Thời Tuế thấy hối hận.

Theo lẽ thường, hai người cưỡi cùng một ngựa thì người cầm cương nên ngồi phía sau.

Nhưng Ander cao tầm 1m9.

Nếu Thời Tuế ngồi sau thì không chỉ tư thế sẽ trông kỳ lạ, mà khi ngựa chạy, cả khuôn mặt cô sẽ vùi vào lưng Ander.

Dù cô đúng là kiểu mê trai đẹp nông cạn, nhưng từ trước đến giờ chỉ dừng ở mức nhìn thôi cũng đã mãn nguyện.

Chứ chưa từng nghĩ đến việc cho tôi sờ với.

Do ngựa sẽ lắc lư khi chạy, nên để bảo vệ sức khỏe thể chất lẫn tinh thần đôi bên, Thời Tuế quyết định ngồi phía trước.

Ander lên ngựa, tay tự nhiên ôm lấy eo Thời Tuế.

Thiếu niên hơi cúi đầu, Thời Tuế cảm nhận rõ hơi thở của cậu lướt qua gáy mình, ngứa ngáy đến khó chịu.

Chóp mũi cao cọ qua như đang ngửi hương, đúng kiểu mèo ngửi thấy bạc hà, phản ứng y hệt như vậy.

Thời Tuế lập tức cảnh cáo.

“ Cậu mà dám cắn bậy, thì lập tức lăn khỏi lưng ngựa cho tôi.”

Ander vừa định mở miệng thì lại khép miệng lại.

Một lúc sau, cậu mới chậm rãi hỏi.

“Bọn họ cũng làm như vậy, tại sao tôi lại không được làm?”

Thời Tuế: “... Bọn họ đều làm như thế à? ”

Ander: “Ừm.”

Thời Tuế không biết nhiều về người nước ngoài. Khi hỏi Ander đến từ đâu, cậu lại nói ra một tràng ngôn ngữ cô chưa từng nghe qua.

Nghe thì êm tai, nhưng cô không hiểu gì.

Cô ngẩng đầu lên, Ander cụp mắt xuống.

Ánh mắt chạm nhau trong vài giây, Thời Tuế lại âm thầm cúi đầu.

Ban đầu định nhìn xem cậu có nói dối không, ai ngờ mới ngẩng đầu lên đã bị gương mặt đó làm chói mắt.

Thật sự là gương mặt không có góc chết!

Thời Tuế phải điều chỉnh lại nhịp tim.

“Ở đây không làm thế được đâu. Bọn họ hơi ngại, vả lại đi theo đuôi người khác như thế thì sẽ thành biến thái đấy. Lần sau đừng làm vậy nữa.”

Ander nghiêng đầu, như chó con tựa đầu lên đầu Thời Tuế.

“Được, lần sau tôi sẽ làm cùng cậu.”

Thời Tuế: “… Ý tôi không phải vậy.”

Cô bắt đầu cảm thấy rất rõ ràng rằng cô và Ander không cùng tần số giao tiếp.

Thời Tuế cảm nhận rất rõ, giữa cô và Ander, cách hai người giao tiếp có gì đó không giống nhau.

Cô dứt khoát đổi chủ đề, hỏi thẳng.

“Bọn họ lúc nào cũng nói chuyện với cậu kiểu vậy à?”

Dù không hiểu vì sao, cô lại mặc định Ander mới là hình mẫu đúng với ấn tượng của cô về người nước ngoài, dù cậu chỉ là con lai. Trong khi Theodore, người có mái tóc đen trông giống người bản xứ hơn, lại là người nước ngoài chính gốc.

Nhưng Thời Tuế không hề tán thành với cái tư tưởng phân cấp đó.

Dạng phân biệt rõ ràng đến mức ấy, trong trường cũ của cô mà nghe thấy là thể nào cũng bị kéo ra họp phê bình.

Ban đầu cô cũng định từ góc độ chúng ta cùng ghét cái sự phân biệt đó mà bắt đầu câu chuyện, mong kéo được chút đồng cảm, để sau dễ hỏi chuyện hơn.

Nhưng Ander lại chậm rãi đáp.

“Bọn họ nói đâu có sai.”

Trong hệ thống của Huyết tộc, bán huyết quả thật luôn bị xem hường hơn huyết tộc thuần chủng rất nhiều.

