“Lý Kỳ Kỳ, cậu còn điều ước nào chưa thực hiện không?”

“Có chứ! Tớ vẫn luôn muốn trải qua một mối tình ngọt ngào, rực rỡ kiểu học đường!”

Sau buổi lễ tốt nghiệp, Lý Kỳ Kỳ cùng đám bạn ngồi trên khán đài sân thể dục, vừa hóng gió đêm vừa cụng lon bia cười nói rôm rả.

Cô đã 21 tuổi, nhưng tình trường thì vẫn trắng tinh như tờ giấy. Điều ước trước mắt là trải qua một mối tình ngọt ngào thời học trò, nghe có vẻ xa vời quá.

Dĩ nhiên, cô chỉ thuận miệng nói chơi mà thôi. Nếu biết trước điều ước dễ thành hiện thực vậy, thì cô đã ước mình trở thành một thiên kim tiểu thư nhà giàu số một cho rồi.

Hôm sau, khi đang ngủ gục trên bàn làm việc, Lý Kỳ Kỳ mở mắt ra trong cơn mơ hồ, chỉ thấy cả phòng học chật kín người khiến cô ngơ ngác vô cùng.

Cô dụi mắt mấy lần, rồi lại mở ra, nghi ngờ bản thân đang mơ một giấc mơ mình không tài nào tỉnh nổi.

Việc đông người không đáng sợ, điều đáng sợ là cả đám học sinh trong lớp... đều mặc đồng phục cấp ba ngày xưa của cô.

Hồi cấp hai lẫn cấp ba, Lý Kỳ Kỳ học tại một trường gần nhà, lái xe mất chưa tới mười phút.

Cô nhức đầu muốn nổ tung, thì nghe thấy giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi quen thuộc trên bục giảng đang gõ bảng, lớn tiếng nói.

“Mọi người nhìn lên bảng đen để đổi chỗ ngồi nhé!”

Cô ngẩng đầu nhìn, trên bảng chi chít tên, mỗi cặp hai người.

Đây là mơ à? Hay là mơ trong mơ?

“Lý Kỳ Kỳ, sau này tớ không được ngồi cùng bàn với cậu nữa rồi, hu hu hu…”

Nghe có người gọi tên mình, Kỳ Kỳ theo phản xạ quay đầu lại, thấy một cô gái trông hơi mệt mỏi ngồi bên cạnh.

Dù có hơi bối rối, nhưng cô vẫn nhận ra: đây là Khúc Đình Đình, người bạn thường xuyên đăng ảnh selfie trên mạng.

“…Khúc Đình Đình?” 

Cô chần chừ lên tiếng.

Khúc Đình Đình từng là bạn học chơi khá thân với cô hồi cấp ba. Hiện giờ thì đã là một giáo viên đứng lớp rồi.

Sau khi phân ban tự nhiên và xã hội, hai người dần xa cách, chỉ còn là bạn bè tương tác lác đác ở trên mạng.

Vậy tại sao Khúc Đình Đình lại đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của cô, lại còn rõ ràng đến thế?

“Sao vậy? Nhiều người quá, phải tranh thủ đổi chỗ thôi!” 

Đình Đình uể oải một lúc rồi bắt đầu kéo bàn chuyển về vị trí mới.

“Đổi… gì cơ?”

Kỳ Kỳ choáng váng. Cơn đau đầu vẫn chưa dịu đi.

“Đổi chỗ ngồi chứ còn gì!”

Ngay sau đó, trong đầu Kỳ Kỳ vang lên một giọng nói kỳ quái:

【1%… 2%… 10%… 50%… 100% - Tải xuống hoàn tất】

Tải… cái gì cơ???

【Xin chào! Lý Kỳ Kỳ, chào mừng bạn đến với bản thử nghiệm nội bộ trò chơi “Thời Gian Ngọt Ngào”. Tôi là hệ thống tình yêu ngọt ngào tích hợp của trò chơi này.】

“…Ngọt gì cơ?”

M

Kỳ Kỳ vô thức thốt lên đầy nghi ngờ.

【Hệ thống tình yêu ngọt ngào.】

Lý Kỳ Kỳ: “???”

Đó là một giọng nam máy móc, lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào.

Đúng là… quá ngọt ngào luôn đấy.

【Thời gian ngọt ngào là một trò chơi mô phỏng tình yêu chân thực, được xây dựng dựa trên ký ức cá nhân của người chơi. Trò chơi cam kết mang đến trải nghiệm tình yêu ngọt ngào và sống động.】

Lý Kỳ Kỳ vốn là một cô nàng nghiện tiểu thuyết ngôn tình online.

Thể loại như này, cô đọc mấy trăm vạn lần rồi, cô thừa hiểu quy luật nó ra sao.

“Không! Tôi không chơi! Tôi phải về nhà!”

【Do bạn có nguyện vọng mãnh liệt được kiểm tra và đo lường, bạn đã vinh dự trở thành người tham gia thử nghiệm nội bộ của trò chơi này.】

Nguyện vọng quái quỷ gì chứ… Giờ cô chỉ muốn… biến mất luôn ở đây.

