Edit Ngọc Trúc

Không biết đã ngủ say bao lâu, nằm trên giường, Hạ Cửu Trọng cuối cùng cũng chậm rãi mở bừng mắt.

Hắn dựa vào đầu giường nửa ngồi dậy, tiện tay kéo toàn bộ băng vải quấn chi chít trên người do Diệp Trường Sinh băng bó trên người ra. Những vết thương từng trải dài khắp thân thể sớm đã khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là ấn ký màu đỏ đậm trên trán giờ đây nhìn qua lại có phần ảm đạm.

Hắn khẽ siết tay lại, cảm giác yếu ớt vô lực khiến ánh mắt Hạ Cửu Trọng chợt tối đi: Tuy rằng Diệp Trường Sinh xen ngang, thật sự giúp hắn tránh khỏi kết cục hôi phi yên diệt, nhưng trận lôi kiếp kia gây tổn thương cho hắn lại không thể cứu vãn. Hiện tại thân thể này, đến cả một phần mười sức lực hắn cũng không thể vận dụng.

Với bộ dạng hiện tại, cho dù có quay về Ma giới cũng chỉ có thể bế quan tu dưỡng mấy chục, thậm chí mấy trăm năm.

Hạ Cửu Trọng nheo mắt lại, cân nhắc thiệt hơn: Thế giới dị giới mang tên “Địa cầu” này đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là xa lạ lại mới mẻ, có lẽ bỏ chút thời gian ở đây tìm xem có thứ gì có thể giúp hắn khôi phục công lực cũng không phải chuyện gì quá khó chấp nhận.

Còn chuyện bảo vệ Diệp Trường Sinh... Hạ Cửu Trọng khinh thường cong khóe môi: Chỉ là một phàm nhân.

Cho dù vì khế ước mà hắn không thể tự tay giết y, nhưng sinh mệnh của phàm nhân yếu ớt ra sao, hắn lại rõ hơn ai hết. Chỉ cần hắn thật sự biết cách giải trừ khế ước trên thế gian mỗi ngày đều xảy ra biết bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn không thể lường trước, chẳng phải sao?

Hắn đứng dậy, đi chân trần đến bên cửa sổ kéo rèm ra. Ngoài cửa sổ sắc trời đã dần chuyển tối, từng hàng tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, cao đến mức gần như không thể thấy đỉnh, áp lực đến nỗi khiến người ta khó thở.

Hạ Cửu Trọng ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời bị bao quanh bởi những tòa nhà chọc trời, chỉ còn lại một khe hở bé nhỏ, khẽ nhíu mày, rồi lại kéo rèm che lại. Ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ trên bàn, đã gần bảy giờ tối, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn chấn động mơ hồ mà kỳ quái.

Giữa trán nhói lên, hắn gần như theo bản năng mà lập tức nhận ra đã xảy ra chuyện gì: Diệp Trường Sinh đã gặp chuyện.

Diệp Trường Sinh cảm thấy dạo gần đây có vẻ mình đang phạm Thái Tuế.

Hắn xách hai túi đồ trong tay, đứng cạnh cột biển báo trạm giao thông công cộng, cố gắng không để ánh mắt lướt qua cô gái kỳ quái đang đứng bên cạnh.

Đó là một cô gái có khuôn mặt sắc sảo, mái tóc đen dài buông thẳng xuống đến eo, khoác một chiếc áo gió đỏ rực không hợp thời tiết, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khiến gương mặt xanh trắng có phần quái dị lại càng thêm vài phần ma mị.

“Xin hỏi,” cô gái bước lại gần Diệp Trường Sinh, khẽ mỉm cười với hắn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi và dịu dàng, “Bây giờ là mấy giờ?”

Diệp Trường Sinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn phớt lờ cô, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng đơn độc của mình in trên mặt đất, âm thầm cầu mong chuyến xe buýt tiếp theo mau chóng đến.

Chỉ tiếc trời không chiều lòng người.
Bình thường cứ mười phút sẽ có một chuyến xe buýt, nhưng lần này lại như thể vô duyên vô cớ mà biến mất, mặc cho Diệp Trường Sinh trong lòng sốt ruột thúc giục thế nào, nửa ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Hắn hẹn tôi ba giờ chiều chờ ở đây, tôi đã đợi rất lâu, mà anh ấy  vẫn không tới.” Cô chẳng màng đến việc Diệp Trường Sinh không đáp lời, chỉ lẩm bẩm như đang tự nói, đáy mắt chậm rãi trào ra những giọt lệ máu.

