Hết tiết toán, cuối cùng họ cũng được về chỗ. May mà còn trẻ, đứng một chút cũng không sao.
Kỳ Kỳ trở lại bàn, ghi ngày tháng vào giấy note, rồi đếm ngược thời gian:
Còn 36 ngày đến kỳ thi vào cấp ba.
Còn 14 ngày để điền nguyện vọng.
Còn 4 ngày đến bài thi thể chất.
Lý Kỳ Kỳ gục mặt xuống bàn, đếm từng ngày, chỉ thấy trước mắt tối sầm, tương lai xa tít mù khơi.
Đây không phải tình yêu ngọt ngào, mà là hành trình chạm tới giới hạn.
Lý Kỳ Kỳ nghĩ, giá mà mình chỉ là một con cá mặn phơi nắng mỗi ngày, chẳng cần nghĩ ngợi gì, chỉ việc cống hiến thân thể cho quá trình phát triển kinh tế.
Cô mệt lắm rồi.
Nhưng dù mệt, nhiệm vụ vẫn phải làm. Ngồi chờ không phải cách sống của cô.
Lý Kỳ Kỳ viết số điện thoại và tài khoản QQ của mình lên mảnh giấy note màu vàng.
Cuối cùng, cô dùng bút đỏ vẽ thêm hai trái tim nhỏ xíu bên cạnh.
Cô dán tờ giấy chính giữa bàn của Vu Lý.
“Đây là cách liên lạc với tớ, còn cậu?”
Lý Kỳ Kỳ chờ đợi nhìn cậu.
Vu Lý cuối cùng cũng chịu khuất phục trước sự kiên trì của cô, hơn nữa cậu cũng không muốn lại bị cô giáo để ý rồi phạt đứng.
Cậu lấy một tờ giấy mới, ghi nhanh hai dòng số điện thoại và QQ.
“Cậu lấy cái này làm gì?”
Vu Lý nghi ngờ: “Có mưu đồ gì xấu à?”
“Là thế này, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Lý Kỳ Kỳ nghiêm túc đến mức như sắp bàn chuyện đại sự.
“Không nói luôn bây giờ được à?”
Vu Lý bắt đầu tò mò rốt cuộc cô định nói gì.
“Không được! Chuyện này riêng tư lắm!”
Vu Lý: “?”
Riêng tư đến mức nào vậy trời?
---
Lý Kỳ Kỳ đã có số, nhưng vẫn chưa add cậu.
Buổi trưa quý giá như vậy, tất nhiên phải tranh thủ ngủ, không thể tán gẫu vớ vẩn.
Vu Lý chờ mãi đến trưa, ôm điện thoại ngủ luôn, vẫn không thấy lời mời kết bạn.
Không phải bảo có chuyện riêng muốn nói sao?
Sao lại chẳng thấy gì hết?
Chiều và cả buổi tự học tối, Vu Lý lén nhìn Lý Kỳ Kỳ vài lần, đến nỗi làm cô phát hiện.
Lý Kỳ Kỳ mỗi lần thấy cậu nhìn thì cũng nhìn lại.
Vừa chạm mắt cô, cậu lập tức quay đi, giả vờ học hành chăm chỉ.
Học xong tiết tự học buổi tối, đợi các bạn ra về, cô mới quay về ký túc xá.
Lý Kỳ Kỳ mở chiếc điện thoại gập, tìm số cậu đã đưa.
Cô còn nhớ sau này, ảnh đại diện của cậu vẫn y hệt như bây giờ, một thiếu niên ôm mèo vàng, vẻ ngoài thư sinh.
Nhưng hiện tại, điện thoại gập của cô chỉ hiển thị ảnh đại diện mặc định, bên cạnh hiện rõ, tài khoản cấp 40.
Lý Kỳ Kỳ năm ấy, thật sự thích Vu Lý. Thích đến mức nhớ từng con số trong tài khoản cậu suốt bảy tám năm.
Khi rảnh, cô lại mở QQ, tìm tài khoản ấy, xem ảnh đại diện, dòng trạng thái, album ảnh… xem chim cánh cụt con của cậu có kết hôn chưa, nông trại có được mùa không…
Cô theo dõi hết mọi mạng xã hội của cậu, cố gắng tìm hiểu cuộc sống mới của cậu, dù nó chẳng còn liên quan gì đến mình.
Tình cờ, cô còn phát hiện có một nữ sinh cùng trường mới đăng weibo yêu thầm Vu Lý.
Cô bạn đó thẳng thắn nhắc tên cậu, vừa ngọt ngào lại xen chút ghen tị.
Vu Lý đến trường mới, đã có cô gái khác đang cố gắng tiếp cận.
Trang cá nhân toàn là những lời tâm sự buồn bã, rối rắm, đậm chất thanh xuân.
Tình cảm tuổi thiếu nữ luôn thơ mộng nhất.
