Vào lúc nửa đêm, đúng 12 giờ.

Ở trên bục sân khấu, một vị hiệu trưởng râu tóc bạc phơ đang thao thao bất tuyệt. 

Giọng ông dõng dạc, tràn đầy khí thế... nhưng dài dòng đến mức khiến người ta muốn ngủ gục.

Ngồi nép mình ở một góc khuất trong hội trường, Thời Tuế đã bắt đầu lim dim. Tinh thần cô như đang bay đến tận chín tầng mây.

Hôm nay là lễ khai giảng của Học viện Eli, một ngôi trường quý tộc danh tiếng dành riêng cho học sinh quốc tế. 

Trường chia thành hai hệ: lớp thường và lớp quốc tế. 

Đặc biệt, nơi này còn có một điều kỳ lạ, lịch sinh hoạt bị đảo ngược hoàn toàn, học ban đêm và nghỉ vào ban ngày.

Vì vậy, trong khi người ta bắt đầu học lúc 8 giờ sáng, thì ở đây, 8 giờ tối mới bắt đầu ngày học.

12 giờ đêm là giờ ăn trưa, còn phải đến 6 giờ sáng hôm sau, học sinh mới được tan học về ký túc xá nghỉ ngơi, đúng vào lúc mặt trời vừa ló dạng.

“ Thế kỷ 21 rồi mà còn tồn tại kiểu trường học quái đản thế này sao ? ”

Thời Tuế rầu rĩ than thầm. Cô chẳng ngồi nghiêm chỉnh gì, hai tay khoanh lại đặt lên ngực, đầu ngửa ra sau nhìn trần nhà lộng lẫy đến phát chán.

Không có tượng thánh giá, cũng chẳng thấy biểu tượng tôn giáo nào. 

Chỉ có hai bên tường được khắc đầy huy hiệu lạ mắt, nghe nói là đại diện cho các dòng họ quý tộc phương Tây.

“ … Nếu chợp mắt một chút thì chắc chẳng ai để ý đâu ha? ”

Cô nghĩ vậy, rồi lặng lẽ rúc người xuống, lấy lưng ghế phía trước làm gối đầu.

Vừa nhắm mắt được chưa bao lâu, một bóng trắng chợt hiện ra trong tầm mắt.

Một gương mặt trắng trẻo, làn da mềm mịn như kem sữa áp sát lại gần cô.

Thời Tuế giật mình chớp mắt.

Người kia cũng chớp mắt theo.

Đôi mắt cậu mang màu nâu nhạt như mật ong, dưới mắt phải là một nốt ruồi nhỏ xíu.

Tóc cậu dài, màu tóc như màu mắt, suôn mượt như tơ, đuôi tóc uốn lượn nhẹ nhàng.

Khuôn mặt hài hòa, dễ nhìn, đẹp theo kiểu khiến người khác muốn... cắn một miếng.

Như một chiếc bánh kem mật ong vừa mềm vừa thơm.

Bị vẻ đẹp ấy bất ngờ tấn công, tim Thời Tuế như lỡ mất một nhịp, nhịp tim cũng rối loạn hẳn.

Khoan đã... Cậu ta từ đâu chui ra thế?!

“ Cậu… ”

Người kia giơ ngón trỏ đặt lên môi, mỉm cười khẽ ra hiệu.

“ Suỵt. ”

Đúng lúc ấy, cánh cửa hội trường bật mở.

Một nhóm học sinh bước vào.

Tất cả đều mặc đồng phục đỏ sẫm, nam thanh nữ tú, vóc dáng cao ráo, đường nét nổi bật.

Họ bước đi khoan thai mà khí chất ngút trời. Làn da trắng mịn như tuyết, dường như là do ít khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Dẫn đầu là một chàng trai có mái tóc đen ánh đỏ, đôi mắt sắc lạnh như ngọc quý.

Trên cổ áo cài một viên đá đỏ rực như máu, dưới ánh đèn càng toát lên vẻ uy nghiêm lạnh lẽo.

Thời Tuế như bị bỏ bùa, ánh mắt chăm chú nhìn đám người ấy mà không tài nào dời đi nổi.

Mỗi bước chân họ tiến lên đều khiến cô ngơ ngẩn.

