Lý Kỳ Kỳ biết rõ cả lớp đang dõi theo mình.

Cô vốn là người có quan hệ bạn bè khá tốt, nên ngay lập tức đã có vài bạn nữ chơi thân bước đến hỏi han.

“Sao vậy? Cậu sao lại khóc? Vu Lý thật sự bắt nạt cậu à?”

Lý Kỳ Kỳ nhớ lại cảm giác xấu hổ bị bao vây.

Cô vội vàng bịa đại một cái cớ: “Không có không có… Chỉ là… bài toán này khó quá… Mình không hiểu...” 

Lý Kỳ Kỳ lôi từ trong ngăn bàn ra một cuộn khăn giấy trắng tinh, nhanh chóng xé lấy một mảnh lau nước mũi.

Quá mất mặt luôn.

May là người trưởng thành giỏi nhất ở khoản... mặt dày.

Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi!

“Thôi, trễ vậy rồi cũng đừng học nữa. Về ký túc xá đi.” 

Khúc Đình Đình đã thu dọn cặp sách xong, chờ Kỳ Kỳ cùng về, cô là bạn cùng phòng duy nhất của Lý Kỳ Kỳ.

Trương Hiểu Tiêu cũng đang thu dọn đồ để cùng bạn cùng phòng về luôn.

“Ừ, về thôi.” 

Lý Kỳ Kỳ gật đầu miễn cưỡng. Xong nhiệm vụ hôm nay rồi, không cần cố ý để Trương Hiểu Tiêu và Vu Lý có thời gian ở riêng nữa.

Cô liếc nhìn Vu Lý từ khóe mắt, cậu vẫn đang cắm đầu viết bài thi, rất nghiêm túc.

Khúc Đình Đình bất ngờ nói muốn đi vệ sinh, bảo Lý Kỳ Kỳ chờ cô ở ngoài hành lang trước cửa lớp.

“Tớ đi chút nha, Vu Lý, mai gặp.”

Lý Kỳ Kỳ làm bộ như không để ý, đứng dậy chào cậu một câu, rồi tiện tay túm đại quyển sách ngữ văn nhét vào cặp.

“Sau này, nếu không hiểu thì để tôi dạy cậu.”

Chàng trai bỗng nhiên cất tiếng.

Cậu thậm chí không ngẩng đầu, bút trong tay cũng không ngừng lại.

Lý Kỳ Kỳ ban đầu chưa hiểu cậu định nói gì, phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra.

À, ý là muốn cô đừng khóc nữa?

Cô lập tức cười toe: “Được nha, được nha! Vậy thì tốt quá rồi!”

Vu Lý cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn cô gái mũi còn đỏ hồng mà đang cười vui vẻ, cau mày lại.

“Cậu sao lại ngốc vậy chứ, lại còn… mập nữa.”

Anh buột miệng buông ra một câu khiến người nghe phát bực.

Nhưng lần này, Lý Kỳ Kỳ chỉ cười theo bản năng.

Chàng trai ấy, miệng lưỡi lúc nào cũng chẳng biết kiêng dè.

Năm đó, cô từng bị rung động chỉ vì một điều rất ngốc nghếch.

“Cậu ấy chỉ độc miệng với mình.”

Nếu muốn lần lại quá khứ, thật ra là cô đang tự tìm đường đau khổ, thời điểm này năm đó, bọn họ đã rất thân quen. 

Nhưng chỉ cần một trong hai không chủ động, mối quan hệ liền trở nên mập mờ kỳ lạ.

Lúc ấy, chưa có xếp chỗ ngồi ổn định, Lý Kỳ Kỳ ngồi ngay phía trước Vu Lý.

Cô chơi khá thân với một nữ sinh xinh đẹp cùng lớp. Mỗi ngày sau giờ tan học, hai đứa hay tụm lại quan sát lớp mình hoặc các lớp khác, xem thử có trai đẹp nào không.

Sau này, nữ sinh kia vì vấn đề hộ khẩu nên đầu học kỳ mới đã phải chuyển trường về quê.

Vậy là hai cô gái vô tình phát hiện nam sinh đẹp trai nhất lớp chính là Vu Lý.

Dù cả hai chưa từng trò chuyện với Vu Lý, nhưng lại âm thầm "cử" Lý Kỳ Kỳ đi thăm dò trước.

Kế hoạch là để cô làm quen với Vu Lý trước, rồi sau đó tìm cách kết nối về nhóm của mình.

