Theodore Canast đang khát khô cả cổ.
Tưởng tượng rằng mình sẽ siết chặt tay cô, muốn dùng răng nanh cắm vào mạch máu, muốn nhìn cô lộ ra biểu cảm vừa sợ hãi vừa si mê.
Dục vọng săn mồi gần như không thể kìm nén.
Khác với loại huyết tộc hỗn huyết hay bị đói khát thường xuyên, gia tộc hắn nuôi dưỡng rất nhiều con người, có thể cung cấp máu tươi suốt 24 giờ.
Là huyết tộc thuần huyết, ngay khi màn đêm vừa buông xuống, Theodore cũng đã được cung cấp đầy đủ máu tươi.
Huyết tộc trong trạng thái no thường ít khi mất kiểm soát, nhưng ngay khoảnh khắc ngửi thấy mùi máu của Thời Tuế, cơn đói trong người cậu ta giống như cơn thủy triều trào dâng, không cách nào ngăn cản.
Thơm quá.
Thơm hơn bất kỳ mùi máu nào cậu từng nếm qua.
Cô dường như đang căng thẳng, tim đập nhanh hơn khiến máu lưu thông mạnh hơn, càng khiến Theodore muốn tiến tới, cắn nát cổ họng ấy.
Theodore nhìn chằm chằm vào cổ Thời Tuế, suýt chút nữa đã không kiềm được mà liếm đi chút máu còn sót lại.
Nhưng khi nghĩ đến dấu vết đó là do Ander, một huyết tộc thấp kém để lại thì Theodore liền cảm thấy ghê tởm.
Cậu ta hơi ngẩng cằm, dùng giọng mệnh lệnh hỏi:
“Cho tôi biết tên của cô.”
Thời Tuế nghĩ: chuyện càng ít thì càng tốt, nên ngoan ngoãn khai báo:
“Tôi là Thời Tuế. Còn anh là…?”
“Theodore Canast. Ta thuộc dòng dõi quyền trượng, mang huyết mạch thân vương.”
Ai hỏi mà anh kể cả cái họ!
Cả một tràng tên dài như đọc thần chú, mà hắn lại đọc nhanh như thể sợ cô hiểu. Thời Tuế không nhớ được nổi một chữ.
Cô vốn đã thấy tên nước ngoài khó nhớ, kiểu như Ander thì còn đỡ, chứ cái tên này thì… dài quá sức tưởng tượng.
Nếu cậu ta có huy chương gia tộc thì thôi, tạm gọi là thiếu gia cho tiện.
Vị thiếu gia này lại bất ngờ mở miệng:
“Từ nay về sau, cô đi theo tôi.”
Ngày đầu tiên nhập học.
Thời Tuế phát hiện ra, học viện này không chỉ có lượng người bệnh tâm thần cao mà số lượng soái ca cũng nhiều không kém.
Cô uyển chuyển từ chối:
“Chuyện đó… phải xem điều kiện đã.”
Thiếu gia này môi hồng răng trắng, nói chuyện thỉnh thoảng lộ ra cặp răng nanh sắc bén.
Kiểu tóc của cậu ta giống kiểu "đầu em gái", một kiểu tóc rất kén mặt.
Tóc mái dài lòa xòa che mi, phía sau lại để lộ đuôi tóc kiểu sói.
Cả người mang cảm giác vừa thiếu niên vừa nguy hiểm.
Thời Tuế tin rằng: dù có kiêu ngạo đến đâu, miễn là cái mặt đẹp như vậy thì vẫn có thể tha thứ được.
Tim cô lại đập loạn. Cô cảm thấy cái thói quen “ vừa nhìn đã thích ” của mình không ổn tí nào, nhưng lại chẳng có cách nào khống chế.
Gương mặt đẹp đúng là bùa miễn tử.
Cô áp tay lên ngực, hít sâu hai hơi.
Tiếc rằng, cô đến ngôi trường này với mục đích khác, không thể vì một chút mê hoặc mà quên mất lý do ban đầu.
Theodore hiếm khi bị từ chối. Sắc mặt cậu tối lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thời Tuế.
