Cảm xúc rung động đôi khi chỉ đến trong chớp mắt, mà phản ứng phía dưới… cũng thế.

Thời Tuế kinh ngạc khi thấy người ngồi phía sau định mở miệng.

Gì đây? Đừng nói là… định liếm tôi đấy nhé?

Tuy đẹp trai thì cũng tốt thật đấy… nhưng không phải lý do để cậu công khai làm trò lưu manh giữa thanh thiên bạch nhật, có hiểu không?

Trong mười mấy năm sống trên đời, Thời Tuế không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người nước ngoài, cũng chẳng rõ phong cách giao tiếp của họ ra sao.

Nhưng ai lại mở miệng khen người ta “thơm” ngay lần đầu gặp? Bộ tôi là đồ ăn chắc?

Biểu cảm của cô vẫn không đổi, nhưng tay thì đã âm thầm giơ lên, chuẩn bị đẩy cái mặt đẹp trai đó ra một chút, tránh việc cậu ta làm ra chuyện gì quá khích trước mặt bao người.

Ngay lúc ấy, cửa phòng học mở ra.

Giày cao gót gõ xuống sàn. Chủ nhiệm lớp bước vào.

Ander, tên kia cuối cùng cũng nhận ra hành động của mình hơi quá đà, liền chậm rãi ngồi thẳng lại, trở về chỗ cũ.

Thời Tuế thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ thả tay xuống.

Phòng học vẫn còn trống bốn, năm chỗ. Lớp chỉ có 20 người, vậy mà tỷ lệ vắng mặt đã lên đến 25%.

Chủ nhiệm lớp liếc mắt về phía góc phòng, gõ gõ mặt bàn.

“ Tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em, cô Khương Li.”

“Trước hết, vì học viện nghỉ vào ngày thứ Hai và thứ Sáu, nên trong thời gian ở trường, các em không được sử dụng thiết bị điện tử. Ai mang theo, lát nữa nộp lên. Sáng thứ Sáu sẽ trả lại.”

“Lớp chúng ta là lớp hỗn hợp, chương trình học cũng khá đặc biệt, sẽ có một số môn học chung với lớp Quốc tế.”

“…… Chắc các em đều đã đến ký túc xá rồi nhỉ? Ở đó chủ yếu là học sinh quốc tế. Không được tùy tiện đưa người ngoài về ký túc xá, nếu vi phạm sẽ tự chịu trách nhiệm.”

“Phía Đông Nam là rừng rậm, phía Tây là lâu đài cổ và khu vực cấm, đều thuộc phạm vi quản lý đặc biệt của học viện. Không muốn bị phạt thì đừng bén mảng đến đó.”

“Những điều còn lại đều được ghi trong sổ tay học sinh, tự đọc đi.”

Ánh mắt phượng sắc sảo của cô Khương đảo qua cả lớp, dường như chẳng mấy bận tâm đến chuyện vài người nghỉ học.

Khương Li nói tiếp: “Vì các em ở khu vực quốc tế, nên có vài điều đặc biệt cần lưu ý.”

Trên màn hình xuất hiện bốn biểu tượng: hoa tường vi, chim dạ oanh, quyền trượng và thanh kiếm.

Mỗi biểu tượng đều được viền bằng hoa văn phức tạp. Dù chỉ nhìn từ màn hình, vẫn cảm nhận được sự trang nghiêm và khí chất vượt thời gian.

Khương Li khoanh tay, giọng lạnh lùng.

“Nếu thấy học sinh đeo những huy hiệu đó, hãy nhớ tôn trọng họ. Mọi chuyện đều ưu tiên họ trước.”

Nói trắng ra là..

Nếu xếp hàng lấy cơm, họ tới thì các em phải nhường, dĩ nhiên đây chỉ là ví dụ.

Những người như vậy đều có khu vực ăn riêng rồi.

Đây là khu vực quý tộc trong học viện, tất nhiên sẽ ưu tiên học sinh quý tộc từ nước ngoài.

Thời Tuế vốn được giáo dục rằng mọi người đều bình đẳng, đang phải cố gắng ép bản thân thích nghi với luật chơi mới.

Cô lật sổ tay học sinh đến mục Khu vực cấm trong học viện, ánh mắt dừng lại khá lâu trên ba địa điểm được ghi chú.

Rừng rậm phía Đông Nam rất rộng, trên bản đồ không đánh dấu rõ có gì bên trong, nhưng đó chính là nơi cô muốn đến.

Chỉ cần chọn đúng thời cơ… nhất định phải đến thăm dò địa hình.

---

Buổi học đêm còn mệt mỏi hơn cả buổi sáng.

Rõ ràng ở nhà Thời Tuế có thể chơi điện thoại tới hai, ba giờ sáng, mà vào lớp học thì lại chẳng tài nào tỉnh táo nổi.

May mà hôm nay chỉ giới thiệu sơ về trường, các bạn cùng lớp và giáo viên các môn. Sau đó được tự do hoạt động.