“ Vậy… đây là…? ”

Chưa kịp hỏi xong, cửa hội trường lại mở ra lần nữa.

Lần này là một nhóm khác, đồng phục màu bạch kim.

Không giống vẻ nghiêm nghị của nhóm trước, nhóm này mang đến cảm giác lãng mạn và thanh tao, bước qua còn phảng phất hương hoa hồng nhè nhẹ.

Thời Tuế tròn mắt. Lại thêm một lượt công kích nhan sắc nữa.

Ừ thì... lịch học ngược đời thật đấy.

Nhưng mà nhan sắc ở trường này... đúng là đỉnh cao !

“ Bọn họ là Câu lạc bộ Kiếm thuật với Đoàn Kịch đó. ”  một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai cô.

Là “ bánh kem ” lúc nãy!

Không biết cậu ta đã dịch ghế sang cạnh cô từ bao giờ, nhân lúc mọi người đang đổ dồn sự chú ý về phía sân khấu.

Từ góc nhìn nghiêng, đôi mắt cậu cong cong như chó con, ánh nhìn ấy vừa dịu dàng vừa ngọt ngào đến mức khiến cho người ta không thể nào mà từ chối được.

Cậu nhìn chăm chăm vào Thời Tuế, đôi mắt như được phủ lên một lớp ánh mật dịu dàng:

“ Trước giờ tớ chưa từng thấy cậu. Cậu là học sinh mới chuyển đến à? ”

Giọng nói cậu nhẹ nhàng như tơ, ngọt như bánh kem mới ra lò, khiến Thời Tuế bất giác gật đầu.

“ Cậu học lớp nào thế? ” Cậu ta hỏi tiếp.

Trước cái đẹp, Thời Tuế luôn dễ tính. Cô chẳng để tâm việc bị bắt chuyện đột ngột.

“ Tôi học lớp Ba. ”

Đôi mắt cậu ta sáng rực lên.

“ Vậy thì... tốt quá rồi. ”

Tốt ở chỗ nào? Thời Tuế chưa kịp thắc mắc, thì cậu bánh kem đã quay mặt đi, mỉm cười ngọt như mía lùi, không nói thêm lời nào.

Cậu ta không giới thiệu gì, chỉ hỏi lớp.

May mà góc nghiêng gương mặt hắn đủ điển trai, ánh sáng hắt nghiêng vừa vặn làm nổi bật nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt.

Thôi được, Thời Tuế tha thứ cho thế giới này.

Có lẽ cậu cũng là học sinh đến muộn. Lối này gần cổng phụ, nếu đi vào từ đây rồi ngồi vào góc cũng là điều bình thường.

Vừa hay có thầy giáo đi ngang qua, Thời Tuế cũng không tiếp tục đáp lời.

Trên sân khấu liên tục thay người, vừa rồi là hai câu lạc bộ lần lượt cử đại diện lên phát biểu.

So với thầy hiệu trưởng, họ nói nhanh gọn và hiệu quả hơn nhiều, chẳng mấy chốc đã đến lượt thầy chủ nhiệm giáo dục lên giới thiệu về định hướng tương lai.

Xem ra, bất kể là trường bình thường hay học viện quý tộc, các lãnh đạo trường học đều nói những điều hao hao giống nhau.

Trước khi Thời Tuế ngủ gục thêm lần nữa, buổi lễ khai giảng rốt cuộc cũng kết thúc.

Tiếp theo là trở về lớp, làm quen thời khóa biểu, gặp giáo viên và bạn học mới.

Thời Tuế nghiêng đầu nhìn chiếc " bánh kem mật ong " ngồi bên cạnh.

“ Cậu không về lớp sao? ”

Cậu ta nghiêng đầu, cười tươi ngẩng lên nhìn cô.

“ Chưa vội. Tôi đang đợi người. ”

Cậu trông giống con lai, chắc là học sinh lớp quốc tế. Mà phòng học lớp quốc tế không cùng hướng với lớp thường.

Thời Tuế gật đầu, rồi theo dòng người rời khỏi hội trường.

Người dần dần tản ra, khung cảnh trở nên vắng vẻ. 

Ánh đèn xuyên qua ô cửa kính màu, khúc xạ thành từng vệt màu sắc khác nhau. 