Ngay từ lúc biến đổi thành huyết tộc, suy nghĩ đó đã ăn sâu vào đầu Ander, cậu không quá để tâm người khác nói gì, đơn giản là vì… cậu ta cũng thấy đúng.

Thời Tuế nghẹn họng.

Ủa gì vậy? Cậu ta đã nói vậy rồi thì cô còn nói gì nữa bây giờ? Làm sao tiếp chuyện đây?

Gần tới sân tập, cô quyết định không vòng vo nữa.

“Thầy giáo có nói về khu rừng cấm, có người bảo các cậu có thể vào, thật không?”

Ander: “Ừ, nhưng chỉ được vào khi tới ngày săn bắn.”

Ngày săn bắn?

Rừng đúng là khu săn bắn tự nhiên, trong chương trình học quốc tế cũng có môn liên quan. Nhưng thế thì có ảnh hưởng đến động vật bảo tồn không?

Ander: “Sẽ có người thả con mồi vào.”

Thời Tuế: “Ồ, vậy thì được.”

Lúc này Thời Tuế vẫn chưa biết, cái mà cô nói và cái mà Ander hiểu… không phải cùng một chuyện.

Ander nhìn chăm chú vào xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu Thời Tuế.

Cô hỏi: “Ngày săn bắn ấy, các cậu có thể dẫn người khác đi cùng không?”

Huyết tộc có cảm giác rất nhạy, cậu cảm nhận rất rõ ràng khi Thời Tuế hỏi tới vấn đề này, tim cô đập nhanh hơn và mùi máu cũng đậm hơn một chút.

Ander vô thức nuốt nước bọt: “Ừ.”

Có thể, nhưng người đi cùng… cũng sẽ trở thành con mồi của kẻ khác.

Cậu nhìn chằm chằm vào gáy Thời Tuế, tay nhẹ vuốt eo cô, khiến cô rụt người lại phía trước.

… Muốn cắn quá.

Ander là loại huyết tộc không hứng thú nhiều với máu, kể từ khi biến đổi đến nay, cậu chỉ dùng máu đóng gói là đã đủ để duy trì sự sống.

Trong số các bán huyết tộc, người có khả năng kiềm chế như cậu rất hiếm, đa số đều không thể khống chế, dễ hóa thành quái vật mất trí.

Ander hỏi: “ Cậu muốn vào đó làm gì?”

Thời Tuế ho nhẹ, đưa ra một lý do vô thưởng vô phạt.

“Tò mò thôi.”

Ander chậm rãi nói: “... Tôi có thể dẫn cậu đi. ”

Nếu mấy ngày nữa cậu vẫn còn sống tới ngày săn bắn.

Dưới sự cố gắng của Thời Tuế, khi họ đến sân học, mọi người đã có mặt đông đủ.

Ngoài lớp học của bọn họ, còn có một lớp khác cũng xuất hiện ở hiện trường.

Khi Thời Tuế và Ander, bộ đôi có phần kỳ quặc xuất hiện, ánh mắt của mọi người gần như đồng loạt đổ dồn về phía họ. 

Những ánh nhìn ấy phần nhiều là soi mói, tò mò, thậm chí không thiếu sự ác ý như thể đang xem xét một miếng thịt được đặt lên thớt chờ bị làm thịt.

Có người đùa cợt.

“Xem ra đứa con lai kia đi trước một bước rồi.”

Theodore liếc nhìn về phía bóng người cưỡi ngựa đen kia, khóe môi khẽ nhếch, để lộ răng nanh sắc nhọn, rõ ràng là đang tức giận.

Một người khác đeo huy chương hình quyền trượng trên ngực mỉm cười nói.

“ Cậu không giống lũ con lai kia, đừng làm mất mặt gia tộc, Theodore.”

Phía bên kia, Thời Tuế kéo dây cương, đến gần đội của lớp mình rồi nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đi vào hàng ngũ. 

Cô bạn cùng phòng khẽ liếc qua Ander rồi lập tức làm như không quen biết Thời Tuế.

Thời Tuế hỏi: “Họ là lớp nào vậy?”

Bạn cùng phòng: “… Năm hai, lớp ba.”

Ngay cả khác khối mà cũng học chung sao?

Thời Tuế quan sát lớp học kia và nhanh chóng nhận ra những ánh mắt khiến cô khó chịu ban nãy đều là từ nhóm người này phát ra, tầm hai mươi người.

Bạn cùng phòng run rẩy nói nhỏ.