Do chưa kịp điều chỉnh lại giờ giấc, Thời Tuế nghe giới thiệu một hồi thì bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, cũng không nhớ rõ mấy cái tên.

Lớp 3 là lớp hỗn hợp, trong đó có 4–5 học sinh thuộc tầng lớp đặc quyền.

Cậu bạn có hành vi kỳ quặc ngồi sau lưng, Ander chính là một trong số đó.

Trên đường về ký túc xá, Thời Tuế tranh thủ đi vệ sinh.

Hành lang khá đông, học sinh tụm năm tụm ba đi ngang qua. Đồng phục của Học viện Eli thiết kế rất đẹp, vừa thời trang vừa thoải mái.

Đôi mắt của họ cũng đẹp một cách đáng ngờ.

Thời Tuế tạt nước lên mặt.

Trong gương là một cô gái tóc đen hơi xoăn, mái xõa nhẹ, tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa. Đuôi mắt hơi cong tạo cảm giác đôi mắt sáng và có hồn, cả người toát lên vẻ rạng rỡ.

Nhưng chỉ có điều, cặp mắt ấy trông như sắp ngủ đến nơi.

Cô dụi mắt, nhưng khi hạ tay xuống thì phát hiện bên gương có hai nữ sinh đang lén nhìn mình.

“Người kia là học sinh lớp ba à?”

“…Ừ, tớ thấy cô ấy đi từ phía đó lại đây.”

“Tội ghê, chắc còn chưa biết sắp phải đối mặt với cái gì…”

“Mau đi thôi, lỡ bị cô ấy phát hiện.”

Mấy người thì thầm mà chẳng biết kiềm âm lượng chút nào.

Thời Tuế quay thẳng người lại, nhìn hai người kia: “Xin hỏi, các bạn đang nói tôi hả?”

Hai nữ sinh liếc nhau, vội vàng vứt chai nước rồi chuồn lẹ khỏi WC.

Cứ như Thời Tuế là ôn thần không bằng.

Thời Tuế: “?”

Khoan đã, sao tự nhiên cảm giác sau khi vào học viện Eli thì chẳng gặp được ai bình thường hết vậy?

Lúc cô từ nhà vệ sinh bước ra, liền thấy Ander đang đứng tựa vào tường, trước mặt bị hai ba nữ sinh vây quanh.

Ander có mái tóc vàng thật xinh đẹp, là loại vàng ánh champagne nhạt, dưới ánh đèn lại càng tỏa ra cảm giác thuần khiết. 

Đôi mắt dài và hẹp của cậu ấy khiến người ta cảm thấy cậu rất xa cách, là kiểu người không dễ tiếp cận.

Đứng trước Ander, các nữ sinh đều đỏ bừng mặt, có người còn cầm theo giấy bút.

Cuối cùng cũng có người đưa điện thoại tới, chắc là muốn xin cách liên lạc.

Nhưng Ander chỉ lơ đãng nhìn, có vẻ không hứng thú. Dường như cậu sắp quay đầu nhìn về phía bên này.

Trong đầu Thời Tuế lập tức vang lên chuông cảnh báo.

Trực giác mách bảo cô tốt nhất là đừng để bị phát hiện, chuồn là thượng sách, nếu không sẽ gặp rắc rối.

Thời Tuế nhanh chóng quyết định, quay đầu chạy nhanh xuống lầu theo hành lang dài.

Ba giờ sáng, lúc này chắc chẳng còn ai thức.

Trong màn đêm chỉ có ánh đèn mờ nhạt soi lối đi phía trước.

Trời đã tối đen, học viện Eli rõ ràng là học viện quý tộc, vậy mà lại tiết kiệm đến mức không thèm đầu tư đèn đuốc gì cả.

Đường đi cũng không tốt, xung quanh còn có dơi với mấy con vật lạ lùng.

So với ban ngày có đông người đi cùng, thì giờ đi một mình quả thực hơi đáng sợ.

Sau lưng Thời Tuế vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, gần như trùng khớp với nhịp bước của cô.

Cô đi nhanh, người đó cũng tăng tốc.

Cô đi chậm lại, người đó cũng chậm theo.

Cô quay đầu lại: “Ký túc xá nam đâu có ở hướng này.”

Không biết từ lúc nào Ander đã bắt kịp, cậu gật đầu.

“Tôi biết.”

Thời Tuế đi thêm vài bước nữa, Ander vẫn không rời nửa bước.

“Vậy cậu đi theo tôi làm gì?”

“Trên người cậu rất thơm.”

Đây là lần thứ hai cậu ta nói vậy. Thời Tuế theo phản xạ giơ tay lên ngửi bên vai.

Nhưng rõ ràng chẳng có mùi gì cả.

Cô không có thói quen dùng nước hoa, các sản phẩm tắm rửa cũng không phải loại lưu hương. 

Trước giờ cũng chưa ai nói cô có mùi thơm.

Ander cứ thế đi theo, khiến Thời Tuế không thể làm chuyện mình định làm.