Lúc đó, Lý Kỳ Kỳ của những năm đầu cấp ba, vụng về nhưng gan dạ, đã chọn một cách kinh điển, lấy bài kiểm tra Toán ra. 

Cô mạnh dạn quay đầu lại, liếc nhìn Vu Lý một chút rồi hỏi với vẻ hơi ngại ngùng: “Cậu… có thể chỉ cho tớ bài này được không?”

Cô cố tình chọn một câu hơi khó, nhưng không phải không làm được.

“À, được.”

Cô tưởng rằng Vu Lý sẽ lạnh lùng từ chối, ai ngờ cậu lại nhận lấy bài, cầm bút lên rồi suy nghĩ rất nghiêm túc. Tuy nhiên, vài phút trôi qua... cậu vẫn đang nghĩ.

Bầu không khí dần trở nên gượng gạo.

Cuối cùng cậu ngẩng đầu lên, nói một câu: “Xin lỗi, tớ không biết làm.”

Lúc ấy, trong đầu Lý Kỳ Kỳ chỉ có một câu: Thật là một cậu chàng đẹp trai ngốc nghếch!

Cô vội vàng nói để cứu vãn tình hình: “Không sao, tớ bỗng nhiên nghĩ ra cách rồi! Để tớ chỉ cậu nha!”

“Ừ, được.”

Lý Kỳ Kỳ cầm bút, chỉ vào đề bài và nhanh chóng trình bày cách giải. Không ngờ, sau khi nói xong, cô lại thấy càng xấu hổ hơn.

Cái tình huống này… sao giống như cô chỉ cố tình khoe mình biết làm vậy. 

Lý Kỳ Kỳ cuống quýt chữa cháy: “Khụ khụ, tớ vừa thấy cậu làm, tự nhiên nảy ra ý thôi.”

“Cảm ơn, tôi hiểu rồi.” 

Vu Lý không hề tỏ ra khó chịu hay mất hứng.

“Ừ ừ… sau này đừng hỏi tớ nữa nha.”

Cô nói rồi vội vã quay đi, giấu khuôn mặt đỏ bừng sau lưng. Nhưng đôi tai đỏ ửng đã phản chủ, tim cô thì đập thình thịch.

Kế hoạch làm quen cũ kỹ của Lý Kỳ Kỳ lại thành công một cách ngoài mong đợi.

Sau đó, Vu Lý thường xuyên nhờ cô chỉ bài.

Lý Kỳ Kỳ học Văn rất giỏi, hoàn thành bài nhanh hơn nhiều bạn trong lớp. Có thể nói, bài thi Văn của Vu Lý hầu hết là do cô bao thầu.

Ngược lại, một cô gái đã được giáo dục đại học như Lý Kỳ Kỳ lại chẳng biết làm gì cho ra hồn.

Cô lấy từ trong cặp ra một viên kẹo xoài, đặt lên bàn Vu Lý.

“Quà cưới! À nhầm, quà cảm ơn, là quà cảm ơn!”

Nói sai rồi! Cô vội vã cầm túi chạy ra nhà vệ sinh, tìm Khúc Đình Đình.

Lúc đó, cán bộ lớp môn Văn vẫn đang ở phía sau lớp thu bài tập lần cuối.

Khi đi ngang qua chỗ cán bộ lớp, cô vô tình nhìn thấy bài văn của mình đang nằm trên đầu đống bài. 

Cô mới nhớ ra, lúc nãy bản thân giao nhầm quyển vở trống không, cô nhanh chóng lấy lại bài văn nhét vào cặp.

Khúc Đình Đình vừa từ nhà vệ sinh quay lại, cùng cô trở về ký túc xá.

Ký túc xá ở tầng sáu, cùng tầng với lớp học.

Lý Kỳ Kỳ vừa leo lên đến tầng sáu vừa muốn chết tại chỗ.

Leo cầu thang chính là chuyện cô ghét nhất trên đời!

Cô đẩy cửa vào phòng ký túc xá, thấy căn phòng nhỏ đã có đủ người. Ký túc xá tuy nhỏ, nhưng chứa đến tám người.

May mà tối nay ai cũng đã đi tắm xong trước khi lên lớp, nên không cần phải xếp hàng.

Tám người, những gương mặt thân quen nhưng cũng xa cách.

Lý Kỳ Kỳ chán nản đi về cuối giường, kéo chiếc bàn học nhỏ ra để định viết bài văn, mà đề bài hôm nay là gì nhỉ?

À, hình như là sự kiện khó quên nhất.