“Cậu không biết là có học sinh chuyển trường đặc biệt à? Ra ngoài nhớ đừng nói chuyện với tớ, tớ sợ.”

Thời Tuế chỉ thản nhiên lắng nghe những lời xì xầm quanh mình.

Có người nói:

“Đây là lớp của học trưởng Savi… Nhưng hình như học trưởng không có mặt.”

“Chắc đang bận việc ở câu lạc bộ kiếm thuật rồi. Sau này vẫn có cơ hội gặp mà, không cần tiếc.”

Nghe một hồi cũng không có gì quan trọng.

Sau đó, nhân viên công tác phát cung tên cho từng người. 

Bạn cùng phòng mặt mày khổ sở, cầm cung tên như cầm gậy phơi đồ.

Thời Tuế ước lượng trọng lượng của cây cung, vừa định mở miệng dạy bạn cùng phòng. 

Thì bỗng nhiên một nhóm nữ sinh cưỡi ngựa từ đâu hùng hổ tiến tới, dừng lại ngay trước mặt cô.

Cầm đầu là một đàn chị xinh đẹp với làn da trắng bệch như sắp ngất xỉu bất kỳ lúc nào.

Đàn chị hỏi:

“ Cô là Thời Tuế?”

Thời Tuế: “Chào chị, chị là…?

Đàn chị lạnh lùng nói:

“ Tôi cảnh cáo cô, tránh xa Ngài Savi ra.”

Thời Tuế: “… Ai cơ? "

Đàn chị giận dữ nghĩ cô giả ngu.

“ Cô phá hỏng chuyện tốt của tôi, giờ còn giả bộ không biết Ngài Savi là ai sao?”

Một nữ sinh khác tiếp lời.

“Sáng nay cô xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.”

Nghĩ đến chuyện sáng nay và chiếc bánh kem mật ong, Thời Tuế thở dài. 

Tất cả là tại cái bánh kem đó sai mà !

Cô nghiêm túc nói:

“Được rồi đàn chị, sau này nếu thấy anh ta, tôi sẽ đi đường vòng.

Cô ta hơi bất ngờ vì Thời Tuế dễ dàng chấp nhận như vậy.

Cảm giác như đấm vào bịch bông vậy, những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu vẫn chưa kịp nói ra. Cô điều chỉnh lại tâm trạng, giọng lạnh đi.

“Tốt nhất là… đừng để tôi thấy cô lại xuất hiện bên cạnh ngài Savi nữa.”

Cô chị học khóa trên cùng nhóm người cưỡi ngựa đi sát ngang qua Thời Tuế và bạn cùng phòng. 

Kỹ thuật cưỡi rõ ràng tốt hơn nhiều so với người mới tập như bạn cùng phòng.

 Nhưng họ cố ý thúc ngựa mạnh, khiến lực va chạm cũng không hề nhẹ.

Thời Tuế nhanh tay kéo lại, bạn cùng phòng suýt khóc.

“Ơ kìa, sao thế? Muốn rớt từ trên lưng ngựa xuống hả?”

“Ha ha, chắc là lần đầu cưỡi ngựa nên không quen đấy mà.”

Mấy người đó chẳng thèm xin lỗi, còn vênh mặt đi thẳng.

Thời Tuế vỗ về con ngựa đang hoảng, bạn cùng phòng thì sắp khóc đến nơi.

“Tớ… tớ có chọc gì ai đâu chứ…”

Gương mặt Thời Tuế lạnh hẳn, cô giương cung, kéo căng dây, rồi thả. 

Mũi tên bay vụt qua, xé gió gào thét, xẹt qua cổ học tỷ kia, kéo theo chiếc khăn lụa rơi xuống.

Dưới ánh sáng mờ, lộ ra vùng xương quai xanh và cổ có vết bầm tím lẫn hai dấu chấm nhỏ như vết kim chích.

Học tỷ hét lên, vội vàng đưa tay che cổ lao về phía Thời Tuế. 

Một giáo viên cũng lập tức chạy tới.

Thời Tuế mỉm cười:

“Xin lỗi đàn chị nhé, tôi lần đầu bắn tên. Trượt tay thôi.”

Từ một phía khác, vang lên tiếng vỗ tay.

Thời Tuế quay đầu nhìn, chính là “tội phạm đầu sỏ” kia. 

Cậu dựa vào lan can, cười nhạt, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

“Ngầu thật đấy.”

Khoảnh khắc đó, lẽ ra nên bắn trúng cậu ta mới đúng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play