Hai người đứng cách nhau không xa, ánh mắt chạm nhau giữa khoảng trống vắng vẻ.

Gương mặt của “ bánh kem nhỏ ” trông ngoan ngoãn, hiền lành, ai ngờ lại chơi bời đến mức này.

Thời Tuế với cậu ta cũng chỉ mới gặp một lần. Không ngờ lần thứ hai lại thấy được một cảnh tượng ngượng chết người như vậy.

Quá mất mặt rồi!

Hồi còn ở trường cũ, Thời Tuế cũng từng nghe những chuyện kiểu thế này. 

Ví dụ như ai đó bị một tên đào hoa bội bạc bỏ rơi, người kia vì không chịu nổi mà dọa tự sát.

Cô chưa từng chứng kiến tận mắt, nhưng nghe kể lại thì chắc chắn cảnh tượng đó hỗn loạn vô cùng.

Mà với gương mặt đẹp như vậy, cậu ta đúng là kiểu hồng nhan họa thủy. 

Loại người này ở trường chắc là minh tinh dán trên tường, chỉ cần vẫy tay là có cả đống nữ sinh đổ rạp.

Hơn nữa lúc mới gặp, cậu ta đã tự nhiên tiến lại gần, kiểu này chắc là dạng công tử phong lưu, ai tới cũng không từ chối.

Không rảnh để chào hỏi gì hết, Thời Tuế giả vờ như chưa nhìn thấy gì, quay đầu bỏ đi.

Cô không biết rằng hành động đó lại rất nguy hiểm.

Tư thế bỏ đi không phòng bị, để lộ hoàn toàn phần lưng, nếu là một tân sinh nào khác ở đây, kiểu gì cũng sẽ kích thích bản năng săn mồi của đối phương.

Savi liếc nhìn về phía bên cạnh.

Cô gái bị hút máu gần như khô queo đang yếu ớt tựa vào cột, mặt mày trắng bệch không chút huyết sắc, hơi thở yếu ớt như sắp lịm đi.

Nếu không bị cắt ngang, giờ cô ấy có lẽ đã thành một cái xác khô, chờ ánh nắng lên rồi tan thành tro bụi.

Savi cảm thấy hơi tiếc.

Giá như Thời Tuế tiến thêm vài bước nữa thì tốt rồi.

Chỉ cần thấy được một góc thế giới huyết tộc, cậu ta liền có lý do để bắt đầu màn săn mồi với con mồi mới toanh này.

Savi liếm khóe môi.

Mặt trời đã ló dạng, nhưng ánh sáng lúc này với thuần huyết như cậu ta cũng chẳng gây được tổn thương gì đáng kể.

Nhưng mà, cậu ta lại đói rồi.

Tuy không thích bị nắng chiếu vào, nhưng cậu vẫn chậm rãi đuổi theo.

Rìa vùng cấm cũng có nhiều cây cối, đường nhỏ thì đầy rễ cây nhô lên, đi lại chẳng dễ dàng gì.

Nhưng với Savi, mấy chướng ngại nhỏ này chẳng là gì, cậu ta nhanh chóng đuổi kịp Thời Tuế.

“Ha… Cô chạy nhanh thật đấy. Không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao?”

Thời Tuế liếc nhìn cậu như thể đang đi dạo trên đất bằng, thầm nghĩ chắc là hay lui tới nơi này, tay lão luyện rồi đây!

“Người bình thường mà thấy cảnh đó thì chắc chắn sẽ không đến gần, được chưa.” cô không tán thành.

“Cậu định để bạn gái cậu nằm đó luôn à?”

Savi mở to mắt.

"Bạn gái?... Không nha, đâu phải quan hệ kiểu đó.”

Ai lại để đồ ăn ở chỗ đó chứ? Với phần lớn huyết tộc, nhân loại khác nhau ở hương vị của máu.

Còn Thời Tuế… chính là loại bữa điểm tâm ngọt vừa nghe đã muốn ăn rồi.