Cô nhìn hắn, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt nhẹ lên gò má Diệp Trường Sinh như thể đang ve vuốt người mình yêu, giọng nói dịu dàng ngọt ngào, như một thiếu nữ: “Tôi đợi anh ấy rất lâu rồi.”

Diệp Trường Sinh vẫn không đáp, chỉ khẽ cụp mắt, tay lặng lẽ đút vào túi áo, kín đáo nắm chặt miếng ngọc thạch đang cất bên trong lòng bàn tay.

Móng tay cô rất dài, dưới ánh đèn phủ xuống lại ánh lên sắc tím đen kỳ quái. “Thầy ơi... Xe cán qua người, đau lắm… đau lắm... Vì sao anh không đến? Vì sao không đến!!!”

Móng tay sắc nhọn bất ngờ cào một đường thật sâu nơi khóe mắt, cơn đau đột ngột khiến Diệp Trường Sinh theo bản năng bật lên một tiếng “A!” rồi ngẩng đầu lên. Nhưng chính khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn lại vừa vặn chạm vào đôi mắt quỷ dị.

—— Xong rồi.

Khuôn mặt tái nhợt như người chết, vì lệ máu mà càng trở nên quỷ dị, đôi mắt không có tròng cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn. Khoé môi cô khẽ cong lên, chậm rãi tô một vệt son đỏ tươi không tưởng, kéo dài đến độ quỷ dị: “Ngươi nhìn thấy ta.”

Diệp Trường Sinh gượng cười có phần khổ sở: “Tôi nói tôi không thấy cô, cô tin không?”

“Ngươi nhìn thấy ta… ha ha ha… ngươi nhìn thấy được ta!!”

Như một căn phòng dột nát lâu ngày không tu sửa, theo tiếng cười sắc nhọn vang lên, từng mảng da thịt nguyên vẹn trên mặt nữ quỷ run rẩy rồi nhanh chóng tróc ra. Chỉ trong chớp mắt, gương mặt xinh đẹp như thể bị tạt axít, lớp da bong tróc khiến toàn bộ trở nên huyết nhục mơ hồ.

Diệp Trường Sinh tuyệt vọng nhìn nữ quỷ trước mặt bất ngờ rơi vào trạng thái điên loạn, thầm tính toán khoảng cách ở đây xem bản thân có bao nhiêu phần trăm cơ hội vừa triệu hồi được Hạ Cửu Trọng tới cứu mình vừa nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, hắn bỗng sững người ——

—— Khoan đã, triệu hồi?

—— Hắn còn chưa biết tên của cái người kia!

Đôi mắt chỉ còn lại hai hốc trống cháy lên lửa ma âm u, nữ quỷ nhìn chằm chằm Diệp Trường Sinh, giọng nói lạnh đến thấu xương, mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi là thiên sư?”

Gió âm thét gào thổi qua khiến nhiệt độ xung quanh tụt xuống lạnh đến mức khiến Diệp Trường Sinh rùng mình. Hắn nhìn bộ dạng kinh tởm rợn người của nữ quỷ trước mặt, suy nghĩ một chút, cảm thấy có vẻ nữ quỷ chưa có ý định giết mình ngay tại chỗ, liền siết chặt viên ngọc trong tay, cẩn trọng thử thương lượng: “Không, tôi chỉ là một người bình thường thôi.”

Tiếng gió rít lên như một mũi tên nhọn bất ngờ lao thẳng về phía ngực hắn. Diệp Trường Sinh giật mình hoảng hốt, vội vàng quăng hai túi đồ trên tay, nghiêng người né tránh cú đánh. Luồng âm phong ấy đâm sầm vào cây cột hắn đang dựa vào ban nãy cột sắt bị cắt ngang, ngã sầm xuống mặt đất, phát ra một tiếng “Phanh!” cực lớn.
Thế nhưng, đối với tất cả những chuyện đang xảy ra này, người qua đường lui tới dường như hoàn toàn không có chút cảm giác gì.

Diệp Trường Sinh kinh hãi đến mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe nữ quỷ buồn bã lên tiếng: “Ta ghét nhất là bị người khác lừa dối. Đặc biệt là đàn ông.”

Gương mặt Diệp Trường Sinh như muốn khóc, chỉ còn thiếu giơ tay thề độc: “Tuy tôi có Âm Dương Nhãn, nhưng đó là bẩm sinh, không phải tôi muốn thế đâu! Bình thường cũng chỉ mở một cái cạp nhỏ xem bói cầm hơi qua ngày thôi. Cô xem tôi thế này, ngay cả cô cũng không đối phó nổi, lấy tư cách gì mà xứng làm ‘thiên sư’ chứ?”

