Edit Ngọc Trúc
Trương Tư Viễn nghe những lời này chỉ càng thêm hoang mang, hắn ngơ ngác nhìn Lưu Thiến, dường như đang cố gắng gọi lại chút ký ức nào đó của bản thân, nhưng ký ức kia chỉ như lóe lên một chút rồi lại chìm vào im lặng, tựa hồ cô cũng không định nói cho hắn biết thêm điều gì nữa.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, thân ảnh của Lưu Thiến dần dần từ thực thể hóa thành nửa trong suốt. Cô sâu sắc nhìn hắn một cái, rồi thân hình phiêu phiêu đi đến trước mặt Diệp Trường Sinh, cúi người thi lễ thật sâu, nhẹ giọng nói: “Hôm nay thiên sư nương tay tha mạng, nếu có thể đầu thai chuyển thế, nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình này.”
“Được rồi, được rồi.” Diệp Trường Sinh ngồi bên mép giường, hai chân đung đưa, khuôn mặt tươi cười: “Dù sao cô cũng là vợ cưới hỏi đàng hoàng của Tư Viễn, đều là người một nhà, cần gì khách sáo như thế.”
Nghe được chữ “vợ”, đáy mắt Lưu Thiến thoáng qua một tia ảm đạm. Gương mặt cố gắng gượng cười khiến cô thoạt nhìn có đôi phần thê lương. Diệp Trường Sinh thu hết biểu cảm ấy vào mắt, đồng tử khẽ xoay chuyển, không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa mà chuyển ánh mắt sang thi thể của cô, giọng nói mơ hồ mang theo vài phần trầm mặc: “Về Khóa Hồn Trận trong căn phòng này, cô biết được bao nhiêu?”
Lưu Thiến lắc đầu đáp: “Ký ức của tôi chỉ đến khoảnh khắc chết đi. Đến khi tỉnh lại, đã thành ra thế này. Tôi từng cố thoát khỏi luồng oán khí quỷ dị đó để giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng dù có làm cách nào cũng đều là vô ích.” Cô nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Có lẽ anh có thể hỏi ba mẹ tôi, nếu bọn họ nghĩ đến chuyện kết minh hôn trận này, chắc cũng biết gì đó.”
Diệp Trường Sinh gật đầu: “Vậy chờ đến sáng tôi sẽ đi hỏi thử.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play