Savi chớp mắt với cô, vẻ mặt chân thành

“Tôi không có bạn gái.”

Thời Tuế lùi lại một bước theo bản năng. Trực giác nói cô rằng tốt nhất là nên tránh xa tên này một chút.

Ở đó hôn hít mà còn bảo không phải bạn gái hả?!

Chơi xong chạy, đúng là trai tồi chính hiệu.

Mặt trời lên nhanh, bóng cây nghiêng dài, Thời Tuế chuẩn bị quay về theo lối cũ.

Lá rụng phủ kín rễ cây nổi lên dưới đất, cô suýt nữa vấp ngã.

May mà phản xạ nhanh, cô vội đỡ lấy thân cây bên cạnh, nhún người một cái đứng vững

“……”

Toàn là lỗi tại cái tên kia!

Savi cũng dừng bước bên cạnh cô.

Cậu bỗng mỉm cười, ánh mắt hơi nheo lại.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, giáo viên đã nhắc ngay ngày đầu tiên nhập học rồi mà nhỉ?”

Mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng rọi xuống từng tia.

Savi đứng ngay dưới bóng cây, hơi nghiêng đầu, ánh mắt cười cợt vừa biến mất, để lại một tia lạnh lẽo sắc bén như lưỡi dao.

“Vậy, tại sao cô lại vào vùng cấm?”

Thời Tuế cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh trở lại.

Nhịp tim kiểu này có hơi… đáng báo động? Không lẽ cô bị bệnh tim?

Cô hít sâu một hơi.

“Lần đầu học lớp đêm, chưa quen giờ giấc nên mất ngủ, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút… Còn cậu cũng ở đây, sao lại hỏi tôi?

Kẻ tám lạng người nữa cân, cả hai đều như nhau nhưng suy cho cùng thì hành động của Savi vẫn quá đáng hơn mà !

Huống hồ Thời Tuế cũng chưa vượt quá cái ranh giới đó.

Ánh mắt Savi lướt qua gương mặt của Thời Tuế.

Cậu ta không thấy chút biểu cảm hoảng loạn nào trên mặt cô, người con gái này so với tưởng tượng của cậu ta thì bình tĩnh hơn nhiều.

Không hiểu vì sao, cơn đói khát trong lòng lại một lần nữa trỗi dậy.

Vừa rồi cậu ta hẳn là nên hút sạch thứ kia mới đúng.

Savi mỉm cười, đôi mắt cong cong như chó con.

“Nói cũng có lý.”

“Nhưng nơi này không phải vùng cấm của khu quốc tế, nếu cô có thể nhờ một ‘người bạn’ đưa vào, thì vẫn được phép vào.”

Savi nhìn chăm chú vào mắt cô. Đôi mắt màu mật như ẩn chứa lốc xoáy nào đó. Cậu nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào.

“Đương nhiên, tôi rất sẵn lòng làm bạn với cô.”

Khi trở về ký túc xá, bạn cùng phòng đã ngủ rồi.

Thời Tuế nhẹ nhàng leo lên giường, một lúc sau mới chợp mắt.

Đêm nay cô ngủ không yên.

Có lẽ do hiếm khi thức đêm, hoặc cũng có thể vì cảnh tượng ban sáng quá ấn tượng.

Cô mơ thấy một chiếc bánh kem mật ong.

Căn phòng nhỏ màu trắng, bên cột là cô, còn nhân vật chính trong giấc mơ thì tóc ngắn màu mật, khi cậu ta cúi đầu xuống gần sát mặt cô, Thời Tuế tỉnh giấc.

Thời Tuế: “…”

Đồng hồ chỉ 6 giờ chiều.

Cô đã ngủ liền một mạch suốt 12 tiếng.

Thời Tuế tự vả nhẹ lên má, không dám dùng sức vì sợ đau, đơn giản là muốn lôi mình ra khỏi giấc mơ đó.

Gan to bằng trời! Bị ám ảnh bởi ma quỷ rồi!