Tiếng giày da chạm trên sàn vang vọng trong không gian trống trải.

Có người bước ra từ ánh sáng.

Là cậu thiếu niên dẫn đầu mà Thời Tuế để ý lúc trước. 

Cậu thiếu niên tóc đen đứng yên ở một góc nào đó, ngẩng đầu lên và trông thấy một cậu trai tóc ngắn màu mật đang ngồi xổm trên lan can của lễ đường.

Nếu Thời Tuế có mặt ở đây, cô chắc chắn sẽ nhận ra cậu chính là người vừa rồi đã tiến lại gần mình, bánh kem mật ong nhỏ.

Đó là một tư thế cực kỳ nguy hiểm, ngoài đầu mũi chân thì không có bất kỳ điểm tựa nào khác. Thế nhưng đối phương lại không nói lời nào, trông chẳng khác gì một con dơi ngủ đông trong bóng tối.

Thiếu niên tóc đen lạnh lùng lên tiếng:

“Xuống khỏi đó đi.”

Bị phát hiện rồi. Cậu ta không hề bối rối, còn bật cười.

“ Hung dữ thật đấy. ”

Ánh nhìn thiếu niên tóc đen thoáng hiện chút mất kiên nhẫn. 

Giọng cậu vang vọng khắp lễ đường vắng:

“ Đây là lần thứ ba cậu tự ý rời khỏi đội hình rồi, Savi. ”

Savi cong mắt, mỉm cười.

“ Đừng nghiêm trọng vậy chứ, Demila… Dù sao cũng chỉ là đi ngang sân khấu thôi mà? Có tôi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. ”

Dẫu sao thì người bên đoàn kịch cũng chưa đến đủ.

Cậu thiếu niên tóc nâu chống cằm lên đầu gối, tay đỡ mặt, lưng đong đưa theo đà gió trên lan can mỏng. 

Cử động có vẻ bất cẩn, như thể chỉ cần một làn gió mạnh là có thể ngã xuống.

Nhưng Demila ở phía dưới chỉ lạnh nhạt nhìn cậu ta phát điên, không hề tỏ ra gấp gáp.

“ Lớp Ba… Lũ tân sinh đó chắc sẽ thích cô ta lắm. ”

Savi bật cười kỳ quái.

“ Nếu cô ta chưa bị hút khô máu… Đến ngày săn, giao cô ta cho tôi nhé? ”

Khu giảng dạy của trường là kiểu kiến trúc châu Âu cổ điển. 

Mặt ngoài hoa lệ, gam màu đậm hòa vào bóng tối buổi đêm một cách hoàn hảo.

Tòa nhà đã có chút niên đại, tường ngoài phủ đầy dây leo khiến vẻ ngoài vừa nên thơ, vừa nhuốm nét u buồn, một vẻ đẹp suy tàn.

Buổi tối mà ngắm thì hơi… khó cảm.

Thời Tuế theo đoàn người tiến về khu giảng dạy.

Nhiều người là học sinh thăng từ cấp dưới lên, ai cũng có người quen bên cạnh. 

Chỉ có Thời Tuế là đi một mình, cô không khỏi đưa mắt nhìn quanh.

Cô thầm nghĩ, nếu ở đây lâu có khi sẽ bị âm khí bủa vây cũng nên.

Đi đông người thì đỡ. 

Nhưng nếu chỉ có một mình đi giữa con đường nhỏ xuyên rừng này, thì thật khó tránh khỏi cảm giác rùng rợn.

Nếu không phải vì lớp học ban đêm là đặc quyền của học sinh Eli, thì có lẽ cô cũng chẳng cố thi vào đây làm gì.

Đang nghĩ ngợi nên kết bạn làm quen cho vui, thì Thời Tuế nghe thấy tiếng cây cối xào xạc.

Mấy người phía trước đột nhiên hét toáng lên, một nữ sinh hoảng hốt lùi lại, đâm sầm vào Thời Tuế.

Cô gái ấy hoảng hốt.

“ Trên… Trên kia có gì đó! ”

Thời Tuế đỡ lấy cô ấy, ngẩng đầu nhìn theo bóng đen vụt qua.

“ Là dơi thôi. ”

Không biết có phải vì trường nằm sát rừng hay không mà hệ sinh thái ở đây tốt đến mức… dơi cũng to hơn bình thường.