Nhìn quá lâu, Thời Tuế cảm thấy không ổn, liền âm thầm lùi về sau một bước.
Theodore vừa định tiến lên thì phía sau truyền đến một luồng quyền phong sắc bén, Ander không biết từ khi nào đã đứng dậy, nhanh chóng phản kích.
Giọng Ander khàn khàn:
“Tránh xa cô ấy ra.”
Theodore khinh miệt “ hừ ” một tiếng:
“ Mày cũng có tư cách lên tiếng ư? Đồ hạ đẳng bẩn thỉu.”
Thời Tuế thấy khung cảnh đêm đen hỗn loạn này mà đầu óc quay cuồng.
Cảnh tượng này đúng là hợp để nói một câu: “Đừng có đánh nhau nữa mà!”
Nghĩ thì nghĩ, nhưng Thời Tuế vẫn nhìn quanh, nhanh chóng tính toán đường chạy trốn khả thi nhất.
Cô quyết định tránh xa hai người đang đánh nhau loạn xạ kia, nhân lúc không ai chú ý, lập tức chạy về ký túc xá vào khoảng bốn giờ.
Cuộc sống vườn trường huyền huyễn đúng là… ma quái.
Không lẽ ai vào Học viện Eli cũng phải trải qua chuyện này? Chẳng lẽ không phơi nắng là sẽ bị tâm thần thật à?
Ký túc xá của Eli đúng là không hổ danh quý tộc học viện.
Phòng hai người ở, nội thất chẳng khác gì chung cư cao cấp.
Vừa vào phòng, cô đã thấy bạn cùng phòng đang ngồi trên mép giường, thần sắc thất thần.
Gương mặt này cô có chút ấn tượng, là bạn cùng lớp.
Thời Tuế:
“Chào cậu, ổn chứ?”
Bạn cùng phòng cúi đầu, nhẹ giọng trả lời:
“Chào cậu.”
Trông có vẻ hơi hướng nội, nhưng hẳn vẫn có thể giao tiếp bình thường.
Thời Tuế kéo ghế ngồi xuống:
“Sao thế? Trông cậu không vui lắm.”
Bạn cùng phòng mím môi, giọng như muốn khóc:
“Không vui mới là chuyện bình thường.”
Thời Tuế chớp chớp mắt. Có vẻ bạn cùng phòng biết không ít chuyện.
“À, đúng rồi, lúc đi vệ sinh, có hai bạn nữ lớp khác chỉ trỏ mình, nói gì đó về ‘lớp ba’… Mình vừa mới đỗ vào kỳ này thôi, cậu biết lớp mình có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, bạn cùng phòng bật cười thê lương.
“Cậu không biết à? Bởi vì tất cả những người bị phân vào lớp ba cuối cùng… đều không có kết cục tốt.”
Cô ấy mặt mày trắng bệch, lẩm bẩm tiếp:
“Năm ngoái có vài học sinh mất tích ngay trong học kỳ đầu. Nghe nói là bị bọn quý tộc đùa giỡn đến chết.”
Lớp ba của khối trung học là lớp hỗn hợp.
Một số người trong đó tính cách vô cùng tàn ác, muốn làm gì thì làm.
Đặc biệt là những học sinh ngoại quốc – họ chơi không có chừng mực.
Mà đã học cùng lớp, thì một học sinh bình thường có thể dễ dàng trở thành mục tiêu.
Năm nào cũng có sự kiện nghiêm trọng xảy ra, nhưng vì hoàn cảnh gia đình các học sinh ấy đều đặc biệt nên sau khi đền bù hợp lý, chẳng ai điều tra thêm.
Dù rằng phần lớn những người sống sót sau khi tốt nghiệp đều được vào làm ở công ty thuộc các gia tộc kia.
Nhận mức đãi ngộ cao ngất… nhưng chẳng ai chắc chắn rằng mình sẽ là người sống sót.
Thời Tuế nhớ lại chuyện hôm nay — theo sau Ander, rồi lại gặp tên thiếu gia dài dòng kia, người vừa gặp đã muốn bao dưỡng cô.