Cô vốn định đi khảo sát địa hình ở khu rừng gần đó, nhưng xem ra tối nay không đi được rồi.

Đường nhỏ khó đi, Thời Tuế hơi lơ đễnh nên không để ý đến nhánh cây bên cạnh.

Một nhánh cây quệt vào tay cô, cơn đau nhỏ lan ra khiến cô cau mày cúi đầu nhìn mu bàn tay.

Máu rỉ ra.

Cô vừa định lau đi thì một bàn tay từ phía sau đưa tới.

Lòng bàn tay đó lạnh bất thường, to và mạnh, dễ dàng nắm lấy cổ tay của Thời Tuế.

Không biết từ lúc nào mà Ander đã áp sát, ngực cậu ta dán vào lưng cô, như đang giam giữ cô trong vòng tay.

Thời Tuế cao 1m65, Ander chắc khoảng 1m80, cảm giác bị áp chế rất rõ rệt.

Cậu thở mạnh, lòng bàn tay ma sát lên vết thương trên tay Thời Tuế, ép ra một giọt máu.

“A...!”

Chưa kịp phản ứng, Thời Tuế đã bị Ander ép lên một thân cây.

Cậu giữ chặt cổ tay cô bằng một tay, tay còn lại cố định eo cô, lực tay càng lúc càng mạnh khiến cô đau thật sự.

Cái gì vậy? Theo dõi xong còn định cưỡng chế tình cảm?

Thời Tuế cố gắng gỡ tay cậu ra, nhưng sức lực chênh lệch quá nhiều, cô lay mãi mà Ander không nhúc nhích.

Ander cúi đầu, môi mềm dừng lại ngay vết thương.

Thời Tuế không nhịn được mà mắng.

“Cậu bị điên hả? Tôi có thể tố cậu tội quấy rối đấy.”

Ander ngẩng đầu, thở dốc từng đợt.

Mái tóc rũ xuống không che được đôi mắt đỏ hoe của cậu, rõ ràng là người chủ động, nhưng nhìn lại cứ như vừa bị bắt nạt.

Tim Thời Tuế khẽ rung lên.

Ander lại sát lại gần.

Hơi thở gấp gáp của cậu phả vào gáy cô, đôi môi mềm lướt qua cổ cô như đang tìm chỗ cắn.

Tim Thời Tuế đập như sấm.

Là rung động, hay là linh cảm nguy hiểm?

Tim cô như muốn vỡ tung, tay đưa lên chạm vào gáy Ander, từ cổ vuốt dọc đến tai, rồi luồn qua mái tóc mềm mại.

Hơi thở phập phồng truyền qua lòng bàn tay, sự sống như nhảy múa trong tay cô.

Ander toàn thân run rẩy, cậu đã tìm được động mạch chủ, máu chảy dưới đó dụ dỗ cậu há miệng cắn xuống.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cành cây trên đầu phát ra tiếng sột soạt.

Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, một thiếu niên xa lạ tung chân đá bay Ander ra xa.

Cậu đáp đất nhẹ nhàng như mèo, hoàn toàn kiểm soát lực.

Thời Tuế nhìn cây cũng bị cú va chạm của Ander làm rung lên.

Thiếu niên vừa hạ xuống đặt chân lên lưng Ander, giọng điệu đầy ngạo mạn và sự khinh miệt.

“ Mới ngày đầu tiên mà đã không chịu nổi, thứ lai tạp như này đúng là đồ vô dụng.”

Thời Tuế tưởng mình nghe nhầm…

... Cậu ta nói tiếng Trung?

Thiếu niên có gương mặt xinh đẹp quay đầu lại, tóc đen lay động để lộ đôi mắt đỏ còn sâu hơn cả Ander.

Trái tim Thời Tuế đang dần bình tĩnh lại đập loạn lên lần nữa.

Trên ngực cậu ta đeo một huy hiệu.

Trên đó là một cây quyền trượng được dây leo quấn quanh, hai bên là hai bức tượng nhỏ đang chắp tay cầu nguyện.

Chính là nhân vật quan trọng mà thầy chủ nhiệm có đề cập hôm nay.

Là người có đặc quyền.

Nghe khẩu khí của cậu ta, hai người họ hình như có ân oán cá nhân. Thời Tuế nhanh chóng lùi vài bước, định nhân cơ hội chuồn khỏi Ander.

Nhưng thiếu niên vừa xuất hiện có đôi tai rất thính.

Cậu liếc mắt nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi sự khinh thường, kiểu như đang nhìn một sinh vật yếu ớt để bị săn mồi.

“ Ê, cậu...”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Cậu ta hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết máu trên gáy Thời Tuế.

Vết máu đỏ tươi bị môi Ander để lại dấu vết mờ ám, hương vị ngọt ngào lan trong không khí.

Chủ nhân của mùi hương ấy đang đứng đờ người, như không biết bản thân đang bị một kẻ săn mồi rình rập.

... Cậu ta khát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play