Cô gái kia xấu hổ: “ A… Xin lỗi, tôi phản ứng hơi quá. ”

Thời Tuế mỉm cười thân thiện.

“ Không sao. Lần sau cẩn thận hơn là được. ”

Dơi là loài sống về đêm. Với thời gian học kéo dài và vị trí địa lý đặc biệt, chuyện gặp dơi là điều học sinh ở đây sẽ phải làm quen dần.

May mà Thời Tuế không sợ mấy loài nhỏ nhỏ như vậy.

Cô gái kia đỏ mặt cảm ơn mấy câu rồi vội vã chạy theo bạn mình.

Băng qua con đường nhỏ giữa rừng, họ dần tiến vào khu dạy học và tản ra mỗi người một hướng.

Thời Tuế không mất nhiều thời gian để tìm được lớp học của mình.

Phòng học lớp Ba nằm ở vị trí hơi… kỳ quái.

Toàn khối có mười lớp, theo lý thì lớp Ba phải nằm ở khu trung tâm. 

Vậy mà không hiểu sao nó lại bị đẩy hẳn vào một góc.

Đây là trường quý tộc, vậy mà đèn dọc hành lang lớp lại mờ hơn hẳn những chỗ khác.

Thời Tuế: “…”

Là sao vậy trời? Đừng nói lớp này có truyền thuyết rùng rợn gì đấy nhé?

Cô bước tới cửa lớp, thấy bảng sơ đồ chỗ ngồi dán ngay bên cạnh. 

Lớp chỉ có 20 người, kiểu như mẫu giáo lớp lớn.

Thời Tuế tìm thấy chỗ mình ngồi, gần hành lang và cửa sau, hàng thứ hai từ dưới lên.

Chiều cao của cô thuộc dạng trung bình, khoảng 1m65. 

Trước giờ cô luôn ngồi giữa lớp, đây là lần đầu tiên phải ngồi xa như vậy.

Nhưng mà lớp ít người, chắc cũng không khó nhìn lên bảng.

Thời Tuế đẩy cửa vào, bước đến chỗ ngồi của mình.

Phía sau đã có người.

Là một nam sinh.

Cậu có mái tóc vàng xoăn nhẹ, làn da trắng, lông mi dày và cong vút, sống mũi cao và thẳng. 

Cả người mang khí chất trầm lặng như một thiên sứ bước ra từ thần thoại.

Trong lớp có không ít người lén nhìn cậu, nhưng cậu chỉ hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.

Chỉ nhìn gương mặt này thôi, Thời Tuế đã có thể tha thứ cho việc Học viện Eli tổ chức lớp học vào ban đêm.

Đẹp trai thật đấy, lại còn khiến người ta thấy hạnh phúc.

Có lẽ vì cô nhìn lâu quá khiến đối phương thấy kỳ lạ, nên cậu ta khẽ nhấc mí mắt, quay sang nhìn.

Ánh mắt ấy chỉ lướt qua, nhưng khoảng cách gần thế này vẫn khiến Thời Tuế thấy rõ, đôi mắt ấy có một màu đỏ rất đẹp.

Nhưng mà.. trên đời này lại có quốc gia, mà người ta sở hữu màu mắt như thế kia thật sao?

Suy nghĩ vụt qua trong đầu, Thời Tuế theo bản năng tránh đi ánh mắt của đối phương, rồi lặng lẽ ngồi xuống chỗ mình.

Vừa ngồi yên ổn chưa được bao lâu, phần lưng ghế phía sau đã bị ai đó gõ nhẹ hai cái.

Thời Tuế vừa định quay lại hỏi mỹ nam phía sau có chuyện gì, thì người phía sau đã chống một tay lên bàn, khẽ nghiêng người về phía trước. 

Cái bàn theo động tác cũng trượt về trước một chút, va mạnh vào phần tựa lưng ghế của cô, vang lên một tiếng “ cộc ” nặng nề.

Cùng lúc đó, một giọng nói lười biếng xen lẫn hơi thở lạnh lẽo truyền tới từ sau lưng:

“ …Trên người cậu thơm thật đấy. ”

Thời Tuế: ……

Không phải chứ, anh bạn ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play