Không trách sao ngày đầu tiên lại gặp toàn mấy kẻ “có vấn đề”.
Thì ra là như vậy… Đám người ngoại quốc này đúng thật là quái đản!
Thời Tuế thử hỏi dò:
“Lần nào cũng như vậy sao? Lúc thi vào, mình không nghe nói mấy tin đồn kiểu đó…”
Bạn cùng phòng gần như sụp đổ, vò đầu:
“Dĩ nhiên là không! Cậu tưởng mấy gia tộc đó dựng nên danh tiếng hào nhoáng là để làm cảnh à?!”
“Cậu bị ăn cũng chẳng ai quản! Gọi cảnh sát chẳng ích gì đâu! Bất kỳ thông tin nào liên quan đến Học viện Eli đều phải kiểm duyệt trước khi công bố…”c
So với trong tưởng tượng, đám người kia còn biết chơi chiêu thông thiên hơn.
Thời Tuế im lặng, lần nữa bắt đầu đặt dấu hỏi lên thế giới quan của mình.
“Aaaa nhìn mặt bọn họ đi, tôi thật sự không muốn học cùng lớp với đám đó đâu!”
Thời Tuế rất đồng tình: “Nhiều người thế à? Nhưng tôi thấy hôm nay lớp mình chỉ có một người từ khối quốc tế đến – một cậu tên Ander.”
“Hôm nay mấy người còn lại không đến học, chắc chắn là bọn họ rồi! Chỉ có mấy người đó là giáo viên không dám quản! Nhìn mặt là biết không dễ chơi rồi… Ngay ngày đầu tiên đã nghỉ học… Tôi tiêu rồi!”
Thời Tuế vỗ vai cô ấy: “Đừng căng thẳng vội. Biết đâu họ có việc gì nên mới chưa đến được.”
Bạn cùng phòng vừa khóc vừa cười: “Ha ha… Hy vọng là vậy đi.”
Thời Tuế vừa rút giấy đưa cho cô ấy, vừa nhẹ nhàng vỗ vai an ủi.
“Cậu trông ngốc nghếch ngây thơ thật đấy, để tôi nhắc cậu một câu.”
“Con đường theo đuổi trai đẹp là không khả thi đâu. Trước đây tôi từng thấy có người dính vào đám học sinh quốc tế, cuối cùng chẳng ai có kết cục tốt, mất hút không để lại dấu vết gì.”
“Bọn họ sau này sẽ vào các câu lạc bộ đại diện cho các thế lực gia tộc. Quan hệ giữa các phe rất phức tạp. Tốt nhất đừng có vì thấy Ander đẹp trai mà đâm đầu vào.”
Thời Tuế làm như không nghe thấy câu đầu: “… Ra là vậy.”
Thì ra trong nội bộ bọn họ còn chia phe này nọ, bảo sao vừa lên sân khấu là thiếu gia đã đá người ta bay lên cây.
Thời Tuế là người mê cái đẹp, cô thích những người có ngoại hình, điều đó chẳng có gì sai.
Nhưng mục đích đến ngôi trường này của cô lại rất rõ ràng.
Một năm trước, đứa em trai như bóng ma của cô.
Thời Niên bỗng nhiên gửi định vị cho cô, tọa độ nằm ngay trong khu vực cấm của học viện Eli.
Sau đó, Thời Niên mất tích.
Cánh rừng đó nằm ở phía đông nam học viện Eli, muốn vào được phải đi từ trong trường, mà trường này lại không cho người ngoài tự tiện ra vào.
Nếu không vì lý do đó, cô tuyệt đối không đến học ở cái nơi lộn ngược ngày đêm thế này!
Nghĩ đến em trai, Thời Tuế hỏi: “À… Cậu học ở Eli từ trước đến giờ, có từng nghe nói đến người tên Thời Niên không?”
Bạn cùng phòng lắc đầu: “Không, chưa từng nghe. Nhưng tôi có sổ lưu niệm tốt nghiệp, cậu có thể lật xem thử.”
Thời Tuế lắc đầu.