Vượt qua từng kỳ thi, thích từng người.. 

Không, cô không muốn phải trải qua những chuyện đó thêm lần nào nữa. 

Trò chơi này chẳng cần kiểm tra nội tâm gì cả, cô tuyên bố luôn: trò chơi này GG.

“Có thể từ chối tham gia không?” 

Lý Kỳ Kỳ dần thấy đỡ đau đầu hơn, không còn khó chịu như lúc đầu nữa.

【Trò chơi đã bắt đầu】

“Bây giờ ngưng lại cũng không được sao?” 

Cô tức tối hỏi: “Tôi còn chưa từng nói là muốn chơi trò này cơ mà!” 

Cô đâu có click vào trang web lung tung, vậy tại sao chuyện này lại đổ lên đầu cô chứ?

【Xét thấy đây là chính nguyện vọng của bạn, trò chơi này hoàn toàn miễn phí, không thu bất kỳ khoản nào】

“Nguyện vọng của tôi là: bây giờ, ngay lập tức, trả tôi về ngày xx tháng x năm 20xx!”

【Xin lỗi, bạn phải hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua trò chơi trước】

Lý Kỳ Kỳ: “……” 

Mẹ kiếp.

Khúc Đình Đình khó hiểu nhìn Lý Kỳ Kỳ đang lẩm bẩm một mình, còn tưởng cô đang đọc bài.

May mắn thay, cả lớp đang trong tình trạng hỗn loạn đổi chỗ, không ai nghe rõ được Lý Kỳ Kỳ đang lẩm bẩm cái gì.

Có bạn học vỗ vai cô: “Lý Kỳ Kỳ, đến lượt cậu đổi chỗ rồi đó! Mau mang bàn ghế đi đi!”

Thời thanh xuân là thời đại hỗn loạn nhất, không gì bằng lúc cả lớp đổi chỗ ngồi.

Lý Kỳ Kỳ nhìn lớp học như pháo hoa loạn xạ, cảm thấy cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì một trận... chiến tranh.

Mà cô là người đã chết trong trận chiến đó, đứng bất động giữa hỗn loạn.

Đầu óc cô như đông cứng, vẫn chưa thể chấp nhận nổi cái hiện thực tàn khốc này.

Thế nhưng lại có người giục cô, đành phải tự mình loay hoay thu dọn đống sách vở lộn xộn trên bàn để chuyển sang chỗ mới.

Bàn của cô khẽ chạm vào chiếc bàn bên cạnh, âm thanh nhỏ vang lên một tiếng cạch nhẹ nhàng.

Cô gái và chàng trai cùng lúc ngẩng đầu, chạm mắt nhau, rồi nhanh chóng quay đi.

Là Vu Lý.

Lý Kỳ Kỳ lập tức nhớ tới cái trò chơi rác rưởi mà cô bị bắt phải làm nhiệm vụ, cái trò tự nhận là game tình yêu quy mô lớn tái hiện ký ức thật.

Cô suýt nữa buột miệng chửi thề.

Lý Kỳ Kỳ chẳng có tài cán gì đặc biệt, nhưng chuyện linh tinh vớ vẩn thì lại có thể nhớ rất lâu.

Vu Lý chính là một trong số đó, một người bạn thời thơ ấu thường xuyên bị cô lôi ra đánh đòn trong trí nhớ.

Lý Kỳ Kỳ vẫn nhớ rõ mồn một ngày đầu tiên ngồi cùng bàn với cậu. 

Suốt cả buổi chiều hôm đó, hai người không nói với nhau lời nào.

Mãi tới tối hôm ấy, sau khi ăn cơm xong, cô vừa lấy kem ra ăn thì cạu bỗng nhiên hỏi: “Ngon không?”

Cô đáp: “Ngon.”

Khoảnh khắc đó, lớp băng ngại ngùng giữa họ mới tan đi đôi chút.

Khi nhìn thấy chàng trai vừa ngồi cạnh mình cao khoảng 1m70, người gầy, da trắng sạch sẽ, lông mày mắt rõ nét, đeo một cặp kính gọng đen.

Lý Kỳ Kỳ không khỏi sững người, trông cậu có chút gì đó giống Harry Potter, thời chưa dậy thì.

Hồi cấp hai, toàn bộ nữ sinh trong lớp đều công nhận Vu Lý là trai đẹp nhất lớp.

Trời ơi!

Lý Kỳ Kỳ lúc này mới hoàn hồn, trong lòng lại mắng thầm.

Là cậu ta! Vu Lý!

Mắt nhìn người của Lý Kỳ Kỳ từ xưa đến nay không ra gì, đúng chuẩn thành viên trung thành của hội nghiện nhan sắc.

Vu Lý là người đầu tiên trong đời mà cô nghiêm túc cảm nắng.

Năm lớp 9, cô vẫn còn hơi mũm mĩm. 

Vì chuẩn bị cho kỳ thi thể dục vào cấp ba, ngày nào cô cũng phải nhảy nhót giữa trời nắng chang chang.

Khi ấy cô chính là một bé mập da ngăm điển hình.

May mà khuôn mặt vẫn dễ thương, đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ xinh, khóe miệng lúc nào cũng cong cong như đang cười, cằm hơi nhọn. 

Ai nhìn cũng không nỡ ghét.

Tiếc rằng thời đó, Lý Kỳ Kỳ là một học sinh cực kỳ tự ti, chưa từng nghĩ sẽ có chàng trai nào thích kiểu con gái như cô.

Thế nhưng, bạn cùng bàn mới Vu Lý lại khiến cô lần đầu tiên trong đời nảy ra ảo tưởng.

“Cậu ấy có phải thích mình không nhỉ?”

Giữa họ từng có một thứ gì đó rất lưng chừng, chỉ còn cách một tờ giấy mỏng chưa bị chọc thủng. 

Rất nhiều người từng hỏi bóng gió xem họ có quan hệ gì đặc biệt không.

Lý Kỳ Kỳ, cô bé đang trong độ tuổi chớm yêu, cứ thế đắm chìm trong những rung động mơ hồ đó.

Cô từng vô số lần tưởng tượng cảnh hai người cùng đi ăn cơm, cùng nhau tan học buổi tối rồi tranh thủ bóng đêm lặng lẽ nắm tay xuống cầu thang, dạo bước không mục đích trên sân thể dục.

Thế rồi, vài ngày trước kỳ thi vào cấp ba, cô tận mắt chứng kiến Vu Lý đi cạnh cô bạn ngồi bàn trước.

Lúc đầu còn cách nhau một chút, sau thì đi sát vai nhau, lặng lẽ rời khỏi cổng trường.

Lúc ấy, Lý Kỳ Kỳ chết lặng. 

Đầu óc cô trống rỗng, về tới nhà ngay cả bữa tối mẹ cô nấu cực kỳ công phu cũng chẳng thể nuốt nổi.

Cô vẫn cố gắng tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.

Nhưng thực ra, cô buồn tới mức chẳng thể khóc, chỉ muốn móc trái tim ra giặt sạch rồi nhét lại vào lồng ngực.

Sau khi trở lại trường, cô tức giận đến mức xé một tờ giấy, nguệch ngoạc lên đó mấy chữ chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Rồi vò lại, ném thẳng lên bàn cậu rồi quay đầu bỏ chạy.

Cô nấp ngoài cửa lớp, biết Vu Lý đang đọc tờ giấy đó, cảm thấy tủi thân đến phát khóc.

Vu Lý sau đó tìm được cô, nghiêm túc nói: “Cậu là an em tốt của tớ.”

Anh em cái đầu cậu á.

Vu Lý còn nhỏ hơn cô vài tháng, đúng chuẩn một thằng em phiền phức.

Trong nhà cô, họ hàng em trai nhiều không đếm xuể, làm gì còn thiếu một thằng em thối như cậu chứ?

Mối hận này, Lý Kỳ Kỳ đã ghi nhớ suốt bao năm trời.

Cô thừa nhận, đến tận lúc tốt nghiệp đại học, bản thân vẫn chưa từng quên được Vu Lý.

Từ đó về sau, cô thậm chí còn không dám xem những phần phim mới của Harry Potter.

Chỉ là giờ đây, nếu được chọn lại cô sẽ lập tức vứt Vu Lý vào trạm tái chế, quét sạch khỏi trí nhớ luôn cho xong.

Nhưng hiện thực thì không thể chọn lại.

【Mục tiêu công lược số 1: Vu Lý】

【Tiêu chí hoàn thành: Nắm tay 5 lần, ôm 3 lần, hôn môi 1 lần】

Lý Kỳ Kỳ: “……”

Phi! Cô không thèm! Ai thèm cùng cậu ta làm cái này với cái kia? Lẽ nào cô không có tôn nghiêm chắc?

Thật ra, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Vu Lý, điều duy nhất cô muốn làm chính là đấm cậu một trận nên thân. Suy nghĩ đó cô đã ôm ấp từ lâu.

Khi còn nhỏ, cô chẳng biết tra nam là gì, chỉ luôn nghĩ: “Chắc mình không đủ tốt, không xứng với cậu ấy.”

Còn giờ, Lý Kỳ Kỳ tự tin tuyên bố: “Tôi xinh như tiên, thông minh lanh lợi, hoạt bát cởi mở, điều kiện gia đình… khụ, không tới mức bạc tỷ nhưng cũng nặng ngàn vàng trong lòng người ta rồi.”

“Không thể làm chuyện xấu với trẻ vị thành niên!” 

Lý Kỳ Kỳ đanh thép tuyên bố.

Thực ra, mỗi lần đọc tiểu thuyết hay xem phim, nhìn mấy nam chính trẻ trung đẹp trai, cô đều rưng rưng trong lòng mà nghĩ.

Khi nào mình mới được học cùng lớp với người ta đây?

【Tất cả nội dung đều dựa theo ký ức của bạn, mong bạn tận hưởng hết mình】

---

– GG (Good Game ) : Một câu thường dùng khi thua game, ở đây câu này có nghĩa là thất bại. ( Nguồn gg )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play