Lý Kỳ Kỳ cảm thấy mình như một kẻ biến thái. Mỗi lần định dừng việc này lại, nhưng cuối cùng vẫn không dừng được.
Mới vào cấp ba, cô vẫn rất thích cậu, thậm chí từng gọi đó là nhớ mãi không quên.
Khi đó họ đã cắt liên lạc. Cô từng đơn phương chặn liên lạc cậu, rồi lại vài lần hối hận.
Cho đến một ngày, có bài hát bỗng nổi tiếng, lời rất đơn giản: Tôi rất nhớ bạn.
Sau khi nghe vài lần, không hiểu sao cô lại gửi một email cho cậu.
Nội dung quá mức ngại ngùng, đến giờ nghĩ lại vẫn muốn đấm vào mặt bản thân năm đó vì đã dám bấm gửi.
Nội dung cũng không khác mấy: “Hình như cậu có điểm giống người tôi từng biết… Dạo này cậu đang làm gì?”
Cậu chủ động nhắn lại cho cô, nhưng cũng không nói được mấy câu.
Chỉ là... dù ký ức có sâu đến đâu, cũng chẳng địch lại được thời gian.
Cô đã quên mất từ khi nào, có một ngày đột nhiên không thể nhớ nổi số của cậu nữa.
Cứ như trong đầu bị ai đó lấy cục tẩy xóa sạch, nghĩ mãi vẫn không ra.
Tuổi thanh xuân, cái thời thiếu niên ấy, thích một người thật sự là chuyện rất đẹp đẽ.
Miễn là cô không còn ở trong đó nữa, sẽ chẳng nhớ rõ từng có bao nhiêu chua xót.
Lý Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm cái nickname vẫn rất "trẻ trâu" và quê mùa của mình.
Màu Xanh Lục * Angela.
Buồn nôn thật sự.
Quá xấu hổ rồi!
Hình đại diện cô đang dùng là một bé gái hồng hồng kiểu hệ thống mặc định.
Lúc còn nhỏ, Lý Kỳ Kỳ từng rất ngưỡng mộ những nickname có ký hiệu kiểu hỏa tinh, nhìn ngầu bá cháy.
Nhưng vì chưa biết tạo mấy cái biểu tượng đó, cô đành nghiêm túc chọn một đống ký hiệu lung tung đặt vào tên mình.
May là bạn bè đồng trang lứa ai cũng "trẻ trâu" như cô, thành ra cũng không quá lạc loài.
Cô âm thầm xóa cái nickname "Màu Xanh Lục * Angela" cùng một đống ký hiệu loạn xạ, đổi thành Kỳ Kỳ.
Thật ra vẫn rất... quê.
Không, còn quê hơn.
Thôi kệ, quê thì quê.
Cô vốn dĩ chẳng phải người theo phong cách tây hóa gì cho cam, đành chấp nhận số phận.
Sửa xong nickname, cô liền gửi lời mời kết bạn cho Vu Lý.
Cậu ấy gần như ngay lập tức chấp nhận.
Cô cố gắng nghĩ xem mình nên nhắn gì trước. Nhưng đúng lúc đó lại đến lượt cô phải đi tắm, bạn cùng phòng liên tục hối thúc.
---
Sau khi tắm xong trở về, trên màn hình đã hiện một tin nhắn từ Vu Lý kèm một dấu hỏi đơn giản.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì à?”
“Tôi không cần học bồi dưỡng thêm đâu.”
Là một người cực kỳ quê mùa, Lý Kỳ Kỳ chậm rãi gõ vài chữ.
Lý Kỳ Kỳ: Tớ muốn… hẹn hò với cậu?
Vu Lý: ……
Một cô gái quê mùa đến từ tương lai, quay về cái thời đại hiện tại, lại có vẻ khá tiến bộ trong tư duy.
Ít nhất là Vu Lý đã choáng.
Cậu hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình, đỏ mặt ngay trước màn hình điện thoại.
Cái ý nghĩ này… không rút lại được nữa rồi.
Lý Kỳ Kỳ cảm thấy có lẽ đầu mình bị tắm nước nóng làm hỏng rồi.
Sau khi quay lại làm học sinh trung học, mọi hành động của cô đều bốc đồng và buồn cười.
Đáng ghét thật, lẽ ra cô nên từng bước từng bước tiếp cận, chứ không phải lộ liễu nhanh như vậy.
Trong cuốn Làm sao để chinh phục nam sinh đẹp trai, có viết: Với con trai hướng nội thì nên chủ động, còn với con trai hướng ngoại thì nên bị động.
Nhưng mà, Vu Lý thì… không nội hướng cũng chẳng phải hướng ngoại.
Thật sự khó xử.
Lý Kỳ Kỳ ôm điện thoại, nhíu mày trầm tư.
Xong rồi, liệu sau này cậu ấy có lảng tránh cô không? Thậm chí xin đổi chỗ ngồi luôn?