Cô và Thời Niên không tiếp xúc nhiều, nhưng biết chắc em mình chưa từng học ở Eli.
Nếu từng xuất hiện, có lẽ chỉ ở mấy thông báo kỷ luật gì đó.
Kiểu như: đột nhập trái phép vào trường bị bắt quả tang…
Thời Tuế đang mãi suy nghĩ, tay rút giấy cũng chậm lại, bạn cùng phòng lại bắt đầu kêu rên.
“Hu hu hu… Rõ ràng hồi cấp hai tôi học lớp 6, tại sao giờ lại bị phân vào lớp 3, tôi không muốn làm đồ chơi cho đám quý tộc kia…”
Bạn cùng phòng vừa khóc vừa nấc, vừa lau nước mắt.
Thời Tuế khều tay cô ấy, an ủi vài câu, nhưng lại bị phản bác: “Cậu không hiểu đâu! Lớp 3 đáng sợ thế nào cậu không tưởng tượng được!”
Thời Tuế ngửa mặt nhìn trời.
Hôm nay trải qua chưa đủ khủng bố sao?
Nhưng với cô thì chuyện này vẫn trong tầm chịu đựng, nếu là người khác chắc đã gọi báo cảnh sát từ sớm rồi.
Cô cảm thấy tương lai thật mù mịt.
Đến 5 giờ sáng, bạn cùng phòng còn rúc trong chăn khóc sụt sịt, âm thanh khiến Thời Tuế không thể ngủ nổi.
Mặt trời sắp mọc, cô trăn trở một lúc, nghĩ bụng kiểu này thì đêm nay chắc không ngủ được nữa rồi, dứt khoát ngồi dậy.
Ký túc xá không có ai trông coi.
Chi bằng tranh thủ lúc này ra gần khu cấm dạo quanh, biết đâu thu được chút manh mối hữu ích.
Cô tùy tiện khoác thêm áo khoác, rời khỏi phòng. Mặt trời vẫn chưa mọc, nhưng phía chân trời đã lờ mờ ánh sáng.
Lớp học ban đêm khác hẳn giờ này cơ bản chẳng có ai trong khuôn viên trường, chỉ có vài người đang đi về phía ký túc xá.
Trên tán cây, vài con dơi đổi chỗ nghỉ ngơi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người qua đường.
Thời Tuế đút tay vào túi, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ.
Thời Niên là em sinh đôi của cô.
Năm hai người lên năm tuổi, bố mẹ họ mất vì tai nạn, ông bà ngoại đón Thời Niên về nuôi, còn Thời Tuế sống cùng bà nội.
Từ đó, họ chỉ gặp nhau vài lần mỗi năm, còn lại chỉ giữ liên lạc qua điện thoại.
Sau khi tách ra, Thời Tuế có thể cảm nhận rõ sự thay đổi ở em trai.
Có lẽ do ảnh hưởng tính cách của ông bà ngoại, khác với Thời Tuế luôn vui vẻ và hướng ngoại, Thời Niên dần trở nên trầm lặng và xa cách.
Dù không gặp nhau nhiều, nhưng Thời Tuế vẫn luôn để tâm đến cậu.
Khi mười tuổi, có người bắt nạt Thời Niên gọi cậu là quái vật, Thời Tuế liền lao đến đánh người ta bầm dập, khiến đối phương khóc lóc gọi phụ huynh đến.
Nhưng chẳng ai tin một cô bé nhỏ nhắn như cô lại có thể đánh ngã năm cậu béo ục ịch, hơn nữa cảnh sát còn phát hiện Thời Niên có vết thương cũ do bạo lực học đường.
Cuối cùng, mấy cậu bé đó phải xin lỗi và chuyển trường.
Từ đó, không ai dám bắt nạt Thời Niên nữa.
Cô sinh trước cậu vài phút, sinh ra là đã mang trên vai trách nhiệm làm chị.
Nghĩ đến đây, Thời Tuế thở dài.
Thời Niên mất tích trong khu rừng nguy hiểm đã một năm, không một chút tin tức, rất có thể đã bị dã thú ăn thịt.