Cô thậm chí còn chưa hỏi tên cậu ta là gì…!

Thời Tuế có thể chắc chắn rằng mình không có tình cảm đặc biệt với cậu.

Tim đập nhanh cũng rất bình thường, cô nhìn thấy Ander hay cậu thiếu gia tim cũng đập nhanh, chiếc bánh kem kia không phải là trường hợp đặc biệt gì.

Nhưng tại sao lại mơ thấy giấc mơ đó chứ!

Thời Tuế không thể lý giải nổi, cô nằm trên giường suy nghĩ linh tinh, thả trôi suy nghĩ lên tận vũ trụ suốt mười phút rồi mới bật dậy.

Dù sao thì cũng đã thu được một chút thông tin từ chỗ cậu ta, buổi sáng không tính là phí công.

Xét cho cùng, học ở lớp ba cũng có cái lợi, nếu không thì Thời Tuế cũng không biết làm sao tiếp cận được tầng lớp người kia.

Nếu muốn có bạn bè khu quốc tế, Thời Tuế lập tức nghĩ đến Ander và thiếu gia.

… Dù sao thì ai cũng không giống người bình thường, cô cần xem ai trong hai người dễ kiểm soát hơn.

Bạn cùng phòng mắt sưng húp, đến lớp sớm hơn Thời Tuế, vỗ vỗ vai cô.

Không thể chuyển lớp được nữa, tới nước này thì chỉ có thể chấp nhận thôi.

Trong lớp hôm nay có nhiều người hơn hôm qua.

Thời Tuế nhìn thấy thiếu gia ngồi cạnh cửa sổ, bên cạnh cậu có mấy người vây quanh, rõ ràng là trung tâm của một nhóm nhỏ.

So với thiếu gia, Ander đơn độc trông có phần đáng thương.

Nhưng bản thân cậu ta thì không nghĩ vậy.

Ander lập tức chú ý tới sự xuất hiện của Thời Tuế.

Trước khi Thời Tuế bước vào, cậu vẫn như một thiên sứ thuần khiết không thể khinh nhờn.

Sau khi cô vào, gương mặt trắng nõn của Ander nhanh chóng ửng đỏ, ánh mắt dõi theo cô không rời.

Không chỉ vậy, thiếu gia và ba bốn người bên cạnh cũng đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào cô.

Cảm nhận được bầu không khí quái lạ, cả lớp bỗng nhiên im bặt.

Thời Tuế cảm thấy áp lực vô cùng.

Chẳng lẽ không có nữ sinh hoặc phe thứ ba nào can thiệp à?

Cảm giác như cả hai người kia đều không phù hợp để làm bạn!

Điều kỳ lạ là, hôm qua hai người họ đánh nhau dữ dội, vậy mà hôm nay trên người lại chẳng có vết thương nào.

Nếu bị thương thật thì không thể hồi phục nhanh như thế.

Thời Tuế im lặng vài giây, quyết định vờ như không thấy gì, rồi ngồi xuống chỗ mình.

Tiết hai là giờ cưỡi ngựa bắn cung, yêu cầu đến trại ngựa của khu quốc tế.

Cưỡi ngựa bắn cung, kiếm thuật, nấu ăn... đều là môn học dành cho quý tộc, học sinh thường không tiếp xúc.

Tan học vừa xong, Thời Tuế lập tức rời lớp.

Bạn cùng phòng ỉu xìu đi bên cạnh.

“Mệt ghê, tớ không biết cưỡi ngựa.”

Thời Tuế nhìn quanh xem có ai theo dõi không, rồi thuận miệng đáp.

 Nhà tớ có một nông trại, hồi nhỏ từng cưỡi rồi.”

Bạn cùng phòng: “? Ghê vậy.”

“Heo, dê, gà, vịt, ngỗng, gì cũng có, rất náo nhiệt.”

Vì trại ngựa rất lớn, môn cưỡi ngựa bắn cung diễn ra ở một khu riêng. Mọi người phải chọn ngựa trước, rồi cưỡi ngựa đến khu đó.