Có lẽ cô nên nghĩ cách xử lý cái tình huống xấu hổ này.
“Haha, suy nghĩ xoay chuyển đột ngột thế này.. có buồn cười quá không?”
“Được.”
Hai chữ ấy đồng thời hiện lên trên màn hình nhỏ bé.
Lần đầu tiên trong đời tỏ tình, Lý Kỳ Kỳ không kìm được mà bật thốt.
“Trời đất ơi…”
Mấy bạn cùng phòng đang làm việc riêng cũng tò mò quay lại nhìn cô.
Lý Kỳ Kỳ chột dạ nói: “Truyện tớ đang đọc gay cấn quá, không cần lo cho tớ đâu!”
Các bạn cùng phòng nghe vậy cũng không để ý nữa.
Lý Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình điện thoại.
Nếu cô không hiểu nhầm, thì “Được.” là phản hồi với lời cô vừa nói “Tớ muốn hẹn hò với cậu?”
Lý Kỳ Kỳ: “Alo? Bạn học bên kia, có phải cậu vừa đồng ý hẹn hò với tớ không?”
Một lúc sau, ảnh đại diện Vu Lý hiện lên màu xám, không thấy phản hồi nào nữa.
Lý Kỳ Kỳ hừ nhẹ hai tiếng, mở MP4 lên nghe nhạc.
Cô chọn bài ảnh đại diện màu xám, tiếng nhạc quen thuộc vang lên khiến cô mỉm cười.
Dù cậu không còn phản hồi, sáng mai cậu vẫn sẽ là bạn cùng bàn của cô thôi mà.
---
Hôm sau, Vu Lý xuất hiện lúc gần đến giờ học tự học buổi sáng.
Quầng thâm dưới mắt cậu rõ đến nỗi nổi bật hẳn trên làn da trắng.
Không hiểu vì lý do gì, cậu cứ nghiêng đầu, trông hơi kỳ lạ.
Cậu ngồi xuống chỗ, không nói gì với Lý Kỳ Kỳ. Ngay từ đầu cô đã chọn cách địch không động, ta không động.
Thấy cậu không mở lời, cô cũng chẳng nói gì.
Không nói chuyện thì lại… buồn ngủ.
Sáng dậy sớm đúng là cực hình. Trong trạng thái mơ mơ màng màng, cô cũng nhận ra sáng nay Vu Lý có chút khác thường.
Sao cậu cứ nghiêng đầu hoài vậy? Lại còn chống tay lên mặt kiểu soái ca nữa.
Cậu đang làm gì thế?
Tỉnh táo lại, Lý Kỳ Kỳ bắt chước cậu chống cằm, tò mò nhìn.
Cậu chớp mắt mấy cái, rõ ràng muốn xoay đầu nhưng lại chẳng xoay nổi.
Mãi đến khi tan học, mấy bạn cùng phòng nam đến tìm cậu, mang theo dầu xoa bóp, hỏi thăm xem cổ còn đau không.
Cô mới biết, hoá ra hôm nay trai đẹp bị trẹo cổ.
Bạn cùng phòng cậu tay nghề khá cao, massage chuyên nghiệp, vừa xoa vừa nắn, cuối cùng cũng giúp cậu thoát khỏi tư thế chống cằm cool ngầu.
“Xì.”
Lý Kỳ Kỳ thề là cô không cố ý, nhưng thật sự buồn cười quá!
“Cậu tối qua làm gì mà thành ra thế này vậy?”
Cô không kiềm được, đưa tay nhéo nhẹ cổ cậu.
Vu Lý lập tức né tránh, hơi đỏ mặt, giận dỗi: “Sao cậu không tự hỏi bản thân mình đi?”
Lý Kỳ Kỳ nghe mà sững người.
Câu này sao nghe giống như... tối qua hai người đã làm gì mờ ám lắm vậy?!
Nói xong, biểu cảm của cậu cứng đờ, cái cổ vốn đã bị trẹo lại nghiêng thêm một bên.
Lại bị vặn ngược rồi.
Biết mình gây họa, Lý Kỳ Kỳ vội xin lỗi: “Đừng giận! Tớ giúp cậu chỉnh lại!”
Cô đặt tay lên cổ cậu, nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Với một người chưa từng đấm bóp bao giờ, chuyện này quá sức luôn.
Thế là hai tay cô cứ để yên trên cổ Vu Lý, chẳng dám động vào.
“…Tôi thấy cậu có vẻ đang định bóp chết tôi đấy.”
“Ơ hay, sao cậu lại nói thế.”
“Lý Kỳ Kỳ! Với Vu Lý! Hai đứa em muốn gặp nhau ở phòng kỷ luật sau giờ học à?!”
Giọng nói uy lực vang lên như ma âm từ phía bục giảng khiến Lý Kỳ Kỳ hoảng hốt, tay run lên.
Ngay sau đó là tiếng Vu Lý kêu đau một cái, cô đúng là đã vặn trúng người thật.