Nữ quỷ nghe xong chẳng những không dịu lại mà còn tức giận hơn, âm khí xung quanh càng thêm nặng nề.

Nữ quỷ giương móng tay dài ngoằng, mái tóc đen cũng như hóa thành từng con rắn, giận dữ xòe ra tứ phía, giọng nói sắc nhọn đến mức như muốn xuyên thủng màng nhĩ: “Một tên thần côn lừa đảo, ta giữ lại mạng ngươi lại làm gì nữa chứ?”

Thấy tình hình không ổn, ánh mắt Diệp Trường Sinh lập tức tối sầm, vội lùi mấy chục bước, giơ miếng ngọc lên trước ngực, đồng thời xé rách vết thương đã lành ở tay trái, để máu nhỏ xuống ba tờ bùa trắng hình nhân, miệng lẩm bẩm niệm chú nhanh như gió:

“Năm sao trấn giữ, soi chiếu huyền minh. Ngàn thần vạn thánh, bảo hộ chân linh. Cự thú trời cao, trấn áp ngũ binh. Ngũ nhật trừ tà, tiêu thân diệt hình. Ở nơi này, vạn thần nghe lệnh. Cấp cấp như luật lệnh!”

Chỉ thấy ba tờ giấy trắng trên không trung hơi động, rồi như thể có linh tính, tức khắc lao thẳng về phía nữ quỷ. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với tóc dài của nữ quỷ, cả ba tờ bùa cùng lúc phát nổ, bùng lên ba tia lửa chói mắt.

Nữ quỷ rú lên một tiếng thảm thiết, như bị thương nặng. Diệp Trường Sinh nhân cơ hội ấy, không quay đầu lại, lập tức co giò chạy về phía đám đông.

Nhưng chỉ chạy được vài bước, khí lạnh âm u phía sau đã nhanh chóng bám riết lấy hắn. Đang lúc hắn còn phân vân có nên giãy giụa thêm một chút rồi tiếp tục thương lượng với nữ quỷ hay không, thì mái tóc dài của nữ quỷ đã quấn chặt quanh mắt cá chân hắn, nhanh chóng kéo hắn ngã sấp xuống đất và lôi ngược trở lại.

Diệp Trường Sinh bị kéo lê đi mấy chục mét, lưng cọ xát với mặt đất đến mức nóng rát. Hắn vội thò tay vào túi, phát hiện tấm bùa cuối cùng vừa nãy đã dùng rồi, trong lòng lập tức thê thảm tột độ: Ông trời muốn diệt hắn thật rồi!

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn nghĩ lần này chắc chắn không còn đường sống, một bóng đen xẹt qua trước mắt, tiếp theo là tiếng rú thảm thiết chói tai của nữ quỷ vang lên. Tóc dài đang quấn trên chân hắn như bị điện giật, lập tức rút lui trong chớp mắt.

—— Có người cứu?!

Rên rỉ lồm cồm bò dậy từ mặt đất, Diệp Trường Sinh giữ lưng, vừa nhăn nhó vừa phủi lớp bụi bẩn trên người. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen vừa từ trên trời giáng xuống một nam nhân mặc hắc y, bóng dáng vừa mạnh mẽ vừa phong trần trong lòng vừa kính nể vừa cảm kích, đã nghĩ sẵn hàng loạt câu mở đầu thật hoàn mỹ để bày tỏ lòng ngưỡng mộ.

Kết quả, vừa mở miệng liền thốt ra một câu cảm động lòng người:

“Cho hỏi… bộ đồ trên người anh là biến ra từ đâu vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh: Nhà ta thân ái siêu đẹp trai, siêu bảnh, siêu ngầu!

Hạ Cửu Trọng:……

Diệp Trường Sinh: 【nhìn chằm chằm ——】

Hạ Cửu Trọng:?

Diệp Trường Sinh: Tôi nói là anh siêu đẹp trai, siêu bảnh, siêu ngầu đó!

Hạ Cửu Trọng:.

Diệp Trường Sinh:…… Anh có biết cái gì gọi là “lễ qua lễ lại” không hả?

Hạ Cửu Trọng: (trầm mặc ba giây) Ừm, nhà ngươi thân ái cũng siêu đẹp trai, siêu bảnh, siêu ngầu.

Diệp Trường Sinh:…….

o(*≧д≦)o!!

【Truyện này thực sự không hề đáng sợ đâu nha! Nhìn đôi mắt tròn long lanh chân thành của ta nè! =v=】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play