghĩ đến sự việc xấu hổ vừa rồi với Vu Lý, cô lựa chọn gõ nhẹ lên ghế dựa của bạn ngồi phía trước, Trương Hiểu Tiêu.
Trương Hiểu Tiêu quay đầu lại, không hiểu cô gọi làm gì.
“Hiểu Tiêu, hôm nay ngày mấy rồi?”
“16 tháng 5.”
“Vậy khi nào mình thi vào cấp ba vậy?”
“22 tháng 6. Cậu không thấy cái bảng đếm ngược ngay bên cạnh bảng đen ghi còn 36 ngày à?”
Lý Kỳ Kỳ ngẩng đầu, giờ mới để ý bên cạnh bảng đen thật sự có cái bảng nhỏ ghi đếm ngược 36 ngày.
Trời đất… thời gian gấp gáp quá rồi.
Lý Kỳ Kỳ nhớ rõ, Vu Lý chọn thi vào một trường cấp ba danh tiếng, còn cô vì muốn gần nhà nên chỉ chọn học cấp ba nội bộ của trường.
Cô luôn nghĩ rằng: Cậu ấy học trường tốt thì sẽ thi đậu đại học tốt, vậy mình cũng phải cố mà theo kịp.
Nhưng cuối cùng, cô lại phát hiện ra mình thi đại học còn tốt hơn cả Vu Lý.
Tóm lại, sắp tới cậu sẽ chuyển trường, nên tiến độ cưa cẩm của cô phải nhanh hơn.
Không thể để đến khi hai người mỗi đứa một nơi rồi mới bắt đầu hành động.
Chưa nói đến việc có làm được không, chỉ riêng chuyện lười thôi cũng đủ khiến cô không muốn bắt đầu lại từ đầu với ai khác rồi.
Nhưng hiện đại có công nghệ, có mạng xã hội, liên lạc cũng chẳng khó như xưa nữa.
“Cậu có thể cho tớ số điện thoại không?”
Mặc kệ nguy cơ bị thầy cô phát hiện, Lý Kỳ Kỳ lấy bút gõ nhẹ lên bàn cậu mà hỏi.
“Tôi không có điện thoại.”
Vu Lý vẫn đang đơ vì chuyện nắm tay vừa rồi, trả lời cứng ngắc.
“Xạo.”
Dù đang học lớp 9, thời đó smartphone chưa phổ biến, nhưng điện thoại gập vẫn là điện thoại!
Đặc biệt là mấy lúc học sinh về nhà, gọi điện bảo phụ huynh đến đón là chuyện thường.
Lý Kỳ Kỳ nghĩ lại, cũng có thể cậu không có thật. Vì ký túc xá của cô cũng có mấy bạn nữ không mang điện thoại, toàn dùng nhờ cô.
Tháng nào cô cũng mất một khoản kha khá cho tiền điện thoại, nhưng ba mẹ vẫn cho thêm.
“À, tôi nói dối đấy.”
Vu Lý đột nhiên thừa nhận thản nhiên.
“Sao lại thế?”
“Vì tôi không muốn cho cậu.”
Câu trả lời cực kỳ phũ phàng.
“Cậu trẻ con thật đó.”
……
“Lý Kỳ Kỳ! Vu Lý! Hai em đang nói cái gì vậy?”
Đột ngột bị gọi tên, Lý Kỳ Kỳ giật nảy mình, cả người run rẩy, Vu Lý cũng cứng đơ tại chỗ.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, liền bắt gặp bóng ma thời trung học của mình, cô giáo dạy Toán Lý, người được cả lớp yêu mến nhưng cô thì vô cùng sợ.
Cô là một giáo viên nghiêm khắc, tóc ngắn mái bằng, đeo kính gọng tím, váy hoa đỏ, chừng 35 tuổi.
Không ai nghi ngờ gì việc cô là một giáo viên có trách nhiệm. Sở dĩ trở thành bóng ma của Lý Kỳ Kỳ là vì quá nghiêm, và quá để tâm.
Mỗi lần thấy Lý Kỳ Kỳ không chú ý học hành, cô ấy đều giận đến mức muốn đập bàn.
Và lần này, Lý Kỳ Kỳ cùng Vu Lý đã bị cô gọi tên.
“Hai em đứng dậy, lặp lại nội dung vừa nãy nói chuyện phiếm cho cả lớp nghe thử xem nào.”
Dù trong lòng Lý Kỳ Kỳ đã là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, cô vẫn sợ đến mức không nói nên lời.
Khí thế của cô giáo quá lớn, cô chỉ muốn chui xuống ghế trốn đi.
Lý Kỳ Kỳ và Vu Lý từ từ đứng dậy, cúi đầu, nín thở, không dám nói một lời.
Lần này, bọn họ thật sự không dám nói chuyện phiếm nữa rồi.
Tiếng thì thầm và cười khúc khích vang lên khắp lớp.
“Các em nghĩ cô đùa sao? Rất thích nói chuyện đúng không? Nói tiếp đi, cô không nhắc lại lần nữa đâu.”
Cô giáo Toán vung cây thước trên tay, khí thế nghiêm nghị, áp đảo toàn bộ lớp học.
Lý Kỳ Kỳ đương nhiên biết cô không đùa. Nếu không bắt đầu nói gì đó, chắc chắn cả hai sẽ bị phạt te tua.
Lý Kỳ Kỳ cắn răng mở lời: “Này Vu Lý… Bài toán này khó thật đó.”
Cả lớp ai cũng biết cô đang lấy cớ, tiếng cười bắt đầu rộ lên.
“Ừ thì, đúng là khó thật.”
Vu Lý phối hợp theo, khiến đề tài không thể tiếp tục.
“Khó quá đi mất…”
“Ừm.”
Cậu đáp nhạt.
Tôi đang diễn, cậu thì cứ làm như không biết gì là sao?
“Vậy cậu cho tớ số điện thoại đi. Tớ đăng ký lớp học thêm cho cậu, lớp đó ổn lắm.”
“… Được.”
Lần này, cả lớp bật cười ầm ĩ.
“Được rồi được rồi. Hai em ra đứng cuối lớp học luôn đi, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác.”
Cô giáo dạy toán tức giận lườm hai đứa rồi phạt đứng cuối lớp.
Lệnh giáo viên, đâu ai dám cãi.
Lý Kỳ Kỳ cùng Vu Lý cầm bài kiểm tra, lết từng bước nặng nề ra cuối lớp.
Hai người họ trở thành anh em đồng cảnh ngộ, đứng suốt cả hai tiết toán.
Lý Kỳ Kỳ đứng phía sau, càng nghĩ càng buồn cười, lén lút cười thầm.
Có lẽ sợ bị giáo viên trên bục phát hiện, cô cúi đầu, lấy bài kiểm tra che nửa mặt, vai khẽ run vì cười.
“Còn cười được nữa à?”
Vu Lý bên cạnh lập tức phát hiện cô đang cười trộm.
“Ừ thì.”
Lý Kỳ Kỳ vẫn khẽ run vai vì nhịn cười: “Tại sao lại không cười được chứ?”
Rõ ràng đang trách Vu Lý, nhưng không kiềm được mà buồn cười.
Hai người cười đến ngớ ngẩn, chẳng biết rốt cuộc đang cười cái gì.