Thời Tuế chọn một con ngựa đen, dựa vào kinh nghiệm từng giúp việc ở nông trại, cô biết con ngựa này khoẻ mạnh, chắc chắn sẽ chạy rất nhanh.

Những ai không biết cưỡi ngựa sẽ có nhân viên dẫn dắt.

Trường học này đúng là chịu chơi, số lượng ngựa rất nhiều, nhân viên trại ngựa cũng hơn hai mươi người, đúng là có điều kiện.

Tuy vậy vẫn xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Không có con ngựa nào chịu để Ander chạm vào.

Nhân viên trại ngựa cố khống chế một con, nhưng hễ Ander lại gần là con ngựa sẽ hoảng loạn đá chân như phát điên.

Dù có người dày dạn kinh nghiệm dẫn dắt cũng không giải quyết được, đành phải để Ander tạm thời đứng xa ra.

“... Vậy thì chỉ có thể tự cậu đi bộ qua thôi.”

Tiếng vó ngựa từ một hướng khác vang lên, đều đặn và đầy khí thế.

Thời Tuế quay đầu nhìn về phía đó, thấy Theodore đang cưỡi một con ngựa đỏ sậm tiến đến.

Theodore dáng người thẳng tắp, trang phục cưỡi ngựa tôn lên thân hình cân đối, toát ra vẻ quý tộc kiêu ngạo.

Chỉ liếc một cái là Thời Tuế đã nhận ra con ngựa của thiếu gia rất đắt tiền, chắc là được nuôi riêng trong nhà.

Theodore liếc nhìn Thời Tuế.

Hành động này khá kín đáo, nhưng khi thấy ánh mắt cô lộ rõ vẻ tán thưởng với con ngựa, khóe môi thiếu gia khẽ nhếch lên.

Cậu ta dời mắt, nhìn xuống Ander, phát ra một tiếng cười khinh bỉ.

Mấy người cưỡi ngựa phía sau cậu cũng cười theo, chế giễu.

“Nhìn xem, cái tên đáng thương không biết lượng sức mình.”

“Gia tộc nào lại chấp nhận loại kém cỏi như thế? Cậu ta chỉ xứng nhặt chút cơm thừa bên ngoài thôi."

“Không biết xấu hổ hay sao mà cũng dám đến Eli học?”

Trong lớp học hỗn hợp này, đám thiếu gia và kẻ phụ thuộc đều có địa vị cao hơn Ander, nên học sinh trong lớp thực chất cũng chẳng xem cậu ra gì.

Đây là một màn bắt nạt rất rõ ràng, nhưng trong lớp này, chẳng ai lên tiếng giúp đỡ Ander cả.

Bạn cùng phòng thì đã nhanh chóng gọi người phụ trách ngựa dẫn mình rời đi, hiển nhiên không muốn bị cuốn vào cơn lốc này.

Còn mấy kẻ nhục mạ Ander thì đã nhanh chóng đuổi theo Theodore.

Thời Tuế vuốt ve con ngựa đen hiền lành.

Cô quay đầu nhìn về phía Ander đang đứng lẻ loi một mình, trầm ngâm một lúc rồi kéo cương ngựa quay lại.

Không biết vì lý do gì, con ngựa đen lại không chống cự khi đến gần Ander.

Thời Tuế dừng ngựa trước mặt cậu.

Thiếu niên tóc vàng, mắt màu hồng ngước mắt lên. Ánh mắt cậu nhìn Thời Tuế không hề có chút ấm áp, nhưng cô lại thấy được sự nghi hoặc trong đó.

Rõ ràng là cậu không tức giận vì bị sỉ nhục ban nãy. Cảm xúc cậu lặng như nước, chỉ đến khi Thời Tuế tới gần mới có chút dao động.

Thời Tuế cúi mắt nhìn Ander.

Thôi được, xem như nể mặt chút cảm tình kỳ lạ với cậu ta, cô đành lùi một bước.

“Lên ngựa không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play