Nhưng tin nhắn cô gửi vẫn luôn hiện "đã đọc", dù không có phản hồi, điều đó vẫn cho cô một chút hy vọng.
… Dù sao thì một cái điện thoại bình thường không thể tự sạc pin, chắc chắn có người đang liên tục sạc nó.
Người đó, rất có thể là Thời Niên.
Với niềm tin em trai mình vẫn còn sống, Thời Tuế đã đăng ký vào học viện Eli, để điều tra cánh rừng ấy.
Cô còn ba năm cấp ba, nếu có thể tìm ra, thì thật tuyệt biết bao.
Dọc đường đi, Thời Tuế vừa bước vừa suy nghĩ.
Trước khi mặt trời mọc, cô đã đến gần khu vực cấm của học viện Eli.
Phía đông nam học viện là một khu rừng rộng lớn, các phía còn lại hoặc là biển, hoặc là núi. Tính ra chỉ có học viện Eli là lối vào tương đối an toàn.
Nơi này cũng không cách ký túc xá học sinh quốc tế bao xa, chỉ cần hơn mười phút đi bộ là đến.
Thời Tuế đảo mắt nhìn xung quanh, đừng nói là người, đến động vật cũng không thấy bóng dáng.
Khu vực cấm quanh đây không có ranh giới rõ ràng, chỉ có một hàng rào mục nát, trông như được dựng lên cho có để đánh dấu một ranh giới tạm bợ.
Nói là "vùng cấm", nhưng chỉ cần bước một bước là đã có thể vượt qua dễ dàng.
Không có bất kỳ tác dụng phòng hộ nào.
Cách đó không xa là một căn nhà nhỏ sơn trắng, nhìn qua đã bị bỏ hoang từ lâu.
Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, Thời Tuế chỉ định đi khảo sát xung quanh, không định hành động bốc đồng.
Cô đi men theo hàng rào mục nát ấy, tiến dần về phía căn nhà nhỏ kia.
Vừa đi được nửa đường, Thời Tuế đột nhiên nghe thấy tiếng người.
Dưới màn đêm yên tĩnh, bất kỳ âm thanh nào cũng đều bị phóng đại lên gấp bội.
Tiếng thở dồn dập pha lẫn mềm mại kia, nghe như sắp kiệt sức, nhưng vẫn còn đang khát khao khoái lạc.
Thời Tuế theo phản xạ quay đầu về hướng phát ra âm thanh, và bắt gặp một cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng.
Ở cạnh cột của căn nhà nhỏ, một bàn tay trắng nõn, rõ ràng là của con gái đang lơ lửng giữa không trung, khẽ đung đưa.
Tay còn lại của cô ấy bị người khác giữ chặt, hạn chế cử động.
Nhờ thị lực tốt, Thời Tuế thấy được hai bóng người đang quấn lấy nhau dưới đất, trông như đang làm việc gì đó... rất thân mật.
Có một số người đúng là thích cảm giác kích thích.
Thời Tuế nhanh chóng quyết định sẽ quay đi chỗ khác.
Nhưng không kịp nữa rồi, một trong hai người đó buông tay ra và lùi về sau một bước.
Cậu thiếu niên cúi đầu, khóe môi vì khoái cảm mà hơi cong lên, còn lấm lem màu đỏ tươi, trông như bị son môi của cô gái kia dính vào.
Cậu ta giơ tay lên, lòng bàn tay chầm chậm vuốt qua khóe miệng, động tác đó khiến khuôn mặt vốn đã tinh xảo càng thêm mị hoặc.
Quần áo của cậu ta, ngoài cổ áo hơi xộc xệch ra, thì phần còn lại vẫn khá chỉnh tề chưa đến mức cần đi rửa mắt.
Thời Tuế định xoay người rời đi.
Nhưng đúng khoảnh khắc đó, đối phương ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cô.
"Ơ?”
Cô nhìn rõ mái tóc ngắn màu mật ong và đôi mắt của cậu ta.
Chẳng phải đây là “bánh kem mật ong” sao?