“Lý Kỳ Kỳ, hôm nay cậu làm sao vậy? Học cấp ba gần một năm rồi, lần đầu tiên thấy cậu chăm chỉ như vậy.”

Trong mắt mọi người, Lý Kỳ Kỳ là một cô gái mê idol. Mà idol cô theo lại là… Châu Kiệt Luân. 

Vừa rửa mặt xong, leo lên giường sắt, cô còn không tin được vào mắt mình.

“Đúng đó, giờ này không phải cậu đang đọc tiểu thuyết sao?” 

Một bạn cùng phòng khác nói, giọng đầy hoài nghi.

Hình tượng lười học, vô lo vô tư của Lý Kỳ Kỳ đã khắc sâu vào đầu họ rồi.

“Tớ quyết định rồi! Từ hôm nay, phải chăm học, phải giảm cân!”

Câu nói đầy khí thế của cô khiến cả phòng cười rần rần, không khí vui vẻ hẳn lên. Ngay sau đó, bà quản lý ký túc xá nghiêm khắc gõ cửa ầm ầm.

“Tắt đèn đi ngủ đi! Ký túc xá gì mà ồn ào dữ vậy? Cả tầng có mỗi phòng 6001 của mấy cô là ồn thôi đó!”

Sợ bị trừ điểm, mọi người lập tức im bặt như ve mùa đông, ngoan ngoãn leo lên giường. Bị trừ nhiều điểm nhất là sẽ bị phạt… đi đổ rác!

Lý Kỳ Kỳ nhìn bài văn mình mới viết được ba dòng, rồi lại nhìn ký túc xá tối om đến mức giơ tay không thấy ngón.

Cô thậm chí còn lười đến mức… chẳng có nổi một chiếc đèn học cho riêng mình.

Thôi vậy, để mai viết tiếp.

Giáo viên Văn chắc ngốc tới mức không nhận ra cô đã tráo bài đâu!

Mà nếu có phát hiện, chắc cũng nghĩ là cô làm mất bài!

Trên thực tế, giáo viên Văn hoàn toàn phát hiện.

Tiết đầu tiên sáng hôm sau là Văn, thầy giáo đi đến bên cạnh cô, cau mày hỏi: “Lý Kỳ Kỳ, em chắc là đã nộp bài văn rồi chứ?”

Câu hỏi bất ngờ khiến cô bất động. Cả lớp quay lại nhìn, tò mò không biết thầy tìm cô có chuyện gì.

“Dạ nộp rồi, tối qua em nộp mà.” 

Lý Kỳ Kỳ ngẩng đầu, mặt mũi vô tội hỏi: “Sao vậy thầy?”

“Vậy à... Tôi vừa rồi không tìm thấy bài văn của em. Em thật sự đã nộp rồi sao?” 

Gương mặt của thầy dạy Ngữ văn dần trở nên bối rối.

“Dạ…” 

Cô gật gật đầu.

Thấy thầy bắt đầu rối như tơ vò, Lý Kỳ Kỳ chợt cảm thấy có chút áy náy. 

Đầu óc cô lại đột nhiên “đứt dây”, buột miệng nói: “Em xin lỗi thầy, thật ra… là em tự tay mang bài văn về.”

Nói xong, cô chỉ muốn tát mình một cái, sao cô lại thành thật như vậy cơ chứ!

Cô cố gắng chữa cháy: “Em cảm thấy bài văn tối qua mình viết quá tệ, không muốn để thầy phải đọc thứ dở tệ như vậy nên mới mang về viết lại.”

Giọng cô chân thành tha thiết, bất kể thầy có tin hay không. Dù sao, lúc nãy khi nói rằng mình đã nộp rồi, cô cũng nói với cùng sự chân thành ấy.

Thành tích môn Văn của Lý Kỳ Kỳ vẫn luôn dẫn đầu, nên thầy không trách mắng gì nhiều, chỉ dặn: “Vậy viết xong nhớ nộp lại nhé.”

“Dạ.” 

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi thầy đi, mọi chuyện vừa rồi đều bị Vu Lý nhìn thấy hết, cậu bật cười thành tiếng. 

Dĩ nhiên, không chỉ có Vu Lý là người nhìn thấy, những người xung quanh cũng đều đang cười.

“Cậu cười cái gì mà vui dữ vậy!” 

Vu Lý cười đến mức cả người run rẩy, hoàn toàn không giữ vẻ mặt lạnh lùng thường ngày nữa.

“Không buồn cười đâu, không có gì buồn cười hết!”

Lý Kỳ Kỳ vừa ngượng vừa giận, gắt lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play