“Rồi rồi rồi, tôi không cười nữa.”
Vu Lý cố nhịn cười, nhưng chỉ ba giây sau, lại bật cười tiếp. Lý Kỳ Kỳ đành bó tay, tiếp tục vùi đầu viết lại bài văn.
Sau một hồi cố gắng, cuối cùng trước khi tiết học đầu tiên kết thúc, cô cũng viết xong một bài văn tường thuật đầy cảm xúc và nộp lên.
Vu Lý giơ ngón tay cái khen cô: “Lý Kỳ Kỳ, cậu giỏi thật đấy.”
Lý Kỳ Kỳ nghĩ thầm, hình tượng em gái dễ thương của mình liệu còn cơ hội cứu vãn không? Có cách nào để không bị rơi vào vai anh em tốt của cậu ấy không?
Cô bắt đầu cân nhắc các chiêu thả thính.
Lý Kỳ Kỳ từng đọc vô số tiểu thuyết ngôn tình, nên tin chắc rằng mình nhất định sẽ tìm ra cách.
Có cả ngàn vạn kiểu cưa trai, nhưng để vừa hợp lý vừa áp dụng thực tế thì lại cực hiếm.
Hầu hết chỉ dùng được với những cô gái xinh đẹp có vũ khí đặc biệt.
Cô len lén, ngay dưới bàn học, lấy chiếc điện thoại gập với dung lượng mạng mỗi tháng chỉ vỏn vẹn 30MB, lên mạng tìm kiếm.
Làm sao để chinh phục trai đẹp?
Rồi cô âm thầm ghi chú vào một mẩu giấy nháp.
Kết quả rút ra sau khi tra cứu?
Lý Kỳ Kỳ phát hiện, với kiến thức hạn hẹp hiện tại, cô chỉ có thể áp dụng một chiêu duy nhất, đó là body touch, tiếp xúc cơ thể.
Cô từng hỏi một người bạn rất sát gái, người đó bảo: “Muốn hiệu quả với con trai, thì tiếp xúc cơ thể phải nhẹ nhàng, như có như không. Đừng bao giờ cố tình làm lố.”
Lý Kỳ Kỳ bị Vu Lý khơi dậy máu chiến đấu. Cô thật sự muốn hoàn thành nhiệm vụ công lược này cho bằng được.
Cô quyết định sẽ chờ khi đã khiến cậu phải lòng mình, cô sẽ… đá cậu một cú thật đau.
Chứ cứ dây dưa mãi, đến lúc cô già tám mươi vẫn còn đang thả thính Vu Lý trong cái trò chơi tình yêu này thì đúng là tuyệt vọng.
Vừa viết văn, vừa xoa trán, chớp mắt một cái đã tới giờ thể dục giữa buổi.
Lý Kỳ Kỳ cực kỳ ghét tiết thể dục lúc 9 giờ sáng này, ánh nắng ban sáng đã đủ gay gắt để thiêu đốt.
Cô đã thoa lớp kem chống nắng dày cộm, nếu không vì quá kỳ cục, chắc là cô đã bung cả dù ra mà che rồi.
Học sinh lớp 9 như cô vì sắp thi tốt nghiệp nên thể dục giữa giờ khác với các lớp khác, họ phải chạy quanh trường.
Dù hôm nay là Chủ nhật, lớp cô vẫn phải chạy bộ, trường không lớn lắm nên thường phải chạy hai vòng mới đủ 30 phút thể dục.
Ba mươi phút chạy bộ… Lý Kỳ Kỳ chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ.
Cô mệt đến mức thở cũng thấy mệt, Khúc Đình Đình liền kéo cô đến điểm tập hợp.
Cuối cùng, dưới sự hối thúc như bố đời của thầy thể dục, cô cũng miễn cưỡng nhập đội.
“Đừng có lười biếng! Còn mấy tháng nữa là thi rồi, chạy kiểu đó là định trượt à?!”
Thầy thể dục là người cơ bắp như vận động viên, suýt nữa lấy thước đập mông từng đứa.
“Đặc biệt là em, Lý Kỳ Kỳ! Đừng tưởng chạy lẹ là trốn được!”
Nghe bị gọi tên, Lý Kỳ Kỳ suýt trượt chân, té cắm đầu, cô cố nhớ lại lý do vì sao mình bị thầy ghi thù sâu vậy.
À đúng rồi… cô toàn cố tình chạy chậm, nấp sau tán cây để thầy không thấy.
Khi cả lớp chạy vòng hai thì cô mới nhập đoàn, còn giả bộ thở hổn hển như chạy đủ hai vòng thật.
Tất cả chỉ vì... quá mệt.
Lúc đầu, lớp còn giữ đội hình chạy ngay ngắn, nhưng chỉ sau vài phút, ai nấy lại chia tốp nhỏ.
Vu Lý cùng lớp với cô, đang chạy phía trước bên trái, khi thầy thể dục vừa hét tên cô, Vu Lý khẽ nhếch môi cười.
Lý Kỳ Kỳ không để ý, vì đầu cô lúc này toàn xoay quanh việc làm sao kết hợp lý thuyết với thực hành trong việc cưa đổ crush.
Cô nhìn Vu Lý phía trước, dáng người mảnh khảnh và thẳng tắp, cậu chưa bao giờ lười chạy, luôn chạy đủ hai vòng.
Cô thở dài, chỉ đành chạy theo phía sau, may mà cơ thể hồi lớp 9 của cô vẫn còn khoẻ.
Tuy tinh thần mệt mỏi, nhưng thể lực thì không đến nỗi. Như thầy thể dục nói đấy, cô chỉ... tròn trịa một chút thôi, chứ không yếu.
Khi mọi người bắt đầu tản ra, tốc độ mỗi người mỗi khác, tốp nhỏ cũng hình thành.
Lần này Vu Lý không chạy cùng đám bạn.
Lý Kỳ Kỳ mím môi, tăng tốc, cuối cùng cũng đuổi kịp chạy ngay phía sau cậu.
Trong đầu liên tục lặp lại hai từ body touch, cô vừa nghĩ vừa hành động. Bàn tay đã không kiềm được mà chộp lấy Vu Lý một cách đầy bản năng.
Chẳng khác gì đang túm lấy gà trong bếp khi phụ mẹ.
Rõ ràng đáng lẽ phải làm ra vẻ yếu đuối đáng thương, lén lút chạm vào thôi.
Vậy mà Lý Kỳ Kỳ lại theo phản xạ dùng cả lực, giống như đang cố giữ chặt cánh gà không cho chạy.
Tất nhiên, Vu Lý không phải con gà, cũng không phải dễ bị bắt.
“Cậu làm gì vậy? Đừng có giỡn mặt với tôi.”
Vu Lý giật mình vì bị tóm bất ngờ. Cậu cứ tưởng bạn học nam nào muốn đùa giỡn, không ngờ vừa quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt căng thẳng của Lý Kỳ Kỳ.
“Tôi... tôi không chạy nổi nữa...”
Cô thở hồng hộc, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Lần đầu chủ động làm loại chuyện này, cô còn lóng ngóng, lại thêm cảm giác ngượng ngùng dâng lên tận cổ.
“Cậu không chạy nổi?”
Vu Lý nhướng mày.
Nếu không nhớ nhầm thì Lý Kỳ Kỳ luôn đứng top ba trong số nữ sinh chạy nhanh nhất lớp. Trông cô tròn tròn vậy thôi chứ lúc chạy thì nhẹ nhàng như mèo.
“Tớ mệt quá rồi... Cậu cõng tớ đi.”
Vừa nói, trong đầu cô liền bật lên giai điệu Tài xế già, mang em theo với…
Lý Kỳ Kỳ tự nhủ: Đầu óc đang loạn thì thôi kệ, chuyện chính quan trọng hơn!
Nghĩ là làm, cô lập tức cúi xuống chộp tay Vu Lý.
Cảm giác tay cậu bị bàn tay mềm mại không xương của cô nắm lấy, kỳ lạ không nói nên lời. Như thể đột nhiên ngã vào một đống bông mùa xuân.
“Cậu... cậu làm gì vậy?”
Tai Vu Lý ửng đỏ, chân cũng khựng lại.
“Bên kia! Học sinh lớp nào đấy? Chạy đi chứ! Sao lại đứng lại?”
Thầy thể dục của lớp bên vừa thổi còi vừa hô to.
“A! Chạy tiếp chạy tiếp!”
Lý Kỳ Kỳ nhanh trí, nắm tay Vu Lý kéo chạy tiếp.
Trong đầu cô lúc này vang lên tiếng hệ thống điện tử không cảm xúc: [Nắm tay thành công lần đầu tiên].
Suýt nữa thì cô khóc vì xúc động. Trời ơi, khó khăn lắm mới đạt được!
Cô kéo cậu chạy vòng nửa sân trường, mới nhận ra từ đầu đến giờ vẫn chưa buông tay.
Vu Lý nghiêm giọng: “Cậu không phải bảo... chạy không nổi à?”
Lý Kỳ Kỳ lập tức buông tay như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Tớ vừa mới... nạp lại năng lượng cho mình.”
“Sung sức quá ha.”
“Tớ tự cổ vũ bản thân trong lòng đấy!”
Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường có phần xấu hổ này.
Chạy được mấy bước, vì chọn đường sai, cô dẫm trúng một tảng đá giấu trong đám cỏ bị giẫm nát. Và thế là…
Cô ngã sấp mặt.
Đau điếng.
Chưa kịp để Vu Lý hỏi han, cô đã vùng dậy bằng tốc độ của một tia chớp. Nhưng chưa kịp đứng vững, chân lại trượt tiếp, lại dẫm đúng viên đá ban nãy.
Ngã y hệt như cũ.
Quá thảm.
Con người có thể không vấp ngã bởi sông sâu, nhưng lại có thể vấp vì một hòn đá nhỏ.
Vu Lý vừa thấy buồn cười vừa thấy có lỗi. Nhưng mà... vẫn cười.
Lý Kỳ Kỳ chỉ muốn chui xuống dưới đất luôn cho rồi. Đau thì có đấy, nhưng mà nỗi nhục này cũng quá sức chịu đựng của cô rồi đi.
Vu Lý chạy tới bên cạnh, cúi người: “Muốn tôi đỡ cậu dậy không?”
Không đỡ thì phí.
Lý Kỳ Kỳ chính xác nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Vu Lý, cảm giác như bị định mệnh túm cổ.
Vu Lý cũng dùng lực, kéo cô từ mặt đất đứng dậy.
Tiếng điện tử vang lên trong đầu cô lần nữa: [Nắm tay thành công lần thứ hai].
Hai người đứng dậy xong, liền đồng loạt buông tay.
Gì kỳ vậy? Hệ thống này đúng là cũ rích nhưng... cô có cảm giác như mình sắp chinh phục được toàn bộ nhiệm vụ rồi.
Bình tĩnh phủi vài cọng cỏ dính trên áo, cô nói khẽ: “Cảm ơn nha.”
Sau đó quay đầu bỏ chạy. Lần này cô chạy siêu nhanh, không vướng víu gì, nghĩ rằng mình đã thoát khỏi màn xấu hổ vừa rồi.
Nhưng cô không ngờ, bạn cùng bàn vẫn chứng kiến tất cả. Chạy được khỏi người, không chạy được